Bất ngờ chỉ xảy ra trong nháy mắt, vốn mọi người phân tán đứng ở bên hồ, Thái tử vừa xuất hiện, các vị cô nương tâm tình kích động, người phía sau muốn nhìn rõ người trong đình liền dồn về một chỗ, người đứng phía trước đã không còn chỗ để đi, không biết phía sau bị ai đẩy một cái, còn bản thân thì trượt chân rơi vào trong nước.
Bên hồ tức khắc rối loạn các vị quý nữ kinh hoảng liên tục kêu la, hoa dung thất sắc, tiếng kinh hô ngược lại còn vang hơn vị cô nương đang ở trong hồ.
Tử Tô và cung nữ vội bảo vệ Chử Thanh Huy ở giữa.
Chử Thanh Huy vội nói: “Ta không sao, các ngươi có ai biết bơi? Mau đi cứu cô nương đó lên.”
Mấy cung nhân đó đưa mắt nhìn nhau, đều cúi đầu lắc đầu. Bọn họ không biết bơi, nếu hôm nay người rơi xuống nước là công chúa, vậy cho dù không biết bơi cũng phải nhảy xuống, nhưng trong hồ chỉ là nữ nhi của một quan viên tứ phẩm không ai muốn mạo hiểm vì nàng ta.
Chử Thanh Huy gấp gáp, “Vậy mau đi tìm hai người biết bơi đến đây! Các ngươi đi xung quanh đây tìm xem sao, có một cái cọc dài một chút hay không, ta thấy cô nương kia cách bờ hồ không xa có thể dùng cọc kéo nàng lên.”
Cung nhân nhận lệnh, ba bốn người lui xuống, số còn lại thì không rời khỏi một tấc mà vây bên cạnh nàng.
Thấy những cô nương kia còn tụ lại một chỗ, Chử Thanh Huy lại nhíu mày nói: “Tử Tô, ngươi để những người bên hồ tránh đi, đừng để không cẩn thận lại rơi xuống một hai người nữa.”
“Vâng.”
Mắt thấy tiếng kêu cứu của cô nương trong hồ càng lúc càng thảm thương, Chử Thanh Huy lòng gấp như thiêu đốt, đúng lúc này lại nghe được một tiếng hô thấp: “Hàm Quân, cô làm gì thế!”
Nàng vô thức quay đầu thì thấy Tần Hàm Quân đang nhảy vào trong hồ, cũng ngạc nhiên hô một tiếng rồi vội chạy vài bước đuổi theo, “Hàm Quân!”
Nàng bị dọa đến mức lồng ngực luôn nhảy bình bịch, may là Tần Hàm Quân sau khi nhảy xuống thì đã đứng vững ở trong hồ.
Mọi người lúc này mới phát hiện hồ này không hề sâu, chỉ cao đến eo người bình thường mà thôi, chỉ là cô nương kia khi rơi xuống không biết đặc điểm của nước nên không phòng bị kinh hoảng sợ hãi một lúc mới biết vùng vẫy.
Chử Thanh Huy thở phào một hơi cho rằng Tần Hàm Quân biết bơi, nhưng khi đuổi đến gần thì tim như bị nhấc lên cổ họng hóa ra Tần Hàm Quân chưa bơi qua đó mà là ở trong nước đi thất tha thất thểu, gần như là một bước tam hoảng đến gần phía cô nương đó.
Nàng không hề biết bơi!
Chỉ là không biết từ lúc nào, nàng đã tháo vải lụa choàng trên người mình xuống buộc trên cây liễu bên hồ, đầu còn lại buộc ở giữa eo mình xem đó làm chỗ dựa can đảm xuống nước.
Chử Thanh Huy lập tức nhớ ra, Tây Bắc đến cả nguồn nước cũng thiếu, Hàm Quân lại là giới nữ làm sao biết bơi?
Nàng bị dọa đến mức nín thở, thấy Tần Hàm Quân lảo đảo một cái bỗng hô một tiếng, như nghĩ đến điều gì vội nói với người bên cạnh: “Mau, mau đi giúp nàng kéo lụa choàng, kéo chặt một chút rồi từ từ thả ra, đừng để nàng té ngã!”
Có người kéo giúp, quả nhiên Tần Hàm Quân đi vững hơn nhiều. Nàng từ từ đến gần chỗ cô nương bị rơi xuống, đã có thể chạm vào tay của cô ta, vốn định ôm lấy eo đối phương kéo cô ta lại, nào ngờ vừa chạm vào tay cô nương đó lập tức cả người như bị rong quấn lên người, thiếu chút nữa đã ngã vào trong nước.
Tần Hàm Quân sặc nước, vội tranh thủ nói: “Cô thả lỏng một chút, cứ như vậy hai chúng ta sẽ đi không được.”
Cô nương đó đã bị dọa mất đi thần trí nào có nghe vào lời nói đó, chỉ biết quấn lấy nàng càng quấn càng chặt.
Mắt thấy hai cô nương ở trong hồ, vướng thành một mảnh lung lay sắp đổ, bên hồ lại là một đợt tiếng thét khác đã có không ít thiếu nữ dùng khăn tay che mặt, không dám nhìn tiếp nữa.
Chử Thanh Huy cắn răn, thấp giọng nói với Tử Tô: “Bảo các nàng giữ chặt vải lụa, kéo Hàm Quân vào trước.”
Tất nhiên nàng muốn cứu cô nương đó, nhưng lại không muốn bạn bè thân thiết của mình vô cớ vì vậy mà mất mạng.
Tử Tô hoang mang đáp lời, lập tức đi ngay. Vừa xoay người muốn đi, cô liền ngẩn ngơ đứng tại chỗ, há hốc mồm, lắp ba lắp bắp nói: “Công, công chúa mau nhìn kìa……”
Chử Thanh Huy ngẩng đầu nhìn lập tức cũng bị ngẩn người, không chỉ riêng nàng mà các cô nương bên hồ đều ngẩn ngơ tại chỗ.
Vừa rồi cô nương đó còn nằm xấp trên người Tần Hàm Quân khiến nàng mỗi bước di chuyển khó khăn, nhưng trong chớp mắt Tần Hàm Quân đã kéo cô nương đó ra, không chỉ như vậy nàng còn nâng cô nương đó…… vác lên luôn……
Giống như người bình thường nâng một tách trà, một cái bánh vậy, nàng cứ như vậy mà nâng một người sống lên……
Dù là một nam tử cũng chưa có sức lực như vậy, huống chi nhìn vẻ ngoài của nàng lại mảnh mai mềm mại giống như nương nàng, trước mắt bị thấm nước nên trông thân hình càng thấy yếu đuối, nhưng chính hình tượng yếu đuối đó, lúc này lại nâng được một cô nương còn đẩy đà hơn nàng, cô nương đó tay chân còn đang vùng vẫy,giống như một con rùa lớn tứ chi hướng lên trời.
Tình cảnh này, chẳng trách những người bên hồ ai nấy đều ngớ người.
Thái tử đang xuôi theo bờ hồ đi về phía bên đây nhìn thấy cảnh này dưới chân bỗng loạng choạng một cái, quay đầu nhạt nhẽo hỏi người bên cạnh, “Cô nương đó là?”
Đức công công cười ha ha, “Là đại cô nương của Trấn Tây Đại tướng quân, quả nhiên không hổ là nữ nhi của nhà tướng mà!”
Vẻ mặt Thái tử mỉm cười một cách khó khăn.
Chử Thanh Huy là người đầu tiên phản ứng lại, “Mau giúp kéo lên!”
Lúc này cung nhân mới tỉnh táo lại, tay chân rối loạn kéo vải lụa.
Tần Hàm Quân nương theo sức lực đó, từng bước từng bước đi vào bờ, đặt cô nương ở trên tay lên bờ trước, sau đó chống hai tay ở bên bờ nhẹ nhàng nhảy lên.
Sau khi đứng vẫn nàng mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, nhất thời có chút lúng túng, luống cuống tháo vải lụa trên eo xuống, cúi đầu xem như không thấy, gương mặt dần dần đỏ lên.
Mọi người thấy dáng vẻ vô cùng không được tự nhiên này của nàng, trong lòng càng thêm phức tạp.
Chử Thanh Huy ho một tiếng, gọi Tử Tô cùng hai cung nhân đưa Tần Hàm Quân và cô nương kia đến cung nàng thay y phục, tiếp theo lệnh cho người nấu trà gừng.
Lâm Chỉ Lan không yên tâm cũng rời đi cùng. Chử Thanh Huy còn phải ở lại chủ trì đại cục, không thể phân thân.
Mặt hồ này cực kỳ rộng rãi, đường bên bờ hồ lại dài, lúc này Thái tử mới đuổi đến.
Các vị khuê tú nhìn thấy hắn, vội chỉnh đốn vẻ mặt, thướt tha dịu dàng hành lễ, “Gặp qua Thái tử điện hạ.”
Nội giám phía sau Thái tử hô “đứng lên”.
Hắn đi đến trước mặt Chử Thanh Huy, quan tâm hỏi: “Có bị dọa không?”
Chử Thanh Huy lắc lắc đầu, “Cũng may hữu kinh vô hiểm. Muội thấy động tác vừa rồi của ca ca ở bên bờ đối diện, chẳng lẽ chuẩn bị nhảy xuống sao?”
Thái tử có chút chột dạ mà lắc đầu, “Không có.”
Hắn biết đặc điểm của nước, đột nhiên thấy người rơi xuống nước nên vô thức muốn nhảy xuống cứu giúp, sau đó bị Đức công công cản lại, bản thân mới nhận ra như vậy là không ổn. Cho dù không bị cản thật ra hắn cũng không định nhảy xuống.
“Vậy thì tốt, nếu ca ca cũng nhảy xuống, tay chân muội cũng muốn hoảng theo.”
Thái tử thấy muội muội lo lắng cho mình, trong lòng rất yên tâm.
Hắn chỉ ở đây nói hai câu thì cảm thấy trên người bị ánh mắt của những cô nương này chọc xuyên mười mấy lỗ, toàn thân không thoải mái, thấy muội muội không bị kinh hãi bèn vội vã muốn rời đi.
Trong các nữ tử đứng sau Chử Thanh Huy, Chu Văn Quân cắn môi, đang muốn can đảm gọi Thái tử biểu ca, thì có một người khác đi trước nàng ta một bước.
“Lục huynh.”
Thái tử đã đi được vài bước, nghe thấy xưng hô lâu lắm không nghe này, đáy lòng cảm thấy kì lạ, không khỏi xoay người lại.
Thẩm Uyển xinh đẹp đứng đó, khóe miệng kéo lên thành ý cười nhạt: “Đã lâu không gặp, Lục huynh vẫn khỏe chứ.”
Tần Hàm Quân đến Vĩnh Lạc cung, Tử Tô tìm ra một bộ y phục sạch sẽ cho nàng thay rồi đến thúc giục phòng bếp nấu trà gừng.
Lâm Chỉ Lan ở cùng nàng, đến nay lòng vẫn còn sợ hãi, nắm chặt tay nàng xoa, quở trách nói: “Vừa rồi thật sự dọa chết ta rồi, thấy cô bình thường dịu dàng sao lại có can đảm lớn như vậy?”
Tần Hàm Quân giải thích nói: “Trước đó đến bên hồ ta đã tỉ mỉ xem qua, biết nước hồ không sâu nên mới dám xuống đó.”
“Cho dù nước không sâu nhưng đó cũng là việc cực kỳ nguy hiểm, hôm nay nếu cô không có sức lực lớn thì còn chưa biết hậu quả như thế nào đâu, sau này đừng mạo hiểm nữa. Đúng rồi, sao cô có lực lớn như vậy thế, khiến mọi người đều kinh ngạc cả.”
Nghe Lâm Chỉ Lan nhắc đến sức lực của mình, Tần Hàm Quân cụp mắt xuống, lông mi run rẩy hai lần rất không tự nhiên, “Ta, ta từ nhỏ đã luyện binh cùng phụ thân không biết sao luyện ra sức lực này,cũng có thể là giống phụ thân ta, mẫu thân sau khi biết được luôn trách người. Lần này hồi kinh, mẫu thân bảo ta vạn vạn không thể ở trước mặt người khác để lộ việc này, quý nữ trong kinh thành ngày thường đều học cầm kỳ thư họa, vê chỉ thêu hoa, nào có ai cao lớn thô kệch như ta, nương sợ bị người khác biết được không ai dám cưới ta……”
Lâm Chỉ Lan nhìn dáng vẻ nàng nhỏ nhắn gầy gầy lại đi nói bản thân cao to thô kệch, trong lòng có chút buồn cười, nghĩ đến việc vừa rồi, sau khi cười xong lại thấy lo lắng, “Nhưng vừa rồi có nhiều người như vậy đều thế cả rồi, việc này đã giấu không được nữa, nên làm sao đây?”
“Không sợ.” Tần Hàm Quân nói: “Kỳ thật ta cũng không định xuất giá ở kinh thành, thân thể nương không tốt ta luôn muốn ở lại Tây Bắc chăm sóc người. Người lo ở Tây Bắc không có nhà nào tốt cũng không nỡ để ta tiêu hao cả đời ở đó nên mới muốn hồi kinh, ta không lay chuyển được người nên không thể không đi chuyến này. Nếu bởi vì việc hôm nay mà sau này không có người đến cửa cầu thân, vừa vặn như ý ta muốn rồi.”
Lâm Chỉ Lan vỗ tay nàng, nói: “Cô hiếu thảo như vậy, ngược lại khiến ta xấu hổ vô cùng. Đáng tiếc người trên thế gian này kẻ trông mặt mà bắt hình dong có rất nhiều, nếu với phẩm chất của cô, cho dù có cao to thô kệch thật sao phải lo không gặp được người tốt?”
Tần Hàm Quân có chút ngại ngùng, kéo khăn tay: “Ta nào có tốt như vậy……”
Lâm Chỉ Lan cười trêu: “Đáng tiếc trên ta chỉ có một ca ca, nếu không nhất định sẽ để cô thành người nhà của ta. Nếu cô không để ý, nhà ta còn có một đệ đệ, nhỏ hơn cô ba tuổi, tực ngữ nói, nữ đại tam bão kim chuyên (*) ……”
“Càng nói càng không chuẩn mực rồi.” Tần Hàm Quân vội bịt miệng nàng.
Giữa lúc hai người đang nói cười, Tử Tô bưng trà gừng tiến vào, mỉm cười nói: “Vừa rồi công chúa sai người dặn dò nô tỳ, biết hai vị cô nương thích yên tĩnh nên không cần đến phía trước nữa, đợi hoa yến tan rồi xuất cung cũng không muộn.”
Lâm Chỉ Lan vui vẻ: “Vẫn là biểu tỷ hiểu chúng ta.”
Tần Hàm Quân hỏi: “Cô nương vừa rơi xuống nước thì sao? Có trở ngại gì không?”
“Tần cô nương yên tâm, cô nương đó không có trở ngại gì, vừa rồi thay xong y phục đã cho người tiễn xuất cung rồi.”
Tần Hàm Quân gật đầu.
Khi hoa yến tan thì đã sập tối, Chử Thanh Huy đến Tê Phượng cung phục mệnh.
Bất ngờ ở trên hoa yến, hoàng hậu đã nghe nói, lúc này nói: “Con làm rất tốt.”
Chử Thanh Huy lắc lắc đầu, “Con không làm gì cả, may nhờ có Hàm Quân.”
Hoàng hậu cười nói: “Đứa trẻ đó xác thực có công, phải thưởng, con cũng không cần tự coi nhẹ mình, nếu không có con bên cạnh chỉ huy việc cứu người nhất định sẽ không thuận lợi như vậy.”
Chử Thanh Huy được khen ngợi, trong lòng nhảy nhót, “Vậy thì cho Hàm Quân là đại công, còn con là tiểu công nhé.”
“Con ngược lại không có chút lòng tham nào.” Hoàng hậu cười lắc lắc đầu.
Chử Thanh Huy nói biểu hiện của các cô nương trên tiệc hoa yến hôm nay, tỉ mỉ nói ra.
Hoàng hậu mỉm cười lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu nhưng chưa nói gì.
Cuối cùng, Chử Thanh Huy nói: “Sau khi Thái tử ca ca đến, huynh ấy chỉ nói vài câu cùng cô nương Thẩm gia, con láng máng nghe được, Thẩm cô nương gọi Thái tử ca ca là Lục huynh, đó là bí danh bên ngoài của ca ca, hai người bọn họ chắc đã sớm quen biết rồi.”
Hoàng hậu vẫn gật đầu, “Tốt, việc này trong lòng mẫu hậu tự có tính toán, hôm nay cực khổ Noãn Noãn rồi, quay về nghỉ ngơi trước đi, muốn ban thưởng gì ngày mai vào cung tùy con chọn.”
Chử Thanh Huy vội nói: “Cái gì con cũng không muốn, chỉ là mẫu hậu đừng quên ban thưởng cho Hàm Quân là được.”
“Được được được, sẽ không quên.”
Chử Thanh Huy lui khỏi Tê Phượng cung, Tử Tô dã ở ngoài đợi nàng, hồi bẩm với nàng việc hai người Lâm Chỉ Lan, Tần Hàm Quân đã xuất cung.
“Hàm Quân có cảm lạnh không? Có mời Thái y khám qua chưa?”
“Nô tỳ định cho người đi mời Thái y nhưng bị Tần cô nương cản lại, nô tỳ nhìn khí sắc trên mặt cô nương không tệ, lại lập tức uống trà gừng chống lạnh, nên không sao cả.”
Chử Thanh Huy gật gật đầu, trong lòng đang tính toán, ngày mai cho người đến Tần phủ hỏi thăm tình hình, mới có thể yên tâm.
Nàng dẫn theo người chuẩn bị xuất cung, đã qua ngoại đình, xa xa nhìn thấy ở trước Sùng Đức điện có một bóng hình màu vàng đang muốn đi về phía Đông cung, vội phái nội giám chạy chậm đến phía trước ngăn lại.
Thái tử liếc nhìn sang bên này, thong thả đến gần.
Chử Thanh Huy đuổi đến, cười híp mắt tiến lên nghênh đón, ngọt ngào gọi một tiếng, “Thái tử ca ca.”
“Phải xuất cung rồi? Bảo người hầu trên đường cẩn thận chút.”
“Muội biết rồi.” Chử Thanh Huy đáp, gọi thêm một tiếng càng ngọt hơn, “Thái tử ca ca.”
Thái tử không biết làm sao mà nhìn nàng, “Có lời cứ nói.”
Chử Thanh Huy nhếch khóe môi, “Hôm nay nhiều cô nương như vậy, có xinh đẹp, kín đáo có, nhiệt tình có, trăm hoa đua nở muôn hoa đua thắm khoe hồng, không biết Thái tử ca ca muốn người nào làm tẩu tẩu của muội?”
Thái tử cong ngón tay ở trên trán nàng gõ hai cái, “Tiểu hài tử gia gia, đến quản việc của ta rồi.”
“A……” Chử Thanh Huy vội che trán, lui về sau một bước, phồng má không phục nói: “Ca ca chỉ sớm hơn muội có một khắc mà thôi, hơn nữa muội đã xuất giá, không còn là tiểu hài tử nữa, mẫu hậu hôm nay còn khen muội làm tiệc thưởng hoa không tệ kìa.”
“Sớm một khắc cũng là sớm.” Thái tử đặt tay ra sau lưng đứng thẳng người.
Chử Thanh Huy hừ một tiếng, đảo con ngươi lại cười nói: “Nhiều cô nương như vậy, muội thấy Thái tử ca ca chỉ nhìn Thẩm cô nương nhiều nhất cũng chỉ nói chuyện với nàng ấy, có phải trong lòng ca ca đã sớm có chọn lựa rồi?”
Thái tử không biết làm thế nào mà chỉ lắc đầu, “Đó là nàng ấy mở miệng gọi tên huynh, huynh không thể làm như không nghe thấy.”
“Nhưng muội rõ ràng nghe thấy nàng ấy nói với ca ca cái gì đã lâu không gặp, huynh vẫn khỏe chứ, đây không phải đang nói rõ hai người trước đó đã có giao tình sao?”
Thái tử thản nhiên đáp: “Huynh cùng nàng ấy chỉ có duyên gặp qua vài lần ở Mặc Hương lâu, cũng không tính là sơ giao.”
“Vậy sao nàng ấy lại……”
Giọng Chử Thanh Huy từ từ biến mất, trong lòng dường như đã có đáp án.
Thái tử thoáng nhìn nàng, lại nói: “Tính ra, trước kia giao tình của nàng ta cùng Cố Hành Vân ngược lại không tệ, cùng những người khác đều là lờ mờ thôi.”
Cái tên này đã lâu không nghe thấy, lúc này nghe nhắc đến dường như đã cách mấy đời. Thực ra từ khi Cố Hành Vân không xuất hiện trước mắt mọi người chỉ mới có nửa năm, đáng tiếc thiên hạ này thứ không thiếu nhất chính là trời cho anh tài, bây giờ trong kinh thành có nào là Tô công tử Tạ công tử, dần dần không có bao nhiêu người còn nhắc đến cái tên Cố tiểu công tử nữa.
Chử Thanh Huy bỗng nhiên nghe Thái tử nhắc đến cũng hoảng hốt rất lâu, mới hỏi: “Muội nhớ lúc đó hắn luôn bị phong hàn không khỏi mới đưa đi biệt viện, bây giờ sao rồi, đã đón về nhà chưa?”
Trong lời nói của Thái tử nghe không ra cảm xúc, “Phong hàn sớm đã khỏi rồi, nhưng mà lại nhiễm phải bệnh khác, cần phải tịnh dưỡng. Ngược lại là a hoàn bên cạnh hắn nghe nói đã có thai được hai tháng rồi.”
Tin dan díu của Cố Hành Vân cùng a hoàn truyền ra đã sáu bảy tháng trước, bây giờ a hoàn đó đã có thai được hai tháng, đồng thời cũng nói rõ ngày tháng sau này, hai người họ luôn ở cùng một chỗ.
“Ơ? Vậy Cố gia chẳng phải phải làm hỷ sự rồi sao?”
“Làm hỷ sự gì?”
“Hôn sự của Cố Hành Vân đó, nói không chừng hắn vừa thành thân bệnh sẽ khỏi hẳn.” Chử Thanh Huy nói.
Thái tử nhìn nàng một lúc, sờ sờ đầu nàng, “Nha đầu ngốc, với thân phận của Cố Hành Vân, cho dù hắn thất ý thì làm sao có thể cam tâm cưới một a hoàn làm vợ?”
Chử Thanh Huy ngẩn người một hồi mới tỉnh táo lại, nhíu mày nói: “Hắn đã không định cưới người ta, tại sao lại đi đụng chạm? Chẳng lẽ hắn sau này còn muốn cưới cô nương khác sao? Vậy hắn đối xử làm sao với thê tử hắn, làm sao đối xử với người luôn ở bên cạnh hắn, a hoàn đó đã sinh con đẻ cái cho hắn?”
Ban đầu biết được Cố Hành Vân cùng a hoàn đó có dây dưa, không cách nào cùng nàng định hôn ước, trong lòng Chử Thanh Huy lại không có cảm giác gì, lúc này lại có chút chán ghét hắn rồi.
Không thể trách nàng có cách nghĩ như vậy, từ nhỏ nàng đã nhìn thấy sự ân ái của đế hậu mà trưởng thành. Nhà dì thân cận với nàng cũng vậy, dì dượng đối với đối phương cũng càng thêm kính yêu, chưa từng có chỗ trống cho người khác chen chân vào. Thậm chí bách quan trong triều, thỉnh thoảng lúc có cung yến mang theo gia quyến tham dự, người nào dám dẫn theo tiểu thiếp thông phòng trong nhà theo? Có thể xuất hiện trước mặt nàng, đều là các cáo mệnh phu nhân chân chính. Nàng cho rằng đó là lẽ đương nhiên, phu thê khắp thiên hạ này đều một lòng một dạ giống như phụ hoàng mẫu hậu, ân ái không giảm, lúc này nghe Thái tử nhắc đến hành động của Cố Hành Vân nàng cảm thấy vô cùng không vui.
Nàng bỗng ngẩng đầu nhìn Thái tử từ trên xuống dưới, nhếch môi, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Chẳng lẽ Thái tử ca ca cũng tán thành cách làm của hắn? Sau này cũng định một bên cùng cung nữ cấu kết làm bậy, một bên lại đoan chính cưới cô nương nhà người ta về làm tẩu tẩu của muội?”
Thái tử không ngờ lửa lại đốt đến trên người mình, vội thanh minh: “Noãn Noãn đừng làm oan huynh, huynh bây giờ bị phụ hoàng sai bảo đến mức giống như con quay vậy, nào có tâm tư nghĩ đến điều này?”
“Nghe ý trong lời này của ca ca, nếu có tâm tư thì muốn nghĩ rồi?”
Thái tử cười khổ không biết nói gì, “Không dám không dám, có Noãn Noãn trông chừng, sao dám nghĩ chứ?”
Chử Thanh Huy khẽ hừ một tiếng, “Thế còn tạm được.”
“Được rồi, canh giờ không còn sớm, muội mau trở về đi, khi nào ca ca rảnh rỗi sẽ xuất cung tìm muội chơi đùa.”
Chử Thanh Huy gật đầu, “Ca ca tuy bận nhưng phải chú ý thân thể, càng phải luôn nhắc nhở phụ hoàng, đừng mệt hỏng thân thể.”
Trong lòng Thái tử thở phào, “Huynh biết rồi, đi đi.”
Hôm nay cấm vệ doanh tạm thời có việc gấp, Diêm Mặc trở về muộn hơn ngày thường, hắn đã cho người về phủ trước để truyền tin, trong lòng hắn cho rằng lúc hắn về phủ, Chử Thanh Huy đã ngủ rồi, không ngờ vừa mở cửa phòng thì thấy có một bóng hình cuộn mình tròn vo nằm sấp ở trên bàn.
Hắn thả nhẹ bước chân đi qua, đang định ôm nàng lên giường thì Chử Thanh Huy xoa xoa mắt ngẩng đầu lên, “Chàng về rồi à.”
Diêm Mặc vẫn ôm nàng lên, đặt ở trên chân mình, “Sao không lên giường ngủ, cẩn thận cảm lạnh.”
“Thiếp không ngủ được, chỉ nằm sấp một lát thôi. Dùng xong bữa tối chưa?”
Diêm Mặc gật đầu, sờ mặt nàng bởi vì nằm sấp mà bị ép đỏ: “Cung yến vui không?”
Chử Thanh Huy chun mũi, “Cũng tạm.”
Nàng vốn cho rằng chỉ là một buổi tiệc thưởng hoa thôi, tạo cơ hội cho những cô nương đó nhìn thấy Thái tử, cũng để Thái tử xem xét các nàng. Nếu có vừa ý ai, đương nhiên sẽ tác thành. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của mẫu hậu, lại nhớ đến lời nói của Thái tử, rốt cuộc có bao nhiêu sóng lớn âm thầm trào dâng. Mỗi một khuôn mặt, mỗi một nét tươi cười kia hàm chứa biết bao tâm tư.
Nàng còn cho rằng bản thân chỉ có một tẩu tẩu thôi, nhưng hôm nay nhìn biểu hiện của những cô nương đó, mới biết suy nghĩ đó thật quá ngây thơ.
Tuy nói, họ không hề có quan hệ trực tiếp nào với nàng, cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến tâm tình.
Diêm Mặc hôn lên trán nàng, lại hỏi: “Có phải đợi lâu rồi không?”
Chử Thanh Huy lắc lắc đầu, thấy hắn lo lắng cho mình, trong lòng bỗng chốc ấm áp, duỗi hai tay bưng lấy mặt hắn để hai người đối mặtt nhau.
Nàng bỗng hỏi: “Chàng sẽ không đi đụng chạm những cô nương khác phải không?”
Diêm Mặc nghi hoặc nhíu mày, sau khi hiểu rõ ý của nàng, lập tức lắc đầu, “Sẽ không.”
Chử Thanh Huy bĩu môi, từ từ duỗi ngón út nhỏ nhắn ra, “Ngoéo tay thiếp mới tin.”
Diêm Mặc cũng duỗi ra một ngón tay, hắn chưa từng làm việc này với ai, động tác có chút ngập ngừng, sau khi ngoéo chặt tay, giọng điệu vô cùng kiên định: “Không lừa nàng.”
Khóe miệng Chử Thanh Huy lộ ra chút ý cười, “Ta cũng không lừa chàng.”
Nàng lại hỏi: “Vậy chàng nói, có phải chàng vô cùng vô cùng thích thiếp không, cho nên mới không muốn cấu kết với người khác?”
“Đúng.” Diêm Mặc đáp.
Người trong lòng hắn lại không hài lòng, “Đúng cái gì? Nói cho rõ ràng.”
Diêm Mặc ngừng trong chốc lát, “…… Vô cùng vô cùng thích nàng.”
Lúc hắn nói, Chử Thanh Huy cười vui vẻ nhìn hắn, sau đó đợi hắn nói xong nàng đột nhiên không được tự nhiên, vùi mặt vào lòng hắn.
Diêm Mặc sờ đầu nàng.
Chử Thanh Huy vùi một lát rồi lại thò đầu ra, trên mặt vẫn còn hơi ửng đỏ, tầm mắt dao động, không dám nhìn vào mắt hắn, “Chàng, chàng muốn có con không?”
Bởi vì nàng nghe Thái tử nói a hoàn của Cố Hành Vân có thai nên mới nghĩ đến chuyện này, bản thân đã thành thân rồi cũng cần phải suy nghĩ đến việc sinh con.
Diêm Mặc lại nói: “Không vội.”
“Tại sao?” Chử Thanh Huy lập tức hỏi hắn.
Diêm Mặc đáp: “Nàng còn nhỏ, đợi thêm một thời gian nữa.”
Cục bột mới cập kê không lâu thậm chí cơ thể còn chưa trưởng thành, hắn muốn đợi thêm hai năm, đến khi nàng đủ trưởng thành hơn sẽ lại nói việc này.
Chử Thanh Huy giữ vạt áo của hắn, “Nhưng chàng không còn nhỏ nữa mà, thiếp sợ chàng đợi lâu thôi.”
Kỳ thực nàng cũng chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, nếu bây giờ thật sự mang thai sinh con, trong lòng vẫn thấy sợ hãi. Lúc trước hoàng hậu mang thai Nhị hoàng tử, nàng đã mười tuổi rồi nên vẫn còn nhớ rõ việc mười tháng mang thai với sinh con đó, vừa nghĩ đến sinh con sẽ rất cực khổ, nàng bỗng có chút sợ sệt.
Diêm Mặc hôn nàng, ôm nàng lên đi đến bên giường, “Ta không vội, nàng cũng đừng vội.”
“Thiếp mới không vội, chỉ cần chàng đừng muốn có con là được.”
“Đã có con rồi.” Diêm Mặc nói.
Chử Thanh Huy được hắn đặt lên giường, đến khi hắn từ từ cởi y phục mới biết ý trong lời hắn nói là gì, tức khắc hừ một tiếng, “Thiếp mới không phải là tiểu hài nhi, thiếp đã là người lớn rồi!”
“Phải,” Diêm Mặc phủ lên, “Không phải tiểu hài nhi, là đại hài nhi.”
“Hừ……” Sau đó giọng nói mềm mại đều bị người đó nuốt vào trong bụng, nghe không rõ ràng.
= = = = = =
Chú thích:
(*) 女大三,抱金砖, Hán Việt là Nữ đại tam, bão kim chuyên. Ý chỉ việc hai người kết hôn mà nữ lớn hơn nam ba tuổi. Nữ hơn nam ba tuổi sẽ đối xử với người đàn ông của mình ôn hòa săn sóc thấu hiểu lòng người, biết thương biết chịu khó. Việc trong nhà đàn ông không cần quản, một lòng một dạ lo cho sự nghiệp, về đến nhà lại được chăm sóc tỉ mỉ, trên sự nghiệp nhất định sẽ thành công, cuộc sống như vậy, gia đình hòa thuận, sự nghiệp phát triển, chẳng lẽ không giống với việc ôm gạch vàng hay sao?