Lúc này Ninh Tương Y thấy may vì mình biết kỹ xảo đổi giọng, hơn nữa Ninh Giác không biết. May nàng thông minh đợi bên dưới một lát, bằng không nếu đi lên chắc đã bị bắt tại trận rồi?
Chính nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại sợ Ninh Giác?
Không đúng, là trốn tránh hắn theo bản năng, có lẽ lần trước lúc bảo hắn sớm sinh quý tử, ánh mắt của hắn quá đau thương, để lại ấn tượng không xóa đi được trong lòng nàng. Bình phục lại tâm tình, Ninh Tương Y liên đứng dậy chạy lên tầng, chuyện hợp tác có rất nhiều chi tiết cần phải kiểm tra, Lý Hoài giấu giếm được nhất thời thôi.
Lúc này Từ Nguyên cũng phát hiện ra điều gì, nhưng hắn ta chẳng qua cảm thấy Tiêu Uyên nhìn người không chuẩn, cho nên mới phái một người như Lý Hoài đến, mà lúc này, nghe thấy có người gõ cửa, Lý Hoài thở phào một hơi, nói: “Từ công tử đừng vội, là đại nhân nhà ta tới."
Từ Nguyên mở to hai mắt nhìn, theo bản năng muốn để tùy tùng chờ bên ngoài đi hồi báo cho thái tử điện hạ, nhưng nghĩ có lẽ người tới chưa chắc đã là Ninh Tương Y, như vậy chẳng phải sẽ khiến Thái tử mừng hụt sao? Cho nên hắn ta nhịn xuống, trơ mắt nhìn người của mình đi mở cửa.
Quả nhiên, hắn lại thất vọng lần nữa, người đến là một công tử da ngăm đen, tướng mạo khí chất, chiều cao của hắn ta cũng không giống công chúa.
Ninh Tương Y thấy là Từ Nguyên, vội vàng chào hỏi hắn ta, trong quá trình, nàng luôn duy trì thân phận nam của mình, hành vi cử chỉ kín kẽ, sau đó nhìn thấy hi vọng trong mắt hắn ta dần biến mất. "Vừa rồi vì sao Xa công tử không đi vào cùng Lý huynh đệ mà lại người trước người sau?”
Sau khi ngồi xuống, Từ Nguyên không nhịn được hỏi.
Ninh Tương Y cũng chính là Xa Nguyệt, nàng cười cười: “Tự dưng gặp chút chuyện nên không đi được, thất lễ, thất lễ rồi!”
Từ Nguyên thấy không hỏi được gì, có hơi thất vọng, mang theo chút may mắn cuối hỏi. "Vậy công tử đi chuyến này còn có ai đi cùng không?”
Ninh Tương Y thong dong nói: “Vì đi đường, chỉ có hai người ta và Lý huynh thôi."
Từ Nguyên không mắc míu vấn đề này nữa, dù sao chuyện bọn họ phải thảo luận sau đó cũng không phải chuyện công khai, càng ít người càng tốt.
Sau đó không còn việc gì của Lý Hoài nữa, nên Ninh Tương Y để hắn rời đi: “Lý huynh, huynh về dịch trạm trước đi." Vừa nói vừa nhét một thỏi bạc cho hắn ta, nháy mắt với hắn ta nói: "Khi mới tới ta nhìn thấy sạp hàng bán tranh chữ thứ hai phía trái ngõ Nông Xương không tệ, đáng tiếc không thể dừng lại, huynh đi mua giúp ta đi."
Lý Hoài đỏ bừng cả mặt, bởi vì nơi nàng nói chính là sạp hàng của hắn ta, thể là vội cúi đầu nhận bạc rời đi, khi đóng cửa quay đầu nhìn thoáng qua, thấy hai người trước mắt bắt đầu trò chuyện, rõ ràng đều ăn mặc rất khiêm tốn, nhưng nói chuyện hành vi thần thái, cử chỉ khí chất, rõ ràng không tầm thường, nhân vật bậc này a... vậy mà hắn ta có lúc được tiếp xúc, chỉ tiếc sau này sợ là không gặp lại nữa.
Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi có chút bịn rịn chậm rãi đóng cửa lại.
Sau đó là Ninh Tương Y và Từ Nguyên nói chuyện làm ăn, tiền lén qua sông tính như sau, hai bên bỏ ra bao nhiêu nhân lực vật lực, bản thân phái bao nhiêu trú binh, đều phải dùng giấy ghi lại, bởi vì nội dung trò chuyện lần này đều phải giao cho người chủ trì của hai bên xem, cho nên không được qua loa.
Nhưng trong lòng Ninh Tương Y biết bây giờ Thái tử không có tiền như Tiêu Uyên, cho nên vờ vô tình nhường, để cho trong quyết định cuối cùng lợi ích cơ bản chia 4:6.
Nhưng như thế này cũng không sao, bên Tiêu Uyên có nàng, hắn không thiệt thòi.
Tới cuối Từ Nguyên hoàn toàn quên chuyện tìm Ninh Tương Y, cả người hắn bị cách nói chuyện ung dung và thỉnh thoảng bật lên ngữ điệu sâu sắc của đối phương hấp dẫn, hơn nữa hắn ta có thể cảm giác được đối phương nhượng bộ, tấm lòng thoải mái và khí chất phi phàm khiến Từ Nguyên không khỏi cảm khái, đây cũng là một nhân vật đầy tài hoa.
Nói xong câu cuối cùng, hắn ta đứng dậy cúi rạp người. “Đa tạ Xa công tử, ta sẽ đưa cho chủ nhân ta xem qua quyết định, hi vọng công tử có thể ở Uyển thành thêm mấy ngày, đến lúc đó, mang theo bút thư của chủ nhân ta về nước."
Nói đến đây, hắn ta hơi không yên lòng, ngẩng đầu ngượng ngùng hỏi. "Xin hỏi công tử, vụ giao dịch này, ngài có thể đại biểu Nhị hoàng tử quý quốc làm chủ toàn quyền không?"
Ninh Tương Y cười tự tin một tiếng, sau đó lấy ấn riêng từ trong ngực, hai chữ Tiêu Uyên trên đó rất rõ ràng, không ngờ Nhị hoàng tử Ngọc Hành lại tin tưởng người này đến vậy! Điểm này khiến Từ Nguyên sau khi kinh ngạc cũng yên lòng. "Vậy ta sẽ trở về phục mệnh!"
Từ Nguyên hào hứng cáo từ: "Không quấy rầy công tử nữa!”
Ninh Tương Y đứng dậy hoàn lễ: “Hi vọng mấy ngày nay có thể thảo luận việc này thỏa đáng, ta cũng có thể về nước phục mệnh”
Từ Nguyên cười hì hì nói: "Nhất định rồi, chủ nhân ta cũng vô cùng coi trọng chuyện này, nhất định sẽ mau chóng trả lời ngài."
Ninh Tương Y cười nói: “Vậy thì không tiễn." "Cáo từ."
Đợi Từ Nguyên đi rồi, cả người Ninh Tương Y co quắp ngồi phịch trên ghế!
Tay nàng túm vạt áo ngực run run, trong lòng không ngừng kêu, căng thẳng quá, căng thẳng quá!
Đồng thời nàng lại có chút mừng thầm, Từ Nguyên cũng không nhận ra nàng, có khi Thái tử ca ca cũng không nhận ra nàng thì sao?
Mà nàng không ngờ được rằng, Uyển thành không chỉ có Thái tử, vương gia họ Tề nào đó cũng đang trên đường chạy đến như bay, chỉ là hắn gặp chút phiền phức. "Điện hạ, phía trước chính là Vọng thành, với tốc độ này, chập tối ngày kia có thể đến Uyển Thành."
Mặc dù bây giờ Ninh Úc đã phong vương, nhưng hắn còn chưa đủ mười lăm, cho nên tất cả mọi người vẫn gọi hắn là điện hạ.
Ninh Úc nghe vậy vui vẻ nhếch môi, hắn có thể cảm giác được, hắn càng ngày càng gần hoàng tỷ.
Mà lúc này, một con ngựa nhanh chóng chạy về phía bọn họ, trên lưng ngựa, một nữ tử mặc đồ cưỡi ngựa đỏ như lửa cao giọng hô. “Cửu ca ca, chờ ta chút!"
Ninh Úc nghe thấy âm thanh từ xa, hơi mất kiên nhẫn.
Cảm nhận được áp suất thấp truyền đến trong kiệu, La Khải vội vàng tăng nhanh tốc độ, có điều làm sao đám người bọn họ nhanh hơn một người một ngựa được, nữ tử đó đuổi theo rất nhanh. “Cửu ca ca... vì sao huynh không đợi ta!"
Chặn trước xe ngựa, mặc dù nữ tử có chút e ngại khí thế của người trong xe, nhưng vẫn cứng cổ cản ở đó, nhưng con ngựa dưới người hơi bất an đạp đạp, có lẽ giác quan đối với nguy hiểm của loài vật mạnh hơn con người nhiều.
Thấy điện hạ không có ý muốn nói chuyện, hơn nữa hình như vô cùng không vui, La Khải thở dài nói: "Chiêu Khánh quận chúa, điện hạ còn có việc gấp, mong quận chúa... tránh ra”
Chiêu Khánh quận chúa, cũng chính là Long Hàm Yến nghe vậy trừng La Khải: “Các ngươi muốn đi đâu ta theo đó! Mang ta đi cùng đi!”
Đây không phải chuyện La Khải có thể quyết định, cho nên hắn ta im lặng, không lên tiếng nữa.
Lúc này trong xe ngựa truyền ra giọng nói vô cùng lạnh nhạt của Ninh Úc. "Tránh ra."
Nghe thấy đúng là giọng của Ninh Úc, Long Hàm Yến mừng rỡ! Hoàng nãi nãi quả nhiên không lừa nàng ta!