Trưa chủ nhật, tại hội sở sang chảnh nhất thành phố T. Buổi gặp gỡ chính thức hai nhà Quý, Lý bắt đầu diễn ra.
Đây là lần đầu tiên Lý Mộng Nghiên gặp Quý Thừa An. Anh mặc bộ vest đen với sơ mi đen được cắt may tinh tế, bộ vest vừa người tôn lên dáng người hoàn mỹ. Anh rất cao, còn cao hơn cả cậu bạn Quý Gia Hào, mà Quý Gia Hào đã cao đến 1m85, vậy anh cũng phải đến 1m88. Khuôn mặt chuẩn tỉ lệ với sống mũi cao, môi mỏng mím chặt, toát r vẻ lạnh lùng cấm dục, không cho phép người khác lại gần.
Lý Mộng Nghiên thừa nhận cô có chút động lòng với nhan sắc đó. Nếu cô không có tình yêu, với khuôn mặt, dáng người cùng điều kiện của anh, cô vốn lời to rồi.
Cô ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô. Cô ngại ngùng quay mặt ra hướng khác, khuôn mặt đỏ ửng, nóng ran. Cô cầm vội cốc nước trên bàn lên uống, che giấu vẻ lúng túng của mình.
Một lúc sau cô lơ đãng quét mắt, lại nhìn thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô. Chẳng lẽ từ nãy anh vẫn nhìn cô, chưa hề nhìn đi chỗ khác.
Cô có cảm giác như đã từng thân quen với anh, nhưng quen thân thế nào cô lại không nhớ nổi. Hay chủ nhân thân xác này có quen anh.
Cô lại gạt suy nghĩ đó, anh ở nước ngoài 20 năm chưa từng về thì sao thân xác này quen được chứ.
Cô cứ giữ sự nghi vấn đó cho đến hết bữa cơm, mà giường như anh vẫn nhìn cô, không hề có ý định quay đi.
Mẹ Quý rất thích cô, lại mong thằng con trai sớm ôm được nguồ đẹp về, tráng đêm dài lắm mộng.
Nhà họ Lý cũng rất ưng ý chàng rể này nê cũng không có ý kiến gì hết.
Cuối cùng họ quyết định nghe theo ý kiến hai đứa nhỏ.
Cô nhìn anh, vẫn là bắt gặp anh đang nhìn cô như ban đầu
''Con thấy mai là ngày đẹp, có thể đi đăng kí trước, hôn lễ sẽ từ từ sắp xếp.'' Quý Thừa An nhàn nhạt lên tiếng.
''Ngày mai có phải gấp quá rồi không.'' Ba Lý vẫn không nỡ gả con gái
''Con và Chí Dương sắp phải đi công tác, lần này sự việc có hơi khó giải quyết, có thể cả tháng mới có thể về. Sớm muộn gì cũng đến ngày đó, con mong muốn sớm đưa được cô ấy về nhà.''
Lý Mộng Nghiên sửng sốt, anh đang vội vã muốn cưới cô về, sao cô lại có ảo giác là anh có thích cô vậy chứ. Suy nghĩ này hoang đường quá đi.
Ba mẹ Quý cùng ba mẹ Lý cũng ngạc nhiên không kém, nhưng họ cũng cảm thấy vui mừng cho các con mình.
''Ý con thì sao, Mộng Nghiên?''
''Con nghe theo mọi người ạ.''
Nhìn anh có vẻ ung dung, tự cao vậy thôi chứ trong lòng anh thực ra rất khẩn trương, lo sợ cô sẽ không đồng ý.
Qua ngày mai thôi, cô sẽ chính thức trở thành người vợ của anh được pháp luật bảo vệ.
Anh vẫn chăm chú nhì gương mặt đang ngại ngùng bên cạnh. Cố cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng bàn tay đang run đang tố cáo tất cả.
Anh duỗi bàn tay nắm lấy đôi tay đang nắm chặt dưới gối, nhẹ nhàng trấn an. Cô để im cho anh nắm, làm ra vẻ bình thường tiếp tục ăn cơm.
''Không ăn hành?''
''Hả? À, em không thích.''
''Còn cái gì không thích nữa?''
''Cá''
''Không thích ăn cá''
Cô nhẹ gật đầu
Anh tự dưng thấy cô đáng yêu vô cùng:'' Nhưng ăn cá rất tốt nha,..đặc biệt tốt cho phụ nữ có thai.''
Nghe dến đây mặt cô đã đỏ không thể đỏ hơn rồi, anh lại càng yêu chết cái vè ngượng ngùng này của cô.
Mọi người bên cạnh cũng thấy vui vì anh và cô hoà hợp với nhau, tiếng nói cười mãi không dứt.