Long Hàm Yến, cháu gái ruột của Thái hậu, bởi vì cha mẹ mất sớm, lại ốm yếu nhiều bệnh, cho nên được Thái hậu nuôi dưới gối, vô cùng sủng ái nàng ta, còn xin chỉ Hoàng đế phong làm Chiêu Khánh quận chúa.
Thế nhưng về sau, cơ thể nàng ta càng ngày càng kém, vì chăm sóc nàng ta, năm đó khi chân nhân núi Vân Đỉnh đến hoàng cung Đại Dục bái phỏng, Thái hậu liền phó thác cháu gái cho chân nhân, mãi đến nửa năm trước mới về Đại Dục.
Sau khi nàng ta trở về, Thái hậu mừng rỡ, nhất là thấy cơ thể nàng ta khỏe mạnh thì càng vui hơn, cho nên dù hành vi cử chỉ của nàng ta như nữ tử giang hồ cũng không trách nàng ta.
Hơn nữa thấy nàng ta đã mười sáu, vội vàng muốn chọn lựa vị hôn phu cho nàng ta, ai ngờ, nàng ta thích ai không thích, lại đi thích Ninh Úc ngay cái nhìn đầu tiên, một người khiến nữ tử kinh thành nhắc đến đã thấy sợ.
Hắn từng xét nhiều nhà, phàm là nhà bị xét, kết cục của nữ tử càng bi thảm hơn, cho nên đứng trước sợ hãi, tâm tư của con gái với hắn cũng phai nhạt đi, chỉ còn lại sợ hãi,
Hết lần này tới lần khác Long Hàm Yến ỷ vào Thái hậu sủng ái, ba lần bốn lượt đuổi theo hắn, lần này còn đuổi theo ra khỏi hoàng cung.
Nếu là trong cung, có lẽ Ninh Úc còn nể mặt nàng ta mấy phần, nhưng là bây giờ ở ngoài cung... Ninh Úc hơi nheo mắt.
Nếu như nàng ta không biết điều, mặc dù hơi phiền phức, nhưng cũng không phải không thể ra tay.
Thấy Ninh Úc vô tình bảo nàng ta rời đi như thế, không hề dao động chút nào Long Hàm Yến có chút nhụt chí, cũng hơi tức giận ngẩng cổ lên. "Không nhường!”
Nàng ta là hiệp nữ, không sợ hẳn như các nữ tử khuê các ở kinh thành đâu!
Ai ngờ một thanh đoản kiếm đột nhiên bắn ra từ trong kiệu, tốc độ đó quá nhanh, nàng ta không kịp chuẩn bị! Kết quả đoản kiếm đâm vào thân ngựa, con ngựa dưới người nàng ta rên lên một tiếng, lập tức lao ra ngoài!
Long Hàm Yến không đề phòng nằm chặt dây cương, quay đầu nhìn thấy đội xe lại tiếp tục đi lên!
Nàng ta vội vàng buông lỏng tay ra dùng khinh công đáp xuống đất, nhưng cố ý trẹo chân ngã xuống, khóc lớn tiếng: “Ai da... Cửu ca ca, hu hu... ta bị gãy chân rồi!”
La Khải nhìn thoáng qua, hơi chần chờ.
Nhưng trong xe ngựa chỉ vang lên một chữ lạnh lùng của Ninh Úc. “Đi.”
Đừng nói ngã gãy, dù có ngã chết hắn không quay đầu nhìn.
Thấy xe ngựa vẫn không dừng, khinh công của nàng ta cũng không tốt đến mức có thể sánh bằng tuấn mã, nàng ta không khỏi nhụt chí đập xuống đất, căm giận nói. "Ta không tin ta không theo đuổi được huynh!”...
Trang viên Uyển thành.
Nghe thấy Từ Nguyên hồi bẩm, còn có đánh giá cao về người kia, Ninh Giác thấy lạ nhìn hắn ta. "Cô thấy Lý Hoài kia vô cùng bình thường, không ngờ lại lọt vào mắt ngươi à?"
Từ Nguyên vỗ đầu một cái cười nói: “Nhìn thuộc hạ này, nói nhầm rồi, không phải là Lý Hoài trước đó, mà là một người khác."
Ninh Giác vội nói: “Một người khác?"
Hắn ta gấp gáp hỏi: “Là ai?”
Trong lòng biết vì sao Thái tử gấp, Từ Nguyên không khỏi cúi đầu thấp giọng nói. “Điện hạ, là một vị tiên sinh, lúc trước ngài ấy có việc đến chậm, về sau mới đến. Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng rất có tài hoa, ăn nói có chừng mực, hơn nữa trong tay ngài ấy còn có con ấn riêng của Nhị hoàng tử Ngọc Hành, hiển nhiên rất được coi trọng."
Ninh Giác vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Chắc chắn là nam tử chứ?"
Từ Nguyên thở dài trong lòng nói: “Chắc chắn."
Lúc này Ninh Giác mới nhíu mày, Y Nhi thật sự không tới sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn đau đớn, gần như không thở nổi.
Hắn đã chờ nàng lâu như vậy rồi! Vì sao nàng mãi không chịu xuất hiện, nàng chẳng lẽ không biết hắn nhớ nàng đến dường nào sao?
Sao nàng lại nhẫn tâm như thế, nói đi là đi, còn đi thoải mái như thế... Một năm qua, ngay cả một phong thư cũng không có!
Ninh Úc ảm đạm tổn thương, nhận giấy trong tay Từ Nguyên nhìn qua, lại lên tinh thần lần nữa. "Điều Y Nhi coi trọng nhất vẫn là vận chuyển, xưởng đóng tàu nàng để lại trước đó vẫn đang vận hành, cô chỉ trông thay, nếu như nàng trở về, nhất định sẽ không bỏ qua nơi đó..."
Hắn như lầm bầm nói xong, rồi cúi đầu nghiêm túc xem từng chi tiết trong tay, hẳn nhất định phải nắm giữ quyền chủ động mấy nhánh sông này, như vậy sớm muộn Y Nhi sẽ xuất hiện.
Vừa nghĩ như thế, hai mắt hắn lại lóe sáng, như bị nhập ma không kìm lại được.
Thấy Ninh Giác như thế, Từ Nguyên không khỏi khẽ thở dài, ai có thể ngờ được Thái tử có tâm tư như vậy với muội muội ruột của mình, lúc trước bọn họ nhìn thấy, chỉ cảm thấy Thái tử điện hạ quá tốt với công chúa song không ngờ cái tốt này không đến từ tình thân...
Sau nửa đêm.
Ninh Giác và mấy tâm phúc bàn bạc đến nửa đêm, cuối cùng liệt kê ra điều lệ, sau đó đóng con dấu riêng của mình, chỉ cần bên Tiêu Uyên cũng đóng dấu, chuyện này coi như xong.
Chỉ là có một số chi tiết còn phải thảo luận lần nữa, cho nên Từ Nguyên lại hẹn gặp Ninh Tương Y.
Mà bên này, Ninh Úc đã đến biên giới Uyển thành.
Tối hôm ấy, bọn họ ô hạ trại ở vùng ngoại, đội xe bắt đầu nghỉ ngơi.
Lúc này... bóng người sột soạt tới gần
Vẫn là Long Hàm Yến, nàng ta sẽ không chết tâm dễ dàng như vậy! Nàng ta tin, với ai sắc mặt Ninh Úc cũng lạnh tanh như thế, không phải chỉ như vậy với nàng ta.
Vừa nghĩ như thế, trong nội tâm nàng ta càng nôn nóng hơn, nhìn chằm chằm xe ngựa của Ninh Úc, mắt lộ vẻ si mê.
Nàng ta cũng không ngờ nàng ta lại yêu Ninh Úc, hắn lạnh lùng với người khác như vậy, sát khí trên người cũng nặng như thế!
Lần đầu tiên nàng ta gặp hắn đúng lúc nàng ta vừa mới hồi kinh, khi đó, nàng ta cưỡi ngựa đi ngang qua một phủ đệ, thế nhưng trong phủ đệ đó vô cùng ầm ĩ, còn bị cấm quân bao vây chặt chẽ, chỉ nghe thấy tiếng khóc không dứt.
Nàng ta tò mò, bèn dùng khinh công chạy tới nhìn lén, thì ra là nhà này phạm tội, bị xét nhà!
Lúc ấy nàng ta dựa vào tường rào ngoài cùng, dùng cây cối che cơ thể, nhìn thấy cấm quân bên dưới ra ra vào vào, thỉnh thoảng có người bị kéo ra ngoài, thỉnh thoảng lại vận chuyển đồ vật ra ngoài, vô cùng bận rộn.
Nhưng toàn bộ quá trình lại ngay ngắn trật tự, ngoại trừ tiếng khóc của người trong phủ ra, quân đội không phát ra một chút âm thanh, bọn họ như con rối, yên lặng làm việc của mình, máu lạnh phục tùng mệnh lệnh, khiến nàng ta bỏ qua sự đồng cảm với người nhà này, chỉ thấy kinh ngạc.
Long Hàm Yến trốn ở đó, trong lòng đột nhiên rất tò mò thủ lĩnh của bọn họ là ai, có đội ngũ nghiêm túc như vậy, chắc chắn thủ lĩnh của bọn họ cũng rất oai phong.
Lúc này, nàng ta nhìn thấy Ninh Úc.
Ninh Úc cầm trong tay cuốn sổ dày, ung dung đi từ hậu viện tới tiền viện.
Thỉnh thoảng có người gào khóc bên cạnh hắn bị lôi đi, hắn không nhìn lấy một lần, chỉ nhìn chằm chằm sổ sách trong tay, chỉ mỉm cười.
Như thể hiện trường không phải xét nhà, xung quanh cũng không có ai, mà hắn cũng chỉ là một người đọc sách nhân lúc ánh nắng ngày đông đang đẹp đi dạo, cầm trong tay tập thơ chứ không phải sổ sách. Ngoại hình của hắn tuyệt mỹ, nhưng thứ hấp dẫn Long
Hàm Yến nhất là khí chất có một không hai trên người hắn, một thái độ bễ nghề hờ hững, thong dong lạnh lùng ngao du trên thế gian.