Triều Đình thay đổi hết một lượt, những vị trí quan trọng cũng đã dần bị thay đổi. Nữ nhi của Thần vương được phong Lễ Dương quận chúa, được hưởng tất cả quyền lệ của một công chúa. Thời Vân Triệt có chiến công được phong làm Trấn Quốc tam phẩm Đại tướng quân. Cha con Trác Tư Hành cũng được ban thưởng, Trác Bác Hầu không thể tấn tước nhưng được thêm thực quyền, Trác Tư Hành được giao làm thống lĩnh Cấm Vệ Quân.
Lần này phong vị còn có một nhân vật khiến cả triều không mấy bất ngờ, Từ gia đại công tử Từ Tu Kiệt. Hắn không được phong làm quan võ, hắn được phong làm quan văn. Một bước lên làm quan tam phẩm, tam phẩm Lại bộ thị lang. Từ gia thêm một người được thăng quan, một người lại xin từ quan.
“Đại học sĩ Từ Vĩ Ân xin từ quan vì lý do sức khỏe!”
Mạc Phong Nhiên trả lại tấu chương cho Mạc Phong Thành. Mạc Phong Thành cầm tấu chương khuôn mặt có chút chán nản. “Nhị ca, triều đường bây giờ vẫn còn phát thay đổi rất nhiều, người tài còn không đủ dùng! Từ gia bọn họ thì hay rồi, một người vừa tới, người này liền muốn đi.”
Từ gia này rất thú vị, huynh đệ Từ gia ai cũng tài hoa hơn người nhưng lại không đi theo con đường làm quan. Mạc Phong Nhiên đoán Từ gia như thế là do kết quả của Tiêu gia mà thành, Từ gia không còn tin vào Hoàng gia bọn họ.
Mạc Phong Thành có chút không phục nói: “Nhưng đệ không phải phụ hoàng” Mạc Phong Thành muốn nói hắn sẽ không nghi kỵ trung thần, sẽ không để nịnh thần lộng hành, không để gian thần hạo nước. Mà Từ gia cũng sẽ không trở thành gian thần.
Mạc Phong Nhiên lắc đầu: “Điều này rất khó nói!”
“Nhị ca nói như vậy là có ý gì?”
“Xưa nay gian thần có rất nhiều là bắt đầu từ trung thần, họ cũng từng tận trung cho tới khi nắm quyền lực trong tay. Cảm giác có được quyền lực sẽ biến con người ta trở thành một con người hoàn toàn khác, thứ cho thần nói thẳng. Ngay cả bệ hạ cũng như vậy thôi, quyền lực là thứ có thể chi phối con người ta, khiến ta trở thành người mà bản thân có thể chưa bao giờ nghĩ tới. Khi quyền lực của Từ gia lớn mạnh, không ai đảm bảo rằng trong lòng bệ hạ sẽ không có nghi kỵ” Mạc Phong Nhiên nói tới đây hắn dừng một chút, nghĩ tới Tiêu gia. Tiêu gia ba đời trung thần, tới năm đó bị nghi ngờ rồi diệt tộc bất quá chỉ trong một tháng.
Từ gia không muốn trở thành Tiêu gia thứ hai, nên mới không muốn vào triều làm quan. Nhưng lại không thể hoàn toàn tách ly, họ mới phải để một người ở lại. Kết cục của Tiêu gia năm đó làm cho trung thần lạnh lòng với hoàng gia, gian thần thì hào hứng. Đấy không phải là điều tốt với Hoàng gia một chút nào cả. Giang Sơn An Nguyệt giờ cần rất nhiều người, nếu không thể giữ được người tài sẽ là điều hết sức gay go.
Hai người nói chuyện một hồi lâu, tới khi Mạc Phong Nhiên rời đi Mạc Phong Thành hỏi một câu.
“Huynh cũng sẽ như vậy sao?” Khi có quyền lực trong tay cũng sẽ thay đổi ý niệm trong lòng, có ý định bất trung sao?
Mạc Phong Nhiên cười hời hợt: “Sẽ không, bệ hạ biết đấy thần đã ở Ngọc Giác Tự bảy năm. Nếu không có bảy năm đó, có lẽ ta sẽ như thế.” Nhưng đã có bảy năm kia, Mạc Phong Nhiên đã không còn mặn mà với quyền lực nữa rồi. Hắn giờ ở lại chỉ vì trách nhiệm.
Mạc Phong Nhiên rời cung đi một mình vô định trên phố, từ ngày ra khỏi Ngọc Giác Tự Mạc Phong Nhiên đã có thói quen đi một mình rất ít khi dẫn theo thủ vệ. Mạc Phong Nhiên chưa từng nghĩ hắn sẽ làm gì khi rảnh rỗi, từ khi Mạc Phong Nhiên ra khỏi Ngọc Giác Tự chẳng có mấy khi rảnh rỗi. Mà có rảnh rỗi hắn cũng chẳng nghĩ tới việc đi thăm thú nơi hắn từng sống và từng rời xa. Kinh thành thay đổi chóng mặt từ khi Mạc Ảnh Quân mở rộng lãnh thổ, phồn hoa hơn hưng thịnh hơn.