Ngày hôm sau vừa hay là cuối tuần, tối qua cô say rượu, buổi sáng khả năng sẽ không thể dậy sớm, có thời gian ngủ thêm một chút.
Đồng hồ sinh học của anh vẫn như thường lệ, đúng 6 rưỡi sáng sẽ tỉnh dậy.
Cô vẫn cuộn tròn ngủ trong lòng anh, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, chưa có dấu hiệu muốn tỉnh.
Đầu cô vẫn gối lên tay anh, lo cô sẽ bị anh làm cho tình giấc, anh vẫn nằm đó tiếp tục ôm cho cô ngủ.
Ngắm gương mặt cô say giấc trong lòng, anh nghĩ đến nên tinh toán cho cô một hôn lễ long trọng như thế nào.
Đoạn thời gian này anh vẫn luôn tìm kiếm, chọn lựa từng chi tiết chuẩn bị cho hôn lễ của hai người. Chỉ là chưa từng nói với cô, muốn cho cô sự bất ngờ.
Đến hơn 9 giờ cô cọ cọ trán tỉnh dậy, với tay cầm đồng hồ trên tủ bên cạnh, cũng may là cuối tuần, không phải lo trễ giờ.
Nhưng mà đã giờ này rồi, sau lưng cô vẫn dán lên một khuôn ngực rắn chắc, ấm áp.
Trên bụng có một cánh tay vắt ngang, ôm trọn vòng eo thon nhỏ của cô.
Nhìn lại trên người đang mặc váy ngủ của mình, hôm qua là anh đã thay đồ cho cô, hay là do thím Vương giúp đỡ.
''Đói bụng chưa?'' Giọng anh khàn khàn nhẹ hỏi. Hơi thở ấm nóng phả vào sau gáy cô.
Vẫn như hôm đó khi anh mới đi công tác về, anh cũng ôm cô từ phía sau, luồng nhiệt nóng rực từ người anh truyền thẳng vào phía sau cô.
Buổi sáng không nên trêu chọc vào đàn ông, vậy mà cô cứ nằm trong lòng anh ngọ nguậy tới lui, may mà khả năng kiềm chế của anh cao.
''Không đói lắm ạ. Tối qua là anh thay đồ giúp em à?'' Hỏi ra được câu đó mặt cô đã nóng ran, nhưng cũng không nóng bằng cơ thể phía sau đang dán vào lưng cô.
''Ừm, còn lau người giúp em nữa.'' Biết cô xấu hổ nhưng anh vẫn muốn trêu chọc thêm vài câu.
Vừa nói anh vừa dùng lực kéo cô càng sát vào người mình.
Dù chưa thực nghiệm bao giờ nhưng cô cũng biết vật đang cấn vào mông mình là cái gì. Hoá ra anh cũng có phản ứng với cô.
Cô hắng giọng một cái, tỏ vẻ thản nhiên:'' Cái đó, giờ chúng ta đã là vợ chồng. Cái đó anh muốn thì em cũng không phản đối.''
Vốn định trêu đùa cô một chút, cô bỗng tỏ thái độ rằng cô đồng ý để anh làm đến bước đó, bật đèn xanh cho anh.
Anh là một người đàn ông bình thường, ôm vợ trong lòng, nghe vợ dụ dỗ mình như vậy thì khả năng kiềm chế cao đến đâu cũng phải buông vũ khí đầu hàng.
Có trời mới biết hàng đêm ôm cô ngủ, nhẫn nhịn, nhấn ham muốn xuống mà anh đã khổ sở như thế nào.
Anh lật cô quay mặt về phía mình, xốc cô nằm lên nằm ngang với mình, tay giữ gáy cô, áp tới trao cô nụ hôn thật sâu.
Đầu óc dần mơ màng, váy ngủ cũng đã bị vén lên đến eo. Tay anh lướt đến đâu, vùng da đó lại tê rần từng đợt như điện giật.
Cho đến khi anh đi vào, cơn đau xé rách cơ thể khiến trán cô nhíu chặt, mồ hôi toát ra ướt đẫm.
Bỗng dâng lên một cỗ tủi thân, nước mắt cứ vậy tuôn ra như suối.
Nhìn cô lại nấc từng tiếng nức nở, anh lại nhớ tối qua khi cô đau lòng mà than thở trên lưng anh.
Anh hôn xuống mắt cô, nhẹ giọng dỗ dành, để im thứ kia trong có thể cô, không dám nhúc nhích.
''Ngoan, một chút nữa sẽ hết đau.''
Anh cũng là lần đầu tiên, cũng không hề dễ chịu hơn cô.
Môi anh hôn dần xuống, tìm thấy đôi môi anh đào của cô hôn sâu, môi lưỡi dây dưa, muốn cô dời đi sự chú ý.
Qua một lúc lâu khi cảm thấy cô không còn quá khó chịu, anh nhẹ di chuyển từng chút một, dẫn cô dần dần làm quen với vật kia của anh.
Gần 30 năm sống trên đời, cuối cùng những thứ tốt đẹp nhất anh cất giữ, giờ đây dành tặng hết cho cô.
Một lần rồi lại một lần anh như không biết mệt mỏi, sau đó Lý Mộng Nghiên không biết anh dừng lại lúc nào. Cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy thì đã gần 2h chiều. Bên cạnh đã không còn người. Trên người từng vết xanh tím, nhắc cô chuyện đã xảy ra.
Kéo chăn chùm kín người, mặt cô xấu hổ đến mức nóng rực. Sau đó cô lại tự trấn an bản thân, hai người là vợ chồng, làm chuyện đó là chuyện đương nhiên rồi.
Nhưng rồi cô lại thầm mắng bản thân, sao lúc đó lại có thể mặt dày dụ dỗ anh như vậy được chứ.
Lăn lộn mãi trong chăn một hồi lâu, bụng cô réo một tràng chất vấn. Cô mới miễn cưỡng dậy tắm rửa thay đồ.