Nhưng mà hiện tại Sở Mộ lại dùng kiếm thuật cơ sở đối kháng với hơn mười đệ tử nội môn Ma La kiếm tông, đây cũng không phải là thứ mà đám tán Kiếm giả tu luyện kiếm khí quyết bình thường, không có lĩnh ngộ ý cảnh có thể so sánh.
Sở dĩ có thể dùng kiếm thuật cơ sở đánh bại hơn mười đệ tử nội môn Ma La kiếm tông, hơn nữa mỗi một người đều chỉ mất một hơi một kiếm. Đó là vì Sở Mộ ứng dụng kiếm thế vào trong.
Nhìn trận chiến của Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào, Sở Mộ ngộ được việc ứng dụng kiếm thế vào thực tế.
Hóa ra, kiếm thế không những được dùng với tư cách là đòn sát thủ, cũng có thể dùng như thủ đoạn thông thường, mỗi một lần xuất kiếm cũng có thể sử dụng.
Ghi nhớ trong đầu, tua chậm lại từng lần khiến cho Sở Mộ lại lần nữa chứng kiến trận chiến giữa Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào trước đó, quỹ tích mỗi một kiếm của bọn họ đều được Sở Mộ nhìn thấy rõ.
Luận tạo nghệ kiếm thuật, hai người bọn họ quả thực cao sâu vô cùng, cho dù là Hoàng Phủ Thương Nguyệt lúc ấy cũng không có cách nào so sánh. Nhưng mà so với Sở Mộ lại có chút chênh lệch.
Ứng dụng kiếm thế vào trong thực tế như vậy là chuyện trước kia cho dù thúc ngựa Sở Mộ cũng không đuổi kịp được.
Cũng may Sở Mộ may mắn chứng kiến trận chiến này, mới khiến cho hắn trên đường kiếm thế tiến thêm một bước. Nếu không có lẽ phải chờ tu vi tăng lên tới Khí Hải cảnh đại thành, thậm chí là viên mãn hắn mới chú ý tới việc này.
Sở Mộ cũng cảm thấy may mắn vì mình rời khỏi kiếm phủ ra ngoài lịch lãm rèn luyện. Đây là quyết định vô cùng chính xác, coi như về sau trên đường không có thu hoạch gì, nhưng chỉ cần ứng dụng được kiếm thế vào thực tế cũng khiến cho hắn được lợi rất nhiều.
- Đem một phần trăm kiếm thế ngưng tụ trên thân kiếm, khiến cho uy lực của kiếm tăng cường kiếm gấp bội. Dù là không thi triển Cổ Kiếm thuật gì cũng có thể đơn giản giết chết Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn.
- Nhưng mà uy lực này hiển nhiên còn chưa đủ.
Sở Mộ không khỏi nhớ tới hai đệ tử Ma La kiếm tông cuối cùng kia. Bọn hắn đều có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong, Sở Mộ không có cách nào dùng một kiếm tuyệt sát bọn chúng được.
Nếu không phải hai người bọn họ bởi vì hơn mười sư đệ chết, cùng với sự đáng sợ của Sở Mộ hắn mà sinh ra thoái ý. Nếu như hai người quyết định chiến đấu tới cùng với Sở Mộ, chỉ sợ, dưới tình huống không sử dụng Cổ Kiếm thuật, chỉ dựa vào một phần trăm kiếm thế muốn chém giết hai người này, sẽ vô cùng khó khăn.
Một kiếm chém giết Kiếm giả tu vi không bằng mình, Sở Mộ cũng cảm thấy chưa đủ. Bởi vì như vậy cho dù không sử dụng kiếm thế hắn cũng có thể đơn giản làm được. Đã như vậy tìm hiểu vận dụng một phần trăm kiếm thế này có tác dụng gì chứ?
Sở Mộ cảm giác, cảm thấy chư đủ. Có lẽ là mình lĩnh ngộ còn chưa đủ, chính vì vậy cho nên mới có cảm giác như gân gà.
Ở trong đó rốt cuộc còn thiếu những thứ gì?
- Chẳng lẽ là lực của kiếm thế còn chưa đủ?
Chợt Sở Mộ suy nghĩ, nhưng lại nhanh chóng bác bỏ nó.
Nếu nhưu thi triển Phá Ngục Toái Không kiếm, lại dùng lực của kiếm thế, dưới một kiếm, tinh khí thần của hắn sẽ tiêu hao hơn phân nửa. Như vậy dùng tinh khí thần của hắn hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng đủ thi triển hai kiếm mà thôi.
Nhưng mà nếu như vận dụng một phần trăm kiếm thế mà nói, tinh khí thần tiêu hao cực kỳ bé nhỏ. Hơn nữa tinh khí thần tự nhiên khôi phục, chỉ cần không phải liên tục sử dụng kiếm thế nhiều lần thì cũng không tạo thành gánh nặng quá lớn cho hắn.
Nghĩ tới đây Sở Mộ dừng bước, hai mắt nhắm lại. Trong đầu lần nữa hiện lên cuộc chiến của Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào trước đó. Sau khi thả chậm tốc độ mấy chục lần, tất cả lại chậm rãi hiện lên trong đầu hắn, vô cùng rõ ràng.
Mí mắt Sở Mộ run run, thân ảnh hai người Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào trong đầu hắn như biến mất, chỉ còn lại hai thanh kiếm khí đang va chạm với nhau, hơn nữa còn phóng đại vô hạn.
Trên hai thanh kiếm đều ẩn chứa kiếm thế, một phần trăm kiếm thế, đây là tỷ lệ tốt nhất.
Trừ thứ đó ra, Sở Mộ còn phát hiện ra ở trong một phần trăm kiếm thế kia còn có lực lượng khác, đó chính là kiếm khí và ý cảnh.
Đúng vậy, kiếm khí và ý cảnh vẫn là nhân tố không thể thiếu được của một Kiếm giả ưu tú, là bộ phận quan trọng cấu thành thực lực.
Nếu chỉ có riêng một phần trăm kiếm thế quả thực có thể tăng cường uy lực của kiếm lên gấp bội. Nhưng mà cũng khó có thể làm được chuyện vô địch cùng giai. Chỉ có dung nhập thêm lực lượng khác, đem đủ loại lực lượng của bản thân trộn lẫn rồi thi triển, mới có thể khiến cho uy lực mỗi một kiếm tăng trưởng tới hoàn mỹ.
Lúc này hai mắt Sở Mộ vẫn nhắm như cũ, nhưng mà tay phải lại nhanh chóng rút Tốc không kiếm ra, một kiếm tiện tay đâm ra.
Thiên Nguyên kiếm khí tràn ra, Tê Liệt ý cảnh lan tràn. Quang mang màu vàng nhạt chảy xuôi trên thân Tốc không kiếm, rồi sau đó một phần trăm kiếm thế cũng chảy xuôi ra, bao trùm lên trên thân kiếm.
Một kiếm đâm ra đột nhiên trở nên nặng nề, phảng phất như có cự thạch ngàn cân đè lên. Nhưng mà Sở Mộ vẫn nắm thật chặt, thân kiếm chưa từng bị run rẩy, dù chỉ một chút.
Một kiếm đâm ra, trong không khí lưu lại dấu vết rõ ràng, lan tràn mấy thước, đánh trúng một khối đá ven đường. Khối đá này tựa như đậu hũ vậy, dễ dàng bị xuyên thủng.
Thu kiếm vào vỏ, Sở Mộ mở hai mắt nhìn về phía khối cự thạch kia, nhìn chằm chằm vào vết kiếm, khẽ nhíu mày một cái.
- Phương hướng thì đúng, chỉ là phương pháp dường như sai lầm.
Chỉ thấy trên phiến đá bị xuyên thủng có mấy vết nứt nhỏ giao với vết kiếm và mặt đất. Điều này nói rõ lực lượng của một kiếm này còn chưa đủ ngưng tụ, lúc đánh trúng đá còn có một ít lực lượng phát ra làm cho những vết nứt kia xuất hiện.
Phương pháp đã sai lầm, vậy thì thay đổi. Sở Mộ lại thử mấy kiếm, nhưng vẫn như vậy. Không có cải thiện gì, hắn lần nữa nhắm hai mắt lại. Lại đắm chìm trong hình ảnh chiến đấu của hai đại kiếm hào.
Lần tìm hiểu này tốn chừng nửa canh giờ, nhưng mà Sở Mộ cũng không có hết sức chăm chú. Vẫn tâm phân nhị dụng, một phần chú ý bên ngoài. Chỉ cần có động tĩnh là hắn có thể lập tức biết rõ, hơn nữa còn đưa ra phản ứng chính xác.
Con đường này rất nhỏ, tương đối vắng vẻ, bởi vậy người hành tẩu cực ít. Nửa thời thần trôi qua cũng chỉ có một mình Sở Mộ.
Sở Mộ vẫn nhắm hai mắt như cũ, lại một lần rút Tốc không kiếm ra, một kiếm đâm về phía một khối cự thạch cách đó mấy trượng.