Vẫn như cũ là Thiên Nguyên kiếm khí và Tê Liệt ý cảnh, cùng với một phần trăm kiếm thể ngưng tụ vào trên một kiếm. Nhưng mà một kiếm này so với trước kia lại có chút khác biệt, ba cỗ lực lượng bất đồng dườn như triệt để dung hợp làm một thể, vô cùng ngưng tụ.
Một kiếm đâm ra, kiếm ngân lại hiện, khối cự thạch lại giống như đậu hũ, vô cùng yếu ớt, bị xuyên thủng qua.
Vị trí ở gần vết kiếm đâm bóng loáng, hoàn hảo, như vậy nói rõ một kiếm này đã đạt tới thành quả mà Sở Mộ muốn.
- Quả nhiên, kiếm khí lưu chuyển trên thân kiếm, thứ nhất có thể khiến cho kiếm khí càng thêm linh hoạt, thứ hai có thể giảm bớt tiêu hao kiếm khí. Lực lượng ý cảnh hỗn hợp với kiếm khí, tuy rằng không có cách nào giảm bớt tiêu hao lực lượng ý cảnh, nhưng lại có thể khiến cho lực lượng ý cảnh và kiếm khí càng thêm phù hợp. Cuối cùng lại dùng kiếm thế làm chủ ngưng tụ thành một đạo, tụ tập trên thân kiếm, chịu tải lực lượng ý cảnh và kiếm khí. Kể từ đó khiến cho ba cỗ lực lượng hoàn toàn khác biệt dung hợp lại một chỗ, mới có thể làm được yêu cầu ngưng tụ chính thức.
Mở hai mắt nhìn chằm chằm vào lỗ kiếm trên khối đá, Sở Mộ lầm bầm nói, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Cũng may ngộ tính hắn có thể nói là yêu nghiệt. Lực lượng linh hồn càng gấp mười Kiếm giả bình thường. Cho nên mới có thể sau một phen tìm hiểu và thử mới có thể điều động chuẩn xác một phần trăm kiếm thế. Nếu đổi lại là Kiếm giả khác, cho dù biết được phương pháp kia, muốn điều động chuẩn xác một phần trăm kiếm thể, chỉ sợ phải qua mấy tháng, thậm chí là mấy năm mới có thể tìm hiểu và thử sức.
DÙ sao một Kiếm giả muốn nắm kiếm thế, mỗi một lần vận dụng đều toàn lực, đó cơ hồ là một loại bản năng, cho nên đám Kiếm giả cũng coi nó trở thành đòn sát thủ.
Cũng chỉ có những Kiếm giả thiên phú phi phàm lĩnh ngộ tới cảnh giới huyền diệu hoặc là được cao nhân chỉ điểm mới có thể hiểu ra và làm được. Kiếm giả có thể trong thời gian ngắn tìm hiểu và ứng dụng như Sở Mộ đã ít càng thêm ít.
Sau khi có thể tự nhiên điều động một phần trăm kiếm thế, muốn đem kiếm khí và lực lượng ý cảnh cùng một phần trăm lực lượng kiếm thể ngưng tụ làm một thể lại là một vấn đề. Vẫn cần không ít thời gian mới có thể làm được.
Mà Sở Mộ lại quan sát hai đại kiếm hào đánh một trận xong, trước sau chỉ mấy thời thần đã có thể lĩnh ngộ, có thể làm được như lúc này. Nếu chuyện này truyền đi, không biết sẽ tạo thành chấn động như thế nào trong thế giới Kiếm giả.
- Bất quá vẫn không đủ, ta cảm thấy còn có thể càng thêm ngưng tụ.
Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, âm thầm nói.
Lời nói như vậy nếu như bị Kiếm giả khác nghe được, không biết sẽ tức phun máu hay không. Bọn họ dốc sức liều mạng cũng khó có thể làm được chuyện như vậy, lại bị Sở Mộ đơn giản làm được. Sau khi làm được còn cảm thấy không đủ, còn cần tiếp tục tăng cường mới được. Người so với người giận điên người nha.
Tiếp tục tăng cường không phải là chuyện trong thời gian ngắn có thể giải quyết được. Sở Mộ lại lần nữa sải bước, tiến về phía trước.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua như cát chảy, thoáng cái lại một tháng trôi qua.
Trăng tàn cuối tháng lơ lửng giữa không trung, từng đạo quang mang trắng muốt, nhu hòa như bài xích mây đen chung quanh, chiếu khắp mặt đất, như phủ lên mặt đất một tầng lụa mỏng.
Mặt đất trầm thấp, cảnh đêm thâm trầm. Ánh trăng cuối tháng trắng muốt mà yếu ớt, khiến cho mặt đất trong đêm khuya tăng thêm vài phần thần bí, vài phần lạnh lẽo.
Trong rừng cây, thoáng chốc lại có một đạo kiếm quang âm trầm xé rách bóng đêm, tản mát ra quang mang màu vàng nhợt, chói mắt vô cùng. Những nơi nó đi qua, cảnh đêm âm trầm đều bị xuyên thủng, còn có một đạo kiếm quang màu sắc khác cũng tung hoành, kiếm khí chập trùng.
Dưới ý cảnh ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương lại có một hồi giết chóc xuất iện.
Có tiếng chém giết tràn ngập áp lực vang vọng, cũng có tiếng kêu thảm thiết đứt quãng vang lên. Càng có kiếm khí lợi hại xé rách không khí tạo thành tiếng sưu sưu sắc bén, giống như đánh một khúc quân hành trong cảnh đêm âm trầm vậy.
Kiếm quang màu đỏ sậm phá không, lóe lên một cái lập tức chui vào trong bóng đêm.
Sau hai mươi tức, kiếm quang biến mất toàn bộ, kiếm quang màu vàng cũng trở về. Sau một loạt tiếng xột xoạt vang lên, có tiếng bước chân rát nhỏ vang lên. Một đạo thân ảnh từ trong cánh rừng nhỏ âm u đi ra, trên người như phủ thêm một tầng quang mang màu trắng âm u.
Ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tàn cuối tháng, trong mắt Sở Mộ hiện lên vài phần thâm thúy, nhớ nhung, rồi sau đó lại lập tức dập tắt. Đôi mắt càng trở nên thanh tịnh, kiên định, tinh mang trong mắt lập lòe, phản chiếu vầng trăng, phảng phất như muốn nhìn thấu bầu trời đầy mây đen kia vậy.
- Nhóm thứ năm rồi. Những người này quả thực không biết sống chết.
Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ lại lần nữa sải bước bước ra, thông qua ánh trăng mờ ảo đi theo con đường nhỏ vắng vẻ, bước về phía trước.
Từ một tháng trước sau khi xem trận chiến giữa Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào, Sở Mộ tru sát mười đệ tử nội môn Ma La kiếm tông. Kể từ đó hắn lọt vào lần chặt đánh đầu tiên.
Người chặn giết không phải là đệ tử Ma La kiếm tông gì đó, mà là một đám người không biết là tán Kiếm giả hay là Kiếm giả Hóa Khí cảnh của thế lực nào đó. Tổng cộng có hơn mười người, mai phục ven đường, đánh lén hắn.
Đáng tiếc bọn hắn không biết lực lượng linh hồn của Sở Mộ so với Kiếm giả bình thường còn mạnh hơn gấp mười lần. Ngũ giác các loại... còn hơn rất nhiều lần. Chỉ cần hơi chút chấn động không bình thường sẽ bi hắn nhận thấy hết. Cho nên hơn mười Kiếm giả Hóa Khí cảnh kia phục kích không những không đắc thủ mà trong hơn mười tức lại bị một kiếm của Sở Mộ đồ sát hầu như không còn.
Người đã muốn giết ta, ta xuất kiếm tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.
Lần thứ hai chặn giết là người Ma La kiếm tông, năm đệ tử nội môn tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong, thực lực phi phàm, cơ hồ có thực lực cường đại gần với đệ tử trên Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ.
Đáng tiếc, dưới thân kiếm của Sở Mộ, bọn hắn vẫn không có cách nào đối kháng. Bất quá trong thời gian mười tức ngắn ngủi, bình quân hai tức một người, toàn bộ đều chết dưới thân kiếm của Sở Mộ.
Bốn nhanh chóng chết dưới Tốc không kiếm. Người còn lại chết dưới thân tiểu kiếm đỏ sậm, bị hút khô máu tươi. Tự nhiên những thứ trên người bọn hắn cũng trở thành chiến lợi phẩm của Sở Mộ. Đáng tiếc bọn hắn không có bảo vật như oản luân không gian.