Kiếm đã xuất vỏ, Bắc Nguyệt lưu vong, từ đây đã không còn nơi nào gọi là Bắc Nguyệt. Thời Vân Triệt trong mắt người đời cũng là một hình dáng hoàn toàn khác. Lúc đầu còn cho rằng trong đội ngũ xuất quân lần này Thời Vân Triệt là dễ nói chuyện, đàm phán nhất nhưng mọi người quên rằng ai đàm phán với hắn đều có thể thành nhưng A Lan Nhược Mẫn thì không.
Mạc Ảnh Quân khi nghe tin của Thời Vân Triệt đã cười. Thời Vân Triệt trưởng thành rồi, đã có thể tự mình gánh vách một phương. “Cũng nên có một cái kết thúc rồi” Chuỗi ngày dài mệt mỏi này cũng nên dừng lại. (3)
Mạc Ảnh Quân hạ lệnh công thành, thêm sự giúp sức của các bộ lạc nhỏ xung quanh việc tiêu diệt Hung Nô dễ như trở bàn tay. Mạc Ảnh Quân đứng trên thành cao, nhìn Giang Sơn mà hắn giành về. Từ nay trở đi Giang Sơn quy một. Mạc Khanh Khanh đi đến bên cạnh hắn, một người một sói khung cảnh cũng không quá cô đơn.
“Nương tử, ta đã trả thù cho nàng xong rồi. Mạc Khanh Khanh ở bên cạnh hắn hú lên một tiếng, như thể cũng cùng một suy nghĩ với hắn.
“Vương gia, người đã được đưa đến!”
Giang Thi Hàm cố gắng phớt lờ sự có mặt của con thú to lớn, nhìn nam tử mà nàng ta ngày nhớ đêm mong, yêu mà không có được đau đớn tới tận xương tủy. Giang Thi Hàm không thấy hắn phản ứng gì, nàng ta nói: “Ta đã nghe nói về kết quả của Giang gia, Vương gia thật ra trong lòng ngươi vẫn còn...
Mạc Ảnh Quân không quay đầu, giọng lạnh lùng nói: “Giang Thi Hàm kết quả đó của Giang gia là Giang Thư Viễn liều mạng mà giành lấy, với tội lỗi của ngươi có băm vằm trăm mạng người Giang gia cũng không đủ.”
Giang Thi Hàm cười tự giễu, nàng ta tính toán kỹ càng như thế cuối cùng vẫn thua. Bốn tiểu quốc cộng lại vẫn không đánh thắng được một Mạc Ảnh Quân.
Giang Thi Hàm cũng không phải kẻ ngốc, nàng ta vẫn giữ lại một chiêu, chỉ cần Mạc Ảnh Quân cầu xin, nàng ta có thể bất cứ lúc nào chỉ cho hắn cách chiến thắng bọn họ. Thời gian mấy tiểu quốc này rời đi, Giang Thi Hàm đã lén lút liên hệ với một số người liên kết lại, thế nên dù có thắng được Mạc Hi thì gốc rễ của họ cũng đã bị lung lay, thêm quân của Mạc Ảnh Quân quay đầu liền có thể dành lại. Nhưng Giang Thi Hàm quên mất Mạc Ảnh Quân không cần người khác, hắn vẫn có thể ngang nhiên thắng một cách triệt để.
Tất cả những điều Giang Thi Hàm làm chỉ để đổi lấy một cái quay đầu của Mạc Ảnh Quân, mà hắn thì lại không bao giờ cúi đầu trước địch. Giang Thi Hàm tới giờ vẫn không chịu hiểu, cho dù Mạc Ảnh Quân có chết thì cũng sẽ không bắt tay với kẻ lựa chọn đối đầu với hắn.
“Ta tới bây giờ vẫn không hiểu tại sao năm đó chàng không chấp nhận ta? Luận dung mạo ta không thua kém bất kỳ ai, luận tài nghệ ai giám đứng trước ta khua tay múa chân! Ta vì chàng mà trở nên điên loạn, còn chàng vì nữ nhân sống dở chết dở kia mà làm chuyện điên rồ. Chàng và ta vốn là một kiểu người giống nhau, máu lạnh và vô tình!”
.” Đối diện với sự gào thét của Giang Thi Hàm, Mạc Ảnh Quân im lặng.
Giang Thi Hàm hét lên: “Ta rốt cuộc thua nữ nhân đó ở điểm nào! Thời Quân Dao đó có gì tốt đẹp, nàng ta trước đó một cô nương chưa gả nhưng không biết xấu hổ câu dẫn nam nhân, một nữ nhân không sạch sẽ...ưm!”
Cổ Giang Thi Hàm bị bóp chặt, không khí bị nghẹt lại khiến nàng ta hô hấp khó khăn. Mạc Ảnh Quân gắn từng chữ: “Ai cho ngươi nhắc tới nàng ấy! Bản vương không giết cho ngươi thở lâu thêm một lúc, ngươi liền cho rằng ngươi còn có thể sống tiếp?” Ta chỉ đang nghĩ xem để ngươi chết bằng cách nào đau đớn nhất.
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của hắn, Giang Thi Hàm chẳng những không sợ, nàng ta cố dùng gương mặt đang méo mó vì đau đớn nhếch môi cười. So với một Nhàn phi xinh đẹp cao ngạo thì bây giờ một gương mặt méo mó với một nụ cười ngoan độc, nhìn nàng ta không khác gì một kẻ điên loạn. Tay Mạc Ảnh Quân xiết chặt hơn, khiến nụ cười đó méo mó tới cực điểm,
Giang Thi Hàm khó khăn mở miệng: “Thời..Qu...Quân...n....D..a....Dao...đã......à... một...người....ch....ết!”
Ngươi có dẫm nát cả thiên hạ này thì cũng sẽ không thay đổi được.
Những lời sau đó Giang Thi Hàm không có cơ hội nói ra, không khí trong phổi ít dần cảm giác đau đớn từ lồng ngực bị chèn ép truyền tới, còn đau hơn cảm giác ở cổ bị hắn trực tiếp bố chặt. Giang Thi Hàm nhắm mắt đón nhận cái chết, trong phút giây đó không ai biết nàng ta nghĩ gì, Mạc Ảnh Quân không biết có phải ảo giác hay không, hắn nhìn thấy ở nàng ta có một tia thỏa mãn.
Thỏa mãn vì hắn tự tay giết nàng sao?