Một chiêu Thiên Địa Thập Tự chém xuống, hàn băng áo giáp vỡ nát.
Mắt Sở Mộ hấp háy tia sáng như kiếm ra khỏi vỏ:
- Là cơ hội này!
Trảm Đạo kiếm thức!
Song kiếm lần lượt chém vào cánh tay cầm hàn băng thương kích của Hàn Băng Ma Tướng, chặt đứt tay, song kiếm cuồng bạo chặt tiếp tay còn lại.
- Giờ chết của ngươi đã đến rồi, Đại Thiên Uy kiếm thức!
Hàn băng áo giáp vỡ, hai tay bị cụt, dù Hàn Băng Ma Tướng có ưu thế hoàn cảnh có thể nhanh chóng phục hồi nhưng chỉ cần một chút thời gian, vừa đúng Sở Mộ cần chút thời gian đó.
Kiếm giơ cao, bầu trời bí cảnh không thể ngăn thiên lôi giáng xuống. Vô số lôi quang ngưng tụ thành sấm sét vô cùng khủng bố giáng xuống.
Lôi đình giáng xuống thanh kiếm giơ cao, người Sở Mộ run rẩy, lực lượng khó tả phát tán.
Lôi Bá xoe tròn mắt, gã là lôi tu, lực lượng lôi đình mạnh còn hơn cường giả cùng đẳng cấp tham ngộ lôi chi pháp tắc. Nhưng giờ phút này Lôi Bá cảm nhận lôi đình từ trên trời giáng xuống khiến gã cực kỳ giật mình, lực lượng lôi đình đó cao tay hơn gã.
Sở Mộ là kiếm tu chứ không phải lôi tu, hỏi Lôi Bá sao chịu nổi?
Một kiếm dốc hết sức, một kiếm mạnh mẽ nhất chém xuống.
Cùng lúc đó, hai tay Hàn Băng Ma Tướng mọc lại, tiếp tục cầm hàn băng thương kích, hàn băng áo giáp đã ngưng tụ một nửa.
Tiếng hét to vang vọng thiên địa, kiếm chém xuống, kiếm quang không thể hình dung xé rách bầu trời.
- Trảm!
Kiếm quang từ nam đến bắc, từ xưa tới nay tung hoành thiên địa, khống chế vạn cổ.
Đám người Phong Vô Ngân trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không tìm thấy từ ngữ gì để hình dung nhát kiếm của Sở Mộ. Hơi thở khủng bố làm bọn họ biết đó là nhát kiếm vượt qua đẳng cấp Nhị Luyện, nhát kiếm này đã có uy lực Tam Luyện ban đầu.
Bọn họ cho rằng đã nhìn thấu Sở Mộ nhưng rồi hắn thể hiện thực lực khiến người ngạc nhiên.
Một kiếm lên tới uy lực Tam Luyện, một kiếm không thể tưởng tượng.
Với nhát kiếm này thiên địa bị nghiền nát, Hàn Băng Ma Tướng không thể đỡ nổi. Kiếm quang siêu khủng bố chém cơ thể Hàn Băng Ma Tướng vỡ từng tấc, dù có vô số khí lạnh lao tới cũng không thể cứu vãn.
Bùm!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hàn Băng Ma Tướng mạnh mẽ trong mắt mọi người bị Sở Mộ một kiếm nổ nát.
Kiếm quang biến mất, Sở Mộ nhanh chóng nhảy lên chộp lấy hàn băng ngọc tủy bay ra.
Mọi người thẫn thờ nhìn Sở Mộ, trong một chốc tư duy hóa đá.
Thật lâu sau bọn họ phản ứng lại.
Phong Vô Ngân cười khổ nói:
- Ngươi lừa chúng ta quá khổ.
- Cái này mà là cực hạn Nhất Luyện gì, rõ ràng có uy lực Tam Luyện.
Sở Mộ nhún vai ngây thơ vô số tội:
- Các người có hỏi đâu.
Vẻ mặt đó khiến mọi người muốn đánh hội đồng hắn.
Chợt một tiếng động lớn nặng nề vang lên, cánh cửa Hàn Băng cung điện khép kín đã mở.
- Cung điện mở rồi!
- Đi, vào thôi.
Mọi người mừng rỡ vội vàng đến trước cửa Hàn Băng cung điện, đi vào trong.
Một tòa đại điện cao ba trăm thước, dài và rộng mấy ngàn thước, trông rất lớn. Quanh cung điện có vô số tranh tường, Hàn Băng Ma Nhân, Hàn Băng Ma Tướng, còn có một loại đáng sợ hơn cả Hàn Băng Ma Tướng. Tranh sống động như thật, như tùy thời sống lại.
Mọi người không hy vọng Hàn Băng Ma Nhân, Hàn Băng Ma Tướng hay tồn tại đáng sợ hơn nữa sẽ bước ra khỏi tranh.
Nhóm người nhanh chóng đảo một vòng cuối cùng tầm mắt tập trung vào ngai vua ngay chính giữa, đó là ngai đúc bằng hàn băng nhưng không phát ra chút hơi lạnh.
Trên ngai băng trống rỗng.
- Chẳng lẽ không có báu vật gì sao? Mọi người tìm thử xem.
Sáu người nhanh chóng tản ra tìm kiếm khắp nơi, tiếc rằng chẳng tìm được gì, không thấy cửa ngầm gì.
Hạ Vĩnh Tầm nói:
- Có một số cường giả chỉ để lại truyền thừa của mình, nếu vậy thì truyền thừa chắc ở trên ngai vua.
Phong Vô Ngân lắc đầu nói:
- Xem bí cảnh và ngai vua có lẽ cường giả để lại truyền thừa là hàn băng hệ, không có ích gì với ta.
Phong Vô Ngân chủ tu phong hệ, sẽ đi mãi trên con đường này.
Hạ Vĩnh Tầm, Không Lưu, Lôi Bá, Vương Tôn lắc đầu nói:
- Cũng vô dụng với ta.
Hết cách, bọn họ không chủ tu hàn băng hệ.
Sở Mộ nói:
- Ta cũng không tu hàn băng hệ.
Nếu người khác nghe được sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh, người ta khổ sở cầu cơ duyên không được nhưng bọn họ thì đùn đẩy cho nhau.
Bọn họ biết rõ con đường của mình, sẽ không chuyển tu, cũng không thể phân tâm tu luyện đạo khác.
- Hàn Băng Ma Tướng bị Sở Mộ giết, xem như hắn mở cửa Hàn Băng cung điện ra. Sở Mộ đi nhận truyền thừa đi.
Phong Vô Ngân cười nói:
- Dù không chủ tu hàn băng hệ nhưng nhận truyền thừa có lẽ sẽ được báu vật khác mà cường giả để lại, có lẽ báu vật đó tăng mạnh thực lực của chúng ta?
Mọi người đều đồng ý, Sở Mộ đành chấp nhận.
Sở Mộ bước nhanh đến gần ngai vua, chợt trên băng ngai lóe sáng, một ảo ảnh ngưng tụ ngồi trên ngai băng.
Ảo ảnh trông mơ hồ nhưng đôi mắt có màu băng lam sâu thẳm, ánh mắt liếc qua mọi người đều cứng người, cảm giác như bị đóng băng, lòng dâng lên lạnh lẽo khó tả.
Bóng người có đôi mắt băng lam sâu thẳm mở miệng nói:
- Ta là một ý niệm Hàn Băng Thánh Tôn để lại, truyền thừa để lại nơi đây, các ngươi có thể vào đây là có duyên với ta.
Giọng nói chất chứa lạnh lẽo kinh người như xuyên thấu thời không vạn cổ bay tới, kèm theo vận luật đặc biệt.
Mọi người kinh kêu:
- Hàn Băng Thánh Tôn!
- Cường giả Thánh Tôn!
Sở Mộ giật mình kêu lên:
- Hàn Băng Thánh Tôn, bí cảnh này là một Thánh Hoàng để lại.
Phong Vô Ngân liếc qua Sở Mộ, nói:
- Thánh Hoàng? Không, Thánh Tôn không phải Thánh Hoàng.
Hạ Vĩnh Tầm cô đơn khẽ thở dài:
- Đúng vậy, người đời cho rằng Thánh Tôn là Thánh Hoàng nhưng không phải, thời đại này đã không phải là thời đại của Thánh Hoàng.
- Trước kia chúng ta không biết nhưng bây giờ đã biết, Thâm Lam thế giới đang dần suy sụp, không chịu nổi lực lượng của Thánh Hoàng nên thời đại này Thánh Hoàng không ra.
Không Lưu giải thích rằng:
- Thánh Tôn là một loại xưng hô của cường giả tuyệt thế Ngũ Luyện.
Sở Mộ nghe vậy mới hiểu ra, thế thì xem ra năm Thánh Tôn của nhân tộc không phải năm Thánh Hoàng lưu truyền mà là năm tuyệt thế Ngũ Luyện.
Cho đến nay Sở Mộ đánh đồng Thánh Tôn và Thánh Hoàng, đến bây giờ mới hiểu Thánh Tôn là Thánh Tôn, Thánh Hoàng là Thánh Hoàng, hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.