Đám người bị bỏ quên nãy giờ, không biết là ai phản ứng đầu tiên hô lớn: "Mạt tướng tham kiến Vương phi,
Vương phi vạn phúc kim an."
"Chúng tướng sĩ tham kiến Vương phi! Vương phi vạn phúc kim an." Mạc Gia Quân buông vũ khí, nghiêm túc quỳ xuống hành lễ.
Mạc Ảnh Quân quay đầu, kéo nàng đứng ngang hàng với hắn. Hưởng vạn quân quỳ lại, Thời Quân Dao có chút thụ sủng nhược kinh, vội nói một câu không cần đa lễ.
"Chúc mừng Vương gia, Vương phi đoàn tụ" Phó tướng lên tiếng chúc mừng, sau đó vô số lời chúc mừng vang lên.
"Chúc mừng Vương gia, Vương phi khổ tận cam lai!"
Giữ những lời nói lớn vang vang, một giọng nói be bé vang lên: "Còn con nữa!"
Thời Quân Dao bây giờ mới nhớ tới nữ nhi bị hai người bỏ quên một bên. Nhất thời có chút xấu hổ, nàng đón lấy bé từ tay Thời Vân Triệt, chưa kịp ôm thì Mạc Ảnh Quân đã tiếp lấy, Mạc Ảnh Quân ôm bé bế lên.
Thời Quân Dao hướng Thời Vân Triệt hành lễ: "Đại ca!" Mắt nàng ươn ướt, mới qua ba năm mà đại ca nàng đã trưởng thành lên nhiều, nét non nớt trên mặt đã không còn thấy. Thời Vân Triệt qua vài năm thăng trầm có một vẻ đẹp chín chắn, ánh mắt cũng sắc bén hơn. Mảnh dịu dàng duy nhất của hắn là nàng, trong đôi mắt ấy hiện ra sự hạnh phúc, mọi người cũng thấy đôi mắt Thời Vân Triệt sáng lấp lánh trở lại sau ba năm u uất.
"Muội tỉnh rồi!" Thời Vân Triệt mắt cũng nóng lên, hắn kiềm chế không khóc, vốn còn định nói thêm với muội muội vài lời, thì lại bị cắt ngang.
Mạc Khanh Khanh thấy cha nuôi đã buông mẹ nuôi ra rồi mới giám chạy tới, lấy đầu cạ cạ vào chân nàng. Mạc Khanh Khanh đã cao tới nửa người Thời Quân Dao, trông hình ảnh này có chút đáng sợ. "Tiểu Khanh Khanh, ngươi đã lớn thế này rồi."
Thời Quân Dao đưa tay xoa đầu Mạc Khanh Khanh, Mạc Ánh Quân không nói lời nào kéo tay Thời Quân Dao.
Thời Quân Dao bị Mạc Ánh Quân đặt trên lưng ngựa, Tâm nhi thì bị đặt trên lưng Mạc Khanh Khanh giao cho Thời Vân Triệt. Mạc Ảnh Quân lên ngựa, cùng nàng vào thành. Hình ảnh thành Tuy Nam ngày hôm đó có chút chói mắt, Thần Vương gia ôm Vương phi ngồi trên lưng ngựa, song song phía dưới một con sói lớn trên lưng chở theo
Tiểu Quận chúa vào thành trong sự chào đón tung hô của vạn dân thành Tuỳ Nam.
"Sao chàng còn ở đây?" Bên ngoài tổ chức tiệc tẩu trần, Mạc Ánh Quân lại không ở bên ngoài như vậy hợp lý sao?
Mạc Ảnh Quân tiến lại ôm nàng: "Sao nàng lại tắm lâu như vậy?
"..." Thời Quân Dao ngơ ngác, nàng tắm bình thường đều như vậy mà. Thời Quân Dao đẩy hắn ra, nàng nhìn hắn không lẽ 2 khắc vừa rồi hắn vẫn luôn ở đây chờ nàng. Thời Quân Dao tinh tế nhận ra rằng từ mấy ngày trước ở cổng thành gặp lại, hắn vẫn luôn đặt nàng trong tầm mắt của hắn. Thời Quân Dao có chút thương tiếc hắn, nàng nhón chân hôn lên môi hắn, Mạc Ánh Quân lại không phản ứng. Nếu là trước kia sớm đã đem môi nàng chà đạp một hồi.
Thời Quân Dao không để tâm chuyện này lâu, nhắc nhở hắn a phải ra ngoài cùng chúng tướng sĩ. Yến tiệc tẩy trần không thể thiếu hai người được. Tâm Nhi cũng được Diên ma ma dắt tay tới, trong Yến tiệc Mạc Ánh Quân cũng tuyên bố tên của Tâm nhi: "Mạc Yến Tâm!"
Tiểu quận chúa bốn tuổi mới có tên, còn là mẫu phi đặc biệt nhắc nhở phụ vương mới nhớ đặt tên cho bé. Tâm vốn dĩ là tên chữ nhưng Mạc Ảnh Quân lười nghĩ, lấy thêm một chữ Yến đặt ở giữa. Thời Quân Dao lúc đầu nói với hắn tên của con không thể đặt tùy tiện như vậy. Mạc Ảnh Quân mới nói tên hắn nghĩ ban đầu cho con là Mạc Yến, từ lúc nàng mang thai đã nghĩ rồi. Nhưng khi hắn biết nàng đặt tên chữ cho con là Tâm, hắn mới thêm vào.