Sau Trung thu, ông lão luôn không về phủ, cách vài ngày Diêm Mặc nhận được một phong thư thì ra ông đã rời kinh ngay trong đêm Trung thu rồi.
Không chỉ ông lão, đến Phùng Trọng Thanh vốn chỉ định đi đến nhà Phan Lê ở vài ngày, bởi vì tạm thời có việc cũng nhờ người đến đưa tin, chỉ nói ngày sau gặp lại.
Sư môn bọn họ luôn như vậy, lúc tụ họp lại sẽ không gióng trống khua chiêng, lúc tan ra cũng không cần đưa tiễn mười dặm, núi cao sông dài, ngày sau đều có thể tương phùng.
Diêm Mặc sớm đã quen rồi, ngược lại là Chử Thanh Huy có chút luyến tiếc.
Cũng may nàng cũng không được nhàn rỗi, cuối tháng tám là thời gian cúc vàng nở rộ, hoàng hậu hạ thiếp mời mười mấy vị khuê tú trong kinh vào cung thưởng hoa.
Trời vừa sáng, nàng theo Diêm Mặc cùng vào cung, sau khi tách ra liền trực tiếp đến cung hoàng hậu.
Hoàng hậu đang dùng bữa sáng, Chử Thanh Huy nhìn thấy mắt ụt sáng lên, vội vàng đến gần.
“Trông dáng vẻ của con, người không biết còn cho rằng phò mã hà khắc không cho con ăn cơm.” Hoàng hậu không biết nói gì liếc nhìn nàng, lệnh người hầu bày thêm một bộ bát đũa.
Chử Thanh Huy nịnh nọt nói: “Là tay nghề của ngự thiện phòng chỗ mẫu hậu quá tốt, khiến con nhịn không được.”
“Nói không biết xấu hổ, bây giờ đầu bếp ở phủ con, có người nào không phải đào từ chỗ ta qua?”
Hiện tại người hầu hạ ở phủ công chúa đều là đám người cũ ở Vĩnh Lạc cung, ngoài ra đế hậu sợ nữ nhi chịu uất ức còn chọn vài người của mình cho nữ nhi làm của hồi môn, trước mắt ngay cả Đông cung Thái tử cũng không có chu toàn như phủ công chúa.
Chử Thanh Huy híp mắt cười vui sướng, hoàng hậu ban ngự phòng cho nàng, ban đầu nàng còn rất vui thích nhưng sau khi ăn quen rồi lại cảm thấy đồ ăn trong cung mẫu hậu vẫn ngon hơn.
Nói đi nói lại, đồ của người khác bao giờ cũng tốt.
Trước lúc vào cung nàng đã dùng xong bữa sáng, lúc này nhìn một bàn đầy món ăn tinh tế, có lòng mà lực không đủ, mỗi món chỉ nếm qua một lần cuối cùng không thể không đặt chén đũa xuống.
Hoàng hậu cũng dùng xong, súc miệng rồi tán gẫu chốc lát, sau đó thì bước vào việc chính.
Liễu Phiêu Nhứ dâng lên một bản danh sách, Chử Thanh Huy mở ra xem, thì ra là danh sách tên những người có mặt ở tiệc thưởng hoa, phía trên hàng thứ nhất có hai cái tên, một trong số đó là Thẩm Uyển.
Cái tên này Chử Thanh Huy vô cùng quen tai, người thật nàng cũng từng gặp qua, đó là lần đầu tiên theo Thái tử xuất cung, thoáng nhìn thấy một nữ tài tử với thân hình mềm mại ở Mặc Hương Lâu, chính là tiểu thư Thẩm phủ.
Thẩm gia là dòng dõi thư hương, bây giờ do đại nho Thẩm Định Sơn làm người quản gia, từng ở Quốc Tử Giám dạy học, tuy đã cáo lão nhưng trong triều lại có không ít quan viên từng là học sinh của ông.
Thầm Uyển là đích trưởng tôn nữ của Thẩm Định Sơn, cha nàng làm đến chức Hộ bộ Tả Thị Lang, nàng từ nhỏ đã ảnh hưởng lời nói và việc làm mẫu mực từ tổ phụ, học được một thân tài hoa lại có diện mạo xuất chúng, gia thế hiển hách, so với người đứng thứ nhất nữ nhi của Mộc Dương trưởng công chúa, được những người già chuyện gọi là nhị mỹ nhân của kinh thành.
Hiện tại, tên của hai người xếp ở vị trí đầu tiên, cũng không kỳ lạ lắm.
Hoàng hậu cầm lấy danh sách, thuận tay chỉ vào vài cái tên thiếu nữ trong đó, muốn Chử Thanh Huy nói ra bối cảnh gia thế tính cách sở thích của họ.
Chử Thanh Huy tuy hiếu kỳ, nhưng vẫn lần lượt nói ra hết. Ban đầu lúc định xuống phần danh sách này, nàng cũng ở bên cạnh, tình hình của mỗi một người, mẫu hậu đều nói qua với nàng, lúc này đã nhớ được tám chín phần.
Hoàng hậu nghe xong, gật đầu hài lòng, lại nói: “Tiệc thưởng hoa hôm nay ta sẽ không ở lại lâu, đỡ phải khiến người trẻ tuổi các con không tự do. Thái tử ca ca con tuy cũng có mặt, nhưng không thể bảo hắn trực tiếp tiếp xúc với những cô nương này được, vì vậy, con phải vất vả rồi. Hiện tại những điều chúng ta biết được chỉ là lời truyền miệng, gia thế bối cảnh thì khác sẽ không có cách nào lừa người được, nhưng tính cách của mỗi người là quan trọng nhất, con thay mẫu hậu lưu ý một chút, tính cách những cô nương này có đúng như lời đồn hay không. Cũng phải thay ta nhìn xem, Thái tử ca ca con có đặc biết đối xử tốt với cô nương nào không, ta sợ hắn ngại ngùng không nói thật với ta.”
Chử Thanh Huy nghe hoàng hậu nói như vậy, lập tức cảm thấy được gánh nặng trên người, gật đầu nghiêm túc.
Hoàng hậu trông nàng giống như đang lâm đại địch, lại khẽ cười bảo: “Cũng không nhất thiết như vậy, lại nói hôm nay người nên khẩn trương là Thái tử ca ca con cùng các cô nương kia. Vả lại, chỉ là một buổi hoa yến, nếu có duyên đương nhiên sẽ thoát không được, nếu không có thì sau này lại vạch kế hoạch khác.”
“Mẫu hậu yên tâm, Noãn Noãn nhất định không phụ sự phó thác của mẫu hậu.”
Dùng xong ngọ thiện thì có cung nhân đến báo, các cô nương dự tiệc đã lục tục tiến cung.
Cúc vàng nở bên hồ ngọc bích trong ngự hoa viên, từng đóa hoa lớn bằng cái bát trải dài dọc theo bờ hồ giống như một tắm thảm màu vàng, mà những thiếu nữ xinh đẹp mềm mại như những chú bướm đủ sắc màu điểm xuyến vào trong đó.
Tuy hoàng hậu còn chưa giá lâm, nhưng người nhận được thiếp mời đều đã đến đủ.
Mười mấy thiếu nữ này tự giác phân thành ba nhóm, trong đó có hai nhóm có sự phân biệt do Thẩm Uyển và nữ nhi của Mộc Dương trưởng công chúa Chu Văn Quân dẫn đầu, nhóm còn lại chỉ có linh tinh vài người, hoặc là một mình thành hàng hoặc là hai người bầu bạn, những thiếu nữ này nếu không phải chức vị của phụ thân họ hơi thấp thì cũng là do trưởng bối trong nhà nhậm chức không phải ở kinh thành, nên hòa hợp không được với hai nhóm phía trước.
Lâm Chỉ Lan và Tần Hàm Quân thuộc nhóm thứ ba này, các nàng một người tuy là cháu ngoại của hoàng hậu, biểu muội của Thái tử nhưng đã định thân rồi; còn một người là nữ nhi của Trấn Tây Đại tướng quân, phụ thân nàng là quan nhị phẩm, đáng tiếc một võ tướng bảo vệ biên cương cho dù chức vụ có cao cũng chỉ là nam nhân thô lỗ, nhìn những quý nữ ở trong kinh thành này xem biết nàng là nữ nhi của mãng phu thì đã sợ hãi rồi, chớ đừng nói là kết giao.
Vốn dĩ lúc Tần Hàm Quân đến đây cũng có người tiếp lời với nàng, sau vài ba câu thì hiểu rõ nội tình của nàng, phát hiện dung mạo nàng đã không tuyệt sắc đến cả tài hoa cũng không xuất chúng, tính cách còn lạnh nhạt nữa, làm cho người ta không yêu thích chút nào bèn viện cớ bỏ đi mất.
Còn như lúc Lâm Chỉ Lan đến thì thấy những cô nương khác nếu không vội đến kết giao thì cũng là vội tâng bốc, chỉ có một mình Tần Hàm Quân lẻ loi đứng ở bên cây cúc vàng nở rộ, cẩn thận dè dặt ngắm trái nhìn phải, phát hiện không có người chú ý đến mình liền bay nhanh xuống cúi đầu ngửi một cái.
Lâm Chỉ Lan nhìn thấy liền cười, nhẹ tay nhẹ chân đi đến, vỗ một cái ở sau lưng nàng.
Tần Hàm Quân thiếu chút nữa nhảy dựng cả người, cả người cứng lại như kẻ trộm bị bắt gặp, căng cổ từng chút từng chút xoay lại nhìn phía sau.
Lâm Chỉ Lan cuối cùng nhịn không được, phì cười ra tiếng, “Được lắm, bị ta bắt được đang làm việc xấu nhé!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Hàm Quân mới thở phào một hơi, xoay người lại, xoắn chiếc khăn tay trong tay, ngượng ngùng nói: “Trước giờ ta chưa từng thấy hoa cúc rực rỡ như vậy, Tây Bắc thỉnh thoảng cũng thấy được một hai cây cúc dại, hoa nở ra chỉ lớn như đồng tiền, cánh hoa cũng không mềm mại như vậy, cho nên muốn nhìn kỹ một chút…….”
Lâm Chỉ Lan cười nói: “Còn nhịn không được nên ngửi phải không? Được rồi, chẳng qua ta chỉ trêu chọc cô thôi, lại không phải muốn bắt cô thật, không cần giải thích kỹ càng như vậy. Hoa này ở trong kinh thành có rất nhiều đó, phủ ta cũng có vài cây, tuy không đẹp bằng trong cung nhưng cũng khá dễ thương, sau hôm nay sẽ tặng cô hai cây.”
“Cho ta chỉ tổ làm lãng phí thôi.” Tần Hàm Quân xua tay, nhỏ giọng nói.
“Gì mà lãng phí với không lãng phí, cô không cần chăm sóc nó vẫn có thể sống, cứ quyết định như vậy đi không cho phép chối từ.” Lâm Chỉ Lan khó được lúc cứng rắn.
Tần Hàm Quân đành phải gật đầu đồng ý.
Hai người đang muốn đi dạo trong biển hoa này bỗng nghe thấy nội giám cao giọng hô: “Hoàng hậu nương nương đến! Xương Hoa công chúa đến!”
Hoàng hậu ngồi vào chỗ, lệnh người đứng dậy về chỗ, nhìn các vị cô nương ai nấy đều thận trọng dè dặt, sau khi nói vài câu mang tính hình thức, rồi nói thêm vài câu động viên.
Thấy hoàng hậu hiền hòa, có vài cô nương tính cách hoạt bát, nén không được hiếu kỳ trong lòng bèn lén lút ngẩng đầu lên nhìn phía trên. Trong các nàng, có người chưa từng được nhìn thấy phượng nhan của hoàng hậu ở khoảng cách gần như vậy, vừa nhìn thấy đều kinh ngạc đến trừng lớn mắt.
Kim thượng độc sủng hoàng hậu hơn mười năm, việc này cả Đại Diễn không ai không biết, không có người nào không hiểu. Các cô nương có mặt ở đây cũng đều từ chỗ trưởng bối nghe đến mức lỗ tai muốn mọc kén.
Các nàng chưa từng thấy dung mạo lúc thịnh nhất của hoàng hậu, có điều trong lòng lại nghĩ cho dù tuyệt sắc đến đâu thì đã qua mười mấy năm rồi, hoàng hậu bây giờ cũng đã hơn ba mươi, người đến tuổi trung niên chẳng lẽ nhan sắc còn so được với các thiếu nữ mười mấy tuổi như hoa sao?
Bây giờ vừa được diện kiến mới biết trước kia các nàng nghĩ nông cạn như thế nào, đúng là có những người như vậy, năm tháng lưu lại dấu vết trên người họ, chỉ càng tăng thêm vẻ ung dung cùng phong tình, dù dung mạo trẻ tuổi thì làm thế nào so sánh được đây.
Lại có một số người nghĩ đến Xương Hoa công chúa cũng giống như hoàng hậu bèn lặng lẽ nhìn dung mạo của công chúa, sau khi nhìn thấy càng tâm phục khẩu phục.
Đúng như lời hoàng hậu đã nói bà không hề ở lâu, dường như hôm nay đến chỉ để cùng các cô nương này nói chuyện thời tiết, nói xem những đóa hoa này nở rộ ra sao.
Sau khi hoàng hậu rời đi, tiệc thưởng hoa liền do Xương Hoa công chúa chủ trì.
Dù sao sớm đã định sẵn trình tự, trước tiên để cô nương có ý hiến nghệ, sau đó lại lấy hoa cúc làm chủ đề, hoặc ngâm thơ, hoặc vẽ tranh, hoặc ra câu đối, để tất cả mọi người thi triển tài hoa.
Thẩm Uyển quả nhiên biểu hiện xuất sắc, bất luận là dẫn đầu hiến nghệ, sau đó là vịnh cúc, người duy nhất có thể không phân cao thấp với nàng ta cũng chỉ có Chu Văn Quân thôi, buổi tiệc thưởng hoa này nghiễm nhiên trở thành võ đài của hai người.
Trong nhất thời không cách nào so ra so ra kết quả, mọi người lại dời tới bên hồ ngọc bích, tạm thời đề nghị lấy tàn sen còn lại trong hồ làm đề, tiếp tục thi đấu lần nữa.
Đúng lúc này, trên đình nghỉ giữa hồ xuất hiện vài bóng người, khiến cho mọi người bên hồ rối loạn một phen.
Chử Thanh Huy quét mắt nhìn, phát hiện là Thái tử Chử Hằng.
Nàng là nhìn mặt, người khác thì nhìn y phục màu vàng rực kia. Chính chủ làm cho mọi người minh tranh ám đấu lúc này ở không xa ngoài kia, sao có thể không khiến mọi người càng rối loạn cho được?
Ở đây có nhiều người cũng tự biết rõ, bản thân đấu không lại Thẩm Uyển và Chu Văn Quân, vị trí Thái tử phi cũng đừng nghĩ nữa. Nhưng hậu cung Thái tử lại không phải chỉ có một vị chính phi, từ cổ chí kim, có mấy người chuyên sủng như hoàng đế hiện nay? Có hoàng đế nào không tam cung lục viện chứ?
Thái tử thân làm đích tử trong cung còn là trưởng tử, phía dưới chỉ có một Nhị hoàng tử hơn mười tuổi, vị trí Thái tử lại vô cùng vững chắc. Hiện tại tiến vào hậu viện Thái tử, tương lai Thái tử đăng cơ việc phong tần phong phi là điều không thể thiếu, để kéo dài gia tộc.
Có thể nói những thiếu nữ hôm nay đến đây, người nhìn chăm chú vào vị trí Thái tử phi không nhiều, mục tiêu của nhiều người chính là vị trí trắc phi Thái tử.
Lúc này Thái tử còn đứng ở đình giữa hồ, cũng đầy bất đắc dĩ.
Hắn là bị hoàng đế cưỡng ép đến đây.
Trước đó vì công chúa xuất giá, hoàng hậu cảm thấy trong cung vắng vẻ, buồn bã rất nhiều ngày làm cho hoàng đế rất đau lòng.
Bây giờ cuối cũng đã có việc khiến hoàng hậu bận rộn trở lại, hoàng đế chỉ thiếu mỗi giơ hai chân tán thành, lại nghe nói hôm nay tiệc thưởng hoa đã bắt đầu, bèn gọi thái giám bên cạnh “áp giải” Thái tử chầm chậm đến lộ mặt.
Thái tử bị cưỡng ép đến đây, thấy đối diện một đám oanh oanh yến yến muôn hồng nghìn tía, giống như đó không phải là các thiếu nữ như hoa mà là hồng thủy dâng trào, quẫn đến mức chỉ muốn xoay người bỏ đi.
Đáng tiếc hắn vừa nhấc chân, phía sau Đức công công tổng thái giám bên cạnh hoàng đế, gương mặt đã già cười thành đóa hoa cúc: “Điện hạ, bệ hạ phân phó rồi, muốn điện hạ đứng ở đây đủ một khắc, nếu không cả tháng sau tất cả tấu sớ đều giao cho điện hạ phê duyệt.”
Thái tử nghĩ đến một chồng tấu sớ cao hơn nửa người, liền cắn răng ngửa đầu nhìn trời.
Đúng lúc này, bờ đối diện bỗng nhiên truyền đến một trận kinh hô ồn ào náo động, Thái tử ngưng mắt nhìn sang thì ra là có một cô nương không cẩn thận rơi xuống nước, lúc này đang ở trong hồ vùng vẫy kêu cứu, các thiếu nữ bên hồ loạn thành một đoàn.
Mạng người quan trọng, gần đó lại không có thị vệ, Thái tử đứng dậy liền muốn nhảy xuống nước.
Đức công công vội ngăn hắn lại, “Điện hạ chậm đã, mà hãy nhìn bờ đối diện.”
Thì ra chỉ trong chốc lát, tình huống bên kia đã có chuyển biến.