Đợi đến khi Đổng Thanh Thư trở về, Mạc Thiên Quyết đã được cho tan làm từ sớm, còn Lệnh Thiên Từ ngồi ở trong nhà đến đèn còn không thèm bật, vừa uống rượu ngon vừa nhàn nhã ngắm nắng chiều đang rọi qua ô cửa.
“Lệnh tiên sinh, em về rồi.”
Đổng Thanh Thư ló đầu vào trong nhà, theo thói quen cô vừa bước vừa í ới mấy câu.
Nhưng khác hẳn với mọi khi, hôm nay Lệnh tiên sinh chẳng ừ hử gì cả.
Cô tưởng ngài ấy còn bệnh, nghi hoặc bước vào phòng nhìn quanh ngó quẩn một lúc. Nhưng trên giường chẳng thấy người đâu, chỗ bàn trà ngài ấy hay ngồi làm việc đọc sách cũng chẳng thấy nốt.
Đợi đến khi ánh mắt nhìn lướt qua ban công, bóng dáng cao lớn kia ngưng tụ trong đáy mắt cô, Đổng Thanh Thư mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười một chút đi lại chỗ ngài.
Cứ tưởng ngài ấy trốn đâu rồi chứ…
Đổng Thanh Thư ôm bó hoa được tặng lúc đi ăn với đoàn làm phim để trên bàn. Cô rón rén đi tới phía sau Lệnh Thiên Từ, choàng tay ôm lấy cổ người kia.
“Sao ngài không trả lời em, em về rồi này.”
Đổng Thanh Thư mè nheo dụi đầu vào hõm cổ của người đàn ông. Lúc này Lệnh Thiên Từ mới nghiêng mặt sang hướng cô, khẽ cười một tiếng.
“Em lại dùng kính ngữ à?”
“Ừm…” Đổng Thanh Thư có hơi nhíu mày, tuy không quen nhưng vẫn cố gắng sửa lại theo ý người kia:
“Anh… em về rồi...”
Để cất lên được tiếng “anh” này, Lệnh tiên sinh sẽ không biết Đổng Thanh Thư đã dùng hết bao nhiêu dũng khí để nói ra đâu!
Lần trước trong lúc lâm trận thần trí mơ hồ, có lớn tiếng gọi anh thì cô cũng chẳng ngượng ngùng. Nhưng bây giờ Đổng Thanh Thư tỉnh táo như vầy, gọi người đàn ông kia là “anh” cô bỗng ngại đến mức rùng mình.
Nghe sao mà sến quá đi!
Cô gái nhỏ cố gắng giấu mặt vào trong hõm vai người đàn ông. Đổng Thanh Thư hít hà một hơi, bao trọn hương thơm thanh mát quen thuộc của Lệnh tiên sinh vào trong lồng ngực.
Cô bất giác khen một câu: “Ngài thơm quá…”
Sau đó mới nhận ra thân nhiệt của Lệnh Thiên Từ đã hạ, chẳng còn nóng sốt như lúc sáng nữa.
Cô còn định hỏi thăm xem ngài ấy đã khỏe hơn chưa, dù rằng trước đó Mạc Thiên Quyết đã báo cáo tình hình cho cô biết rồi.
Nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị người đàn ông ấy mạnh tay kéo một phát, cơ thể cô lảo đảo ngã nhào vào lồng ngực ngài ấy, hoàn toàn lọt thỏm cơ thể nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Lệnh tiên sinh.
“Oái!” Đổng Thanh Thư la ơi ới.
Cô sợ hết cả hồn mà trừng to mắt mắng: “Sao tự dưng lại kéo em? Làm em sợ muốn chết đi!”
Cơ mà Lệnh tiên sinh chẳng nói gì, chỉ cúi đầu hôn cô.
“Ơ này… ưm!”
Lúc này lời nói so với hành động, cái nào thiết thực hơn hửm?
Lệnh tiên sinh nghĩ, cứ hành động mãnh liệt vào, như vậy Đổng Thanh Thư mới biết Lệnh tiên sinh đang nghĩ gì.
Người đàn ông ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô, đưa tay đỡ sau gáy, nụ hôn mãnh liệt cũng vì đó mà kéo theo sau.
Nước bọt dính quyện mờ ám kêu lên mấy tiếng lách tách, khóe môi đến khoang miệng đều được người đàn ông tham lam liếm qua, cắn lấy, rồi lại hôn sâu.
Thanh âm ái muội quẩn quanh bên tai khiến Đổng Thanh Thư đỏ mặt mà rùng mình, cô choàng tay ôm chầm lấy Lệnh tiên sinh, hô hấp ngày một rối loạn, nhắm mắt cảm nhận hơi thở nóng bỏng thơm ngát đầy sự gấp gáp đó.
Lệnh Thiên Từ hiếm khi bứt rứt đến muốn xé toạc quần áo của Đổng Thanh Thư như lúc này.
Trong cổ họng ngứa ngáy một trận khiến yết hầu người đàn ông trơn trượt qua lại, cổ nhiệt huyết ở phần bụng dưới chạy dọc lên đỉnh đầu càng khiến ngài khó khăn trong việc khống chế.
Ngài mở mắt nhìn cô, ánh mắt đỏ ngầu chứa đầy dục vọng đen tối, bàn tay thô ráp bắt đầu sờ soạng lung tung, vén cao vạc váy của Đổng Thanh Thư, tại nơi thần bí mềm mại kia, cách một lớp vải mỏng nội y, ngón tay tinh tế thon dài của Lệnh tiên sinh không kiêng nể mà vuốt ve lên xuống.
“Ưm…”
Đổng Thanh Thư rùng mình hoảng hốt, cô mở to mắt, lại thấy Lệnh tiên sinh đang mơn trớn đôi môi cô, nụ hôn nóng bỏng mang theo chút thô bạo tạo cảm giác khoái cảm mới lạ.
“Này… khoan đã… sao ngài vội thế?”
Đổng Thanh Thư muốn nói nhưng lại bị Lệnh Thiên Từ chặn lại bằng một nụ hôn khác.
Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau không rời, toàn bộ không khí trong khoang miệng đều bị người đàn ông kia cướp mất chẳng chút lưu tình.
Đổng Thanh Thư bối rối đưa tay đỡ lấy trước ngực ngài, mà lúc này bàn tay còn lại nhàn rỗi của Lệnh tiên sinh cũng bắt đầu hành động.
Bên dưới xoa nắn thì bên trên cũng chẳng thể bỏ sót, trước ngực mềm mại được bao bọc bởi một lớp áo ngoài cùng với nội y vướng víu khiến Lệnh tiên sinh đang vuốt ve cũng cảm thấy khó chịu.
Xúc cảm từ lòng bàn tay mang theo sự khô khan của vải vóc khiến ngài nhíu mày.
Ngài thích hơi ấm từ cơ thể hơn.
Thế nên Lệnh Thiên Từ dứt khoát dừng hôn, vội vã muốn lột sạch đồ của Đổng Thanh Thư.
“Ư… từ từ…”
“Cởi đồ nhanh nào.”
Thanh âm trầm khàn của Lệnh Thiên Từ rót vào tai của Đổng Thanh Thư, ngài cúi đầu hôn hôn vành tai cô, tay thì linh hoạt tháo bỏ chiếc quần lót ren của Đổng Thanh Thư vất xuống đất.
“Anh chịu hết nổi rồi.”
“…”
Hành động đột ngột của Lệnh Thiên Từ khiến Đổng Thanh Thư không kịp trở tay, cô bối rối cứng đờ người bị người đàn ông kia lột trần mọi thứ, lúc này mới phát hiện ra đũng quần của ngài không biết từ bao giờ đã cộm lên thành một đám núi, hẳn là người đàn ông nọ đã chịu đựng nãy giờ rất khó khăn!
Chẳng trách lại gấp gáp như thế.
Cô nuốt trộm một ngụm nước bọt, gò má ửng ửng rạng mây hồng duyên dáng.
Đổng Thanh Thư đưa tay choàng lấy cổ ngài, ghì xuống.
“Sao hôm nay ngài vội vàng vậy hả?”
Vẫn là câu hỏi cũ, cùng với thanh âm mềm mỏng ngọt ngào.
Lệnh Thiên Từ giương đôi mắt nóng rực nhìn cô, lại cúi đầu ngấu nghiến hôn.
“Vì ai hả?”
“Ưm… a…”
Đôi môi mát lạnh rà sát từ cần cổ trắng nõn xuống giữa hai khỏa đồi núi nhấp nhô. Nơi này lưu lại hương thơm da thịt ngọt ngào thật sự khiến cho Lệnh tiên sinh càng thêm hưng phấn.
“Vì ai mà anh như thế?”
“Ư!” Đổng Thanh Thư rên rỉ.
“Còn không phải là vì em sao?” Vừa nói dứt câu Lệnh tiên sinh liền há miệng ngậm lấy một bên nhũ hoa đang cương cứng. Dồn dập kích thích cảm giác ngứa ngáy trong cô.
“Tiểu yêu tinh nhà em, chỉ giỏi đốt lửa châm nhà mà thôi.”
“Ưm… em không… không có!”
“Còn dám nói không?”
“Xinh đẹp như vầy, em muốn câu dẫn ai hả?”
“...”