Thời tiết cuối tháng tư đã chuyển dần sang nóng bức. Hôm nay nhiệt độ không quâ cao, lại có chút gió rất dễ chịu.
Thế nhưng Lý Mộng Nghiên lại đặc biệt thấy nóng bức. Điều hoà đã bật xuống mười sáu độ nhưng cô vẫn chưa thấy hết nóng.
Cô nhìn ra ngoài cửa xe, áng chừng khoảng cách khi xe dừng đến cửa nhà hàng, không xa lắm nhưng cũng đủ để cô bị cái nắng hành hạ.
Giang Di đã đến sớm, ngồi trước bàn bày biện mấy món ăn đặc sắc, ngon lành. Đều là những món mà hai cô rất thích ăn.
Khoé mắt Giang Di lướt đấy bóng dáng thướt tha của cô bạn bước vào cửa nhà hàng. Giang Di ngẩng mặt lên thì bắt được gương mặt nhăn nhúm của cô bạn.
Đợi Lý Mộng Nghiên ngồi xuống, Giang Di đưa tay lên sờ trán cô, thử nhiệt độ
''Cậu bị ốm à, sao sắc mặt khó coi vậy.''
''Thời tiết nóng bức, khó chịu quá tớ thấy không thoải mái.''
''Cậu có lẽ là ốm thật rồi đó. Nay thời tiết mát mẻ rất dễ chịu mà, nhiệt độ chỉ hơi cao thôi.''
''Vậy chắc tớ ốm thật rồi, cơ thể nóng bức khó chịu quá. Tâm tình cũng xấu đi theo.''
''Tâm tình khồn tốt thì cậu về bắt nạt lão chồng cậu là được, coi anh ta như thùng rác trút giận.''
''Có phải cậu luôn hành hạ ông anh tớ như vậy không.''
''E hèm, thì cũng thỉnh thoảng.''
Hai cô trò chuyện trên trời dưới đất vô cùng vui vẻ, vừa ăn vừa tán ngẫu.
Bỗng dưng Lý Mộng Nghiên phát hiện ra trên bàn có một món có thêm gia vị hành.
Giang Di có chút không vui:''Tớ đã dặn kĩ là không để món nào nêm thêm hành rồi mà.''
''Không sao, nhặt ra chút là được mà.''
Hai cô đều không thích ăn hành, món nào mà nêm thêm hành dù là thái nhỏ, hai cô cũng phải nhặt ra bằng sạch rồi mới yên tâm ăn cơm.
Không phải là không thể ăn, chỉ là hai cô cùng ghét bỏ mùi vị của hành lá mà thôi. Nhặt ra sạch là lại có thể ăn uống ngon lành.
Lý Mộng Nghiên nghĩ chỉ cần nhặt ra như mọi lần thôi. Không hiểu sao lần này cô lại cảm thấy chán ghét mùi vị này hơn bình thường.
Cơ thể ngày càng khó chịu, tay Lý Mộng Nghiên vẫn đang cầm đũa nhặt ra từng miếng hành.
Nhưng mới nhặt được một chút, bụng dạ đã nhộn nhạo trào lên, cảm giác buồn nôn ập tới hoa hết cả mắt.
Giang Di cuống cuồng đứng lên tiến tới đỡ lấy cô:''Sao vậy, đợt này cậu ghét hành đến vậy rồi à.''
''Uk, cái loại lá này, mình không chịu được nữa rồi.''
''Tớ gọi người bỏ món này đi rồi, không ăn món đó cũng không sao. Nhặt hết chỗ hành đó cũng sẽ rất mất công.''
Món có hành đó được mang đi, cơ thể Lý Mộng Nghiên cũng không thoải mái hơn chút nào, cảm thấy những món còn lại cũng không có ngon như những lần trước.
Ăn xong bữa cơm, sắc mặt Lý Mộng Nghiên vẫn chưa tốt lên, còn có chút yếu đuối, xanh xao quanh viền mắt.
''Hôm nay không đi dạo phố nữa, tớ đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra, sắc mặt cậu kém quá rồi.''
''Không cần đâu, có chút mệt mỏi, tớ về nhà ngủ một giấc là được rồi, không có vấn đề gì đâu.''
''Cậu chắc chỉ cần ngủ một giấc chứ.''
''Ừ, có gì mà một giấc ngủ không thể giải quyết chứ. Hiếm lắm cậu mới có được ngày nghỉ, cũng nên về ngủ một hơi thoả thê đi.''
''Thế tớ đưa cậu về, dù sao nay cũng không có việc gì nữa.''
''Được thôi, về nào, tớ muốn về ngủ lắm rồi. Nhanh nào.''
''Cậu đi chậm thôi, ăn xong lại ngủ, cẩn thận lại biến thành heo đấy.
''Heo còn sướng hơn mình.''
Giang Di đưa Lý Mộng Nghiệ về, trên xe hai cô tán ngẫu mãi không hết chuyện. Giang Di chợt nghĩ ra chuyện gì đó, nhìn sang Lý Mộng Nghiên phân vân.
Lý Mộng Nghiên cũng phát hiện ra thái độ bất thường của Giang Di.
''Có chuyện gì vậy.''
''Cái kia, cơ thể cậu ý. Có khi nào có rồi không.''
Vừa nói Giang Di quay sang đánh một ánh mắt vào chiếc bụng phẳng của Lý Mộng Nghiên.
Ý nghĩ này của Giang Di làm Lý Mộng Nghiên sững sờ, nhất thời không biết phản ứng sao.