Ba mẹ Quý không ngờ Quý Thừa An lại chấp nhận hôn ước này. Anh lại còn chủ động chạy đến nhắc chuyện này với ba mẹ Quý.
Không những vậy còn đề nghị làm nhanh càng tốt. Anh lấy lý do năm nay anh cũng đã 29, đã là người có tuổi, cũng nên yên bề gia thất rồi.
Ba mẹ Quý vẫn nghi ngờ quyết định của con trai, nhưng cũng vui mừng vì Quý Thừa An đã chấp nhận lập gia đình.
Ba mẹ Quý bắt đầu bận rộn lên kế hoạch gặp ba mẹ Lý bàn chuyện cưới xin, hiển nhiên tâm trạng vô cùng tốt.
Hôm nay tại biệt thự Lý gia cũng rất vui vẻ. Con gái cưng nhà họ xuất viện. Dù đã mất trí nhớ nhưng chỉ cần cô khoẻ mạnh, họ không mong gì hơn.
Bữa tối mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí gia đình luôn đầm ấm và hạnh phúc.
Mẹ Lý nhớ tới chuyện ba mẹ Quý nhắc đến. Dù bà rất hài lòng mối hôn sự này, con gái cuối cùng vẫn phải gả đi. Nhưng khi thật sự đến ngày nàyy bà hoàn toàn không nỡ.
''Mộng Nghiên, con có nhớ mẹ từng kể với con về chuyện hôn ước của con không.''
''Dạ, ba mẹ đã chọn cho con thì chắc chắn là tốt cho con rồi, con nghe theo ý ba mẹ.''
''Ba mẹ không ép buộc con, con muốn gả thì gả, không muốn thì ba mẹ có thể đi giải trừ hôn ước này, con không phải miễn cưỡng mình quá.''
''Người kia...Quý Thừa An có phải người tốt không?''
''Thằng bé rất ưu tú, hiếm có đứa trẻ nào ở tuổi đó thành công được như vậy, anh trai con xét về một vài mặt cũng thua kém thằng bé đó, vẻ ngoài cũng là ưu ái trời ban''
'Chỉ cần ba mẹ thấy đó là người tốt là được rồi. Giờ còn không nhớ được gì cả, con không biết ai với ai, càng không biết người khác lac tốt hay xấu. Sớm muộn gì con cũng phải lấy chồng. Chọn bừa thì thà rằng chọn người mà ba mẹ thấy là người tốt. Không phải còn có anh con sao, anh thân với người kia như vậy, muốn bắt nạt còn thì cũng phải nể mặt anh con vài phần mà. ''
''Ba mẹ không nỡ gả con đi. Biết là không thể giữ con cả đời được, nhưng là vẫn không nỡ gả con''
Sống với thân phận này một thời gian, giờ cô thật sự lưu luyến cuộc sống này. Những người được gọi lac gia đình cô hiện tại, cô thật không nỡ rời xa họ.
Nhưng cô cũng không muốn họ khó xử. Nếu là Lý Mộng Nghiên thật, chắc cô ấy cũng đồng ý gả đúng không. Cô ấy có nhập vào người nào khác không, sao cô lại nhập vào thân xác cô ấy, thân xác cũ của cô thì sao, cô hoàn toàn không có chút dấu vết gì cả.
Có lúc cô thấy thật mông lung. Thỉnh thoảng có vài kí ức của Lý Mộng Nghiên thật chạy qua trong đầu cô, nhưng là rất mớ hồ. Liệu rằng thân xác này có giúp cô có được chút kí ức ngày trước không.
''Nhà hộ Quý hẹn chúng ta vào trưa chủ nhật. Bé cưng à, thứ 7 mẹ nghỉ, mẹ đưa con đi mua lễ phục nhé.''
''Con có rất nhiều lễ phục mà, đâu cần phải mua đồ mới đâu.'' Lý Mộng Nghiên có cả một phòng quấn áo, mỗi chiếc đếu là mấu mới trong những bộ sưu tập nổi tiếng. Lần đầu thấy, cô còn nghĩ các phòng thay đồ này còn đa dạng hơn cả trung tâm thương mại chỗ quảng trường, thật choáng ngợp.
''Sao dùng mấy cái đó được chứ, bé cưng của mẹ lấy chồng, phải chuẩn bị mọi thứ tốt nhất. Con gái cả đời có một lần, không thể qua loa được.''
''Dạ, nghe mẹ.''
''Còn giày, trang sức nữa, nhiều thứ phải chuẩn bị quá. Phải đứa con đi làm tóc nữa, đi chăm sóc da nữa. Con cứ theo mẹ, mẹ phải làm cho bé cưng của mẹ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất.''