Còn lại hai mươi chín Kiếm Giả ảo cường đại lập tức phản ứng lại, liên hợp rút kiếm, kiếm quang cực kỳ sắc bén nuốt mất Sở Mộ.
Khoảnh khắc nguy hiểm sống chết Sở Mộ thi triển Nghịch Không Bộ, thân hình biến mất chỉ để lại tàn ảnh bị hai mươi chín kiếm quang cực kỳ sắc bén xuyên qua, nghiền nát.
Trảm Thiết, lại giết hai người!
Điểm Sát, lại giết một người!
Tầng thứ ba mươi mốt Thông Thiên Kiếm tháp mang đến áp lực quá lớn cho Sở Mộ.
Sở Mộ tập trung hết sức, không dám phân tâm một giây. Vì ở nơi thế này chỉ cần hơi chút phân tâm thì kết quả sẽ là bị đánh trúng, khi bị thương thì trình độ tổng thể sẽ giảm xuống, rất dễ bị giết.
Giết giết giết!
Sở Mộ không ngừng thi triển Nghịch Không Bộ, Thiên Hoang kiếm khí và tinh thần lực bị tiêu hao nhiều, trán chảy mồ hôi ròng ròng. Ba mươi mốt Kiếm Giả ảo cường đại ở tầng thứ ba mươi mốt đã bị Sở Mộ giết hai mươi mấy con, còn lại ba con cuối cùng.
Sở Mộ cắn răng, khuôn mặt rắn đanh, mắt lóe tia sáng sắc bén, lại vung kiếm.
Đến bây giờ Sở Mộ tiêu hao quá lớn, không còn lại bao nhiêu Thiên Hoang kiếm khí, tiêu hao bảy thành tinh thần lực, không thể chống đỡ vài lần Nghịch Không Bộ.
Sở Mộ lắc người né hai kiếm quang, một luồng kiếm quang đâm vào sau lưng Sở Mộ, hắn cố gắng di chuyển bước chân né tránh kiếm quang đó. Song kiếm thi triển hai chiêu kiếm kỹ tuyệt sát Trảm Thiết, Điểm Sát.
Phập! Phập!
Trảm Thiết, Điểm Sát công kích rốt cuộc giết hai Kiếm Giả ảo cường đại, nhưng Sở Mộ bị kiếm quang khác đánh trúng lưng, may mà hắn cố gắng né tránh thoát khỏi chỗ hiểm, nhưng cũng bị kiếm quang đáng sợ chém nát mảng lớn lưng.
Sở Mộ quát khẽ nhanh chóng xoay người, song kiếm bay về cắt Kiếm Giả ảo cường đại cuối cùng thành bốn khúc, tất cả hóa thành ảo ảnh biến mất.
Đau đớn tràn ngập toàn thân, Sở Mộ cúi đầu nhìn, nửa người bên trái từ phần ngực đến eo mất một khúc lớn, nội tạng cũng mất. Nếu Sở Mộ không luyện thành thiên hoang kiếm thể có lực lượng sinh mệnh kinh người thì đã bị giết từ lâu.
Thông Thiên Kiếm tháp, tầng thứ ba mươi mốt tối xuống, sau đó tầng thứ ba mươi hai sáng lên.
Kiếm Giả đột nhiên cười nói:
- A, Chấn Thiên Kiếm Hào xông qua tầng thứ ba mươi mốt vào tầng thứ ba mươi hai...
Kiếm Giả chợt nhận ra điều gì, biến sắc mặt, biểu tình kinh hoàng, mắt trợn to suýt rớt tròng, tràn ngập khó tin.
Các Kiếm Giả cũng chung một biểu tình, không tin nổi.
- Tầng... tầng... thứ... ba... ba mươi... hai...
Tiêu Thiên Phong cực kỳ giật mình, gã không ngờ Sở sư đệ có thể xông qua tầng thứ ba mươi mốt vào tầng thứ ba mươi hai, dù chỉ mới đi vào đã bị giết cũng đủ đè người khác xuống xếp hạng nhất rồi.
Chấn động, đám Kiếm Giả đỉnh Thông Thiên sơn đều bị chấn động, chìm trong thinh lặng tuyệt đối. Chỉ có tiếng hít thở ồ ồ như tiếng quạt sắt vang lên, từng tiếng cao vút tựa cuồng phong rít gào.
Nhiều Kiếm Giả từ trợn mắt há hốc mồm đến mặt đỏ rần, mạch máu sắp đứt, vì bọn họ quá sức kích động.
- Mau... mau... mau!
Một vài Kiếm Giả luống cuống móc truyền tấn phù ra khỏi không gian oản luân, đốt truyền tấn phù, nói một, hai câu, nội dung đại khái là bên Thông Thiên Kiếm tháp, Chấn Thiên Kiếm Hào Sở Mộ xông tầng thứ ba mươi hai.
Truyền tấn phù không phải vạn năm, cần chút thời gian, ở nơi xa thì thậm chí mất một, hai ngày mới đưa đến được. Có lẽ khi các tông môn kiếm đạo nhận được tin tức thì Sở Mộ đã sớm rời khỏi chỗ này.
Dù vậy tin có người xông qua tầng thứ ba mươi mốt vào tầng thứ ba mươi hai Thông Thiên Kiếm tháp chắc chắn sẽ gây bão tố lớn trong Trung Ương Chủ Kiếm Vực, chấn động thiên hạ.
Đặc biệt khi Sở Mộ xuất thân từ Kiếm Giả Đông Kiếm Vực một nơi hẻo lánh nhỏ xíu, sự chấn động tăng lên gấp mấy lần.
Tiêu Thiên Phong thầm siết chặt nắm tay, lòng cực kỳ kích động nhưng không hề ghen tỵ, chỉ có hân hoan và đấu chí hừng hực:
- Sở sư đệ, sau này nhất định sẽ trở thành siêu cường giả trên Cổ Kiếm đại lục!
Trong đám đông, Táng Thiên Tôn Giả môn chủ Táng Thiên Kiếm Môn dẫn theo Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, Cửu trưởng lão định chờ Tiêu Thiên Phong, Sở Mộ rời khỏi đỉnh Thông Thiên sơn liền bắt giữ bọn họ. Vì họ điệu thấp cộng thêm đám Kiếm Giả bị Sở Mộ hấp dẫn sức chú ý nên không ai phát hiện bọn họ đến.
- Môn chủ, cái tên chết tiệt đó kìa! Lần này tuyệt đối không thể để người này chạy trốn, nếu không thì tai họa ngầm vô cùng!
Táng Thiên Tôn Giả truyền âm cho bốn vị trưởng lão:
- Ừm! Dù thiên phú tốt mấy thì hiện tại cũng không đánh lại chúng ta, chờ chút nữa nếu tình huống có biến thì trực tiếp giết, không phải bắt giữ.
Tưởng tượng Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong trốn thoát lại ẩn núp như lần trước khiến bọn họ không tìm được, chờ tu vi đột phá biến mạnh rồi trở về báo thù làm bọn họ rợn tóc gáy.
Nếu không phải e ngại tồn vong của nguyên Táng Thiên Kiếm Môn thì bọn họ rất muốn xuống tay ngay tại đây, tiêu diệt Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong.
***
Sở Mộ không hay biết gì tình hình bên ngoài, hắn đang đối diện ba mươi hai Kiếm Giả ảo cường đại, áp lực rất lớn.
Sở Mộ vẫn như lúc trước, khoảnh khắc ba mươi hai Kiếm Giả ảo cường đại xuất hiện liền tấn công trước, giết hai con. Nhưng sau đó ba mươi Kiếm Giả ảo cường đại liên hợp lại siêu đáng sợ, kịch chiến một phen mà Sở Mộ không giết được con nào.
Ba mươi kiếm quang cực kỳ sắc bén, nhìn như không cố định nhưng đều tỏa định Sở Mộ, dù sử dụng Nghịch Không Bộ vẫn khiến hắn khó khăn né tránh.
Xoẹt!
Ống tay áo bị một luồng kiếm quang xé rách lộ ra cánh tay. Sở Mộ không ngừng né tránh, dùng hai kiếm lần lượt ngăn cản.
Có lẽ sử dụng Trảm Nguyệt có thể một lần giết được vài Kiếm Giả ảo, nhưng hậu quả là Sở Mộ sẽ bị kiếm kỹ mạnh như Trảm Nguyệt vây công, nghiền nát.
Sở Mộ không ngừng ứng đối, trước mắt tràn ngập kiếm quang vô tận, mỗi kiếm quang có thể oanh giết hắn.
Đối diện áp lực mạnh mẽ Sở Mộ lại tiến vào trạng thái không linh, mọi thứ xung quanh bị hắn cảm giác rõ ràng.
Phi Hồng Huyễn Không Bộ tuy vẫn giữ tên cũ nhưng về bản chất thì đã thoát hẳn bản cũ, càng trở nên cao sâu khó dò, biến đổi khác lạ.
Hư Thực ý cảnh viên mãn hoàn toàn kết hợp với Phi Hồng Huyễn Không Bộ hiện tại phát huy tinh túy Hư Thực ý cảnh đến tột đỉnh.
Sở Mộ giơ kiếm đỡ một luồng kiếm quang chém xuống, kiếm khác từ góc độ khó tin đâm ra xuyên thủng trái tim Kiếm Giả ảo trước mặt, giết chết.
Cùng lúc đó Sở Mộ không kịp né bị luồng kiếm quang cắt rách trường bào, chỉ kém một chút là sẽ bị chém ngang eo.