Nếu là như thế Mạc Ảnh Quân sẽ không toại nguyện nàng ta, Mạc Ảnh Quân thả tay. Giang Thi Hàm lấy lại không khí liền họ sặc sụa, trong miệng có thêm một viên thuốc bị người của Mạc Ảnh Quân nhét vào, theo cơn họ trôi vào trong cơ thể nàng ta.
“T..ại.......s..sa...o?” Tại sao không giết ta.
Mạc Ảnh Quân lấy khăn từ Mạc Đông đưa tới lau kỹ càng tay mình, như thể trả lời câu hỏi của Giang Thi Hàm. Giang Thi Hàm chết thì quá dễ dàng cho nàng ta rồi, thứ Mạc Ảnh Quân muốn là sự đau khổ tới chết dành họ Giang Thi
Hàm.
Giang Thi Hàm vừa được thả xuống, Mạc Khanh Khanh liền đi quanh nàng ta như con mồi. Mạc Khanh Khanh hướng Giang Thi Hàm gầm lên một tiếng, Giang Thi Hàm sợ tới giật người lui sát vào tường. Mạc Ảnh Quân đưa tay vuốt đầu Mạc Khanh Khanh một cái, Mạc Khanh Khanh an tĩnh lại lùi ra phía sau.
“Mạc Đông cho người đưa nàng ta về kinh thành! Dặn dò Ảnh vệ phải đích thân đưa nàng ta tới Hoàng lăng, để nàng ta bầu bạn cùng hoàng huynh ta!”
“Không...không...ta không muốn!” Giang Thi Hàm đến bây giờ mới biểu lộ ra sợ hãi. Nàng ta chán ghét Tiên đế tới cực điểm, luôn coi tiên đế là kẻ thù cả đời. Nàng ta không muốn tới tận lúc Tiên đế chết còn phải ở bên cạnh. Tiên đế như một ác mộng với Giang Thi Hàm, giày vò cả tâm trí lẫn thể xác nàng ta.
“Tuyệt đối không để cho nàng ta chết!” Nàng ta phải sống vì người chết thì sao có thể cảm nhận được nỗi đau.
Giang Thi Hàm liều mạng giãy giụa, nàng ta thà chết cũng không muốn nhìn lại gương mặt đó. Mạc Ảnh Quân đã hạ lệnh rồi, không phải trông giữ Hoàng lăng bình thường mà là trông giữ thi hài của Tiên đế, thi hài của Tiên đế được phủ bí dược nên có thể giữ lại trăm năm, đối với Giang Thi Hàm chẳng khác nào một loại giày vò kinh khủng. Không còn cơ hội nói thêm một lời nào nữa, Giang Thi Hàm cũng không biết thứ thuốc kia đã chậm rãi hòa vào máu nàng ta. Giang Thi Hàm chỉ biết sau này mỗi khi nàng ta đi lại quá nửa khắc liền thấy toàn thân vô lực không có sức, tới dịp mười lăm hằng tháng toàn thân đau đớn không thở nổi.
Thời Quân Dao bên này dựa vào sự chăm sóc của La Thần y đã khỏe hơn nhiều, nàng đã có thể xuống giường tập đi lại. Cơ thể đã hai năm không hoạt động, có chút không thích ứng được. Ngày hôm nay mới bước được 3 bước trên trán nàng đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Tiểu quận chúa mở to đôi mắt ngây ngô nhìn Thời Quân Dao từng bước khó khăn tập đi lại.
Mẫu phi cũng tập đi sao?
Tiểu quận chúa thấy nàng mệt mỏi được Vũ Nương đỡ ngồi xuống, tiểu quận chúa lại gần nàng. Giơ bàn tay bé nhỏ ra nắm lấy ngón út của nàng: “Mẫu phi!”
“Sao vậy?” Bé con đã thân cận với nàng rất nhiều, sau khi tỉnh lại Thời Quân Dao dường như cảm thấy nàng đã quên đi rất nhiều thứ, chỉ còn ký ức sau khi nàng gả cho Mạc Ảnh Quân. Đối với bé nàng vô cùng áy náy, vì không thể cùng con đồng hành những giây phút mà người đời cho rằng hạnh phúc nhất, dắt tay con khi con tập đi, nghe tiếng con bập bẹ khi học nói, ôm con mỗi khi con thức giấc vì ác mộng. Thời Quân Dao nỗ lực hồi phục nhanh nhất có thể, nàng muốn ôm bé, bế bé đi đón Mạc Ảnh Quân trở về. Cho hắn một kinh hỷ.
Tiểu quận chúa ngập ngừng nói: “Con có thể dắt tay mẫu phi tập đi!”
Con có thể làm trụ vững cho mẫu phi. Những lời sâu sắc này tiểu quận chúa chưa nói được nhưng Thời Quân Dao hiểu được. Bé con không xa lạ mà còn cố gắng thân cận với nàng là điều Thời Quân Dao cảm thấy rất hạnh phúc.
“Vương phi người bây giờ không thể khóc!”
Vũ Nương cũng hạnh phúc thay cho Thời Quân Dao, khóe mắt không tự chủ được ẩm ướt. Nhưng vẫn phải cố trấn tĩnh khuyên nhủ Thời Quân Dao, thân thể Thời Quân Dao còn yếu nếu khóc sẽ ảnh hưởng việc điều trị.
Thời Quân Dao nắm lấy tay tiểu quận chúa nói: “Ta không khóc, ta đang vui vẻ."
Sau đó ngày ngày trong sân viện mọi người đều thấy một hình ảnh xinh đẹp, một thân ảnh bé xíu chập chững nắm ngón tay út mẫu thân cùng tập tễnh bước đi.
Vài ngày sau.
“Sức khỏe Vương phi đã tốt lên rất nhiều, sau này chỉ cần chú ý điều dưỡng sẽ không còn vấn đề gì đáng ngại!” La thần y tới bắt mạch theo lịch, lão cũng rất bất ngờ vì nàng phục hồi nhanh chóng như vậy.
“Đa tạ, La thần y vất vả rồi!”
y
“Vương phi khách sáo, đây là chức trách của lão phu!”
Thời Quân Dao sức khỏe đã ổn định lại, Vũ Nương cũng dò ý nàng là nên báo cho Mạc Ảnh Quân hay chưa.
Thời Quân Dao cười dịu dàng nói: “Ta muốn cho chàng ấy một kinh hỷ, nên tạm thời không cần!” Hơn nữa hắn còn đang đánh trận báo cho hắn lúc này, làm hắn phân tâm cũng không tốt. Thời Quân Dao viết một bức thư cho người gửi về cho Thời gia ở Kinh thành, báo bình an cho phụ mẫu, cũng để họ không lo lắng cho nàng nữa.
Thời gian này nàng muốn làm quen với bé con của nàng. Lúc ở cùng với bé nàng phát hiện, bé con rất hay bắt chước theo động tác của nàng, Thời Quân Dao chơi xấu làm một động tác khó bé không thể làm theo liền xụ mặt. Thời Quân Dao bật cười: “Con..” Bé còn chưa có tên rất nhiều lúc Thời Quân Dao không biết nên gọi bé là gì. “Ta đặt tên chữ cho con trước nhé!”
“Dạ!” Bé nghe tới tên hai mắt sáng lên, phụ vương nói khi mẫu phi tỉnh lại bé sẽ có tên giống như mọi người, đúng là không lừa bé.
Thời Quân Dao suy tư một lúc quyết định đặt tên chữ cho bé là một chữ Tâm, tâm trong tâm can bảo bối.
Tâm nhi chơi cả ngày mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay của Thời Quân Dao, bé
rất ít được ở cùng mẹ, thế nên từ khi nàng tỉnh Tâm nhi luôn muốn ở gần nàng, luôn sợ nàng ngủ, vì bé nghĩ mẫu phi ngủ thì rất lâu sẽ không tỉnh lại.
“Vương phi có tin tức ở biên quan truyền về!”