Một kiếm quang rực lửa như vượt qua ngàn vạn dặm, khoảng cách vô số thời không phá mở hư vô giáng xuống.
Kiếm quang đỏ chém vào thương mang màu băng lam, va chạm bộc phát ra uy lực khủng bố không gì sánh bằng, nháy mắt nổ tung trùng kích bốn phương tám hướng. Dư ba khủng bố có thể dễ dàng oanh giết cường giả Nhị Luyện.
Lôi Bá, Vương Tôn cảm giác có lực lượng thúc đẩy thân thể bọn họ, trong khoảnh khắc đẩy hai người sang hai bên trùng hợp né tránh tất cả lực lượng trùng kích rơi vào phương xa.
- Là Sở Mộ!
- Không ngờ là hắn!
- Cái tên này từ khi nào có thực lực như vậy?
Phong Vô Ngân, Hạ Vĩnh Tầm, Không Lưu hết sức giật mình trợn to mắt. Từ nhỏ đến lớn mọi chuyện khiến bọn họ ngạc nhiên đều không bằng lần này.
Bọn họ cho rằng thực lực của Sở Mộ cùng lắm là cực hạn Nhất Luyện, đây đã là đánh giá rất cao. Nhưng hiện giờ xem ra dường như không phải thế, cực hạn Nhất Luyện là đánh giá thấp hắn, đánh giá Sở Mộ rất thấp.
Lôi Bá, Vương Tôn đáp xuống đất trợn mắt há hốc mồm ngơ ngác nhìn bóng người đánh nhau với Hàn Băng Ma Tướng.
Người rực cháy lửa đỏ như máu, dao động lực lượng đáng sợ, hai tay cầm hai thanh kiếm không ngừng chém, thế công cuồng bạo không gì sánh bằng ức chế Hàn Băng Ma Tướng hung hãn tuyệt luân.
Năm người thành tượng gỗ, trong đầu hỗn loạn không thể phản ứng lại.
Cứ ngỡ Sở Mộ là người yếu nhất trong sáu người bỗng chốc thành người mạnh nhất, biến đổi quá đột ngột, trong một chốc khó thể chấp nhận.
Trong lúc bọn họ và Hàn Băng Ma Tướng chiến đấu Sở Mộ đã thấy rõ tình thế, hắn nhanh chóng thụt lùi thi triển bí pháp Thần Hoang Quy Nguyên đắc ý của mình. Vì Sở Mộ lùi khá xa cộng thêm mọi người tập trung chú ý vào Hàn Băng Ma Tướng nên không quan sát Sở Mộ đang làm gì.
Sau khi thi triển Thần Hoang Quy Nguyên thì lực lượng tràn ngập toàn thân, Sở Mộ lại vận dụng bí pháp Huyết Ngục Phần Thiên thiêu đốt ba mươi phần trăm tinh huyết đổi lấy lực lượng tăng cao gấp tám lần. Song kiếm trong tay thực lực tăng vọt, kiếm vực biến tăng thực lực lên gấp bảy lần trực tiếp tới Nhị Luyện đỉnh cao giai, một chân bước vào đỉnh Nhị Luyện. Thực lực như vậy vẫn chưa đủ sức đánh lại Hàn Băng Ma Tướng nên Sở Mộ sử dụng bí pháp Kiếm Thần Hàng Lâm.
Bí pháp Kiếm Thần Hàng Lâm đệ nhị trọng là tăng phúc gấp trăm lần, thực lực của Sở Mộ vượt qua cực hạn Nhị Luyện, tương đương nửa chân bước vào Tam Luyện. Về lực lượng tuyệt đối Sở Mộ mạnh hơn Hàn Băng Ma Tướng, nhưng nó có ưu thế địa lợi.
Lực lượng cường đại, kiếm pháp vô cùng tinh thế giúp Sở Mộ có thực lực kinh người, Hàn Băng Ma Tướng lợi hại đến mấy cũng bị áp chế. Song kiếm của Sở Mộ thế công liên miên không dứt, các đường kiếm xuyên qua hàn băng thương kích của Hàn Băng Ma Tướng chém vào cơ thể nó, xé rách áo giáp.
Kỹ xảo chiến đấu của Hàn Băng Ma Tướng đại khai đại hợp, có vẻ thô ráp khi so sánh với Sở Mộ.
Thật lâu sau mọi người dần phản ứng lại, ánh mắt nhìn Sở Mộ ai oán như oán phụ vò võ chờ trong phòng.
Vương Tôn nói:
- Cái tên này thực lực mạnh vậy mà không nói một tiếng.
Nhớ lại gã từng ra tay thăm dò Sở Mộ thì thấy rất xấu hổ.
Phong Vô Ngân thì thào:
- Che giấu quá giỏi.
Những người khác cũng có nhiều lời muốn nói.
Hạ Vĩnh Tầm, Phong Vô Ngân, Không Lưu, Lôi Bá, Vương Tôn thành khán giả đứng xem.
Sở Mộ dốc hết thực lực ra, thỏa thích thi triển kiếm pháp của mình. Tạo nghệ kiếm pháp tinh tế tuyệt luân làm Phong Vô Ngân, Hạ Vĩnh Tầm giật mình nhìn. Hai người đều là kiếm tu, cảm nhận sâu sắc hơn ba người khác.
Phong Vô Ngân cười khổ lắc đầu nói:
- Đánh giá hắn qua thấp.
Tất cả ưu thế của Phong Vô Ngân chẳng còn lại gì khi ở trước mặt Sở Mộ. Về thực lực thì Phong Vô Ngân chỉ là đỉnh Nhị Luyện, Sở Mộ thì ít nhất là cực hạn Nhị Luyện. Về kiếm pháp thì Sở Mộ càng mạnh hơn Phong Vô Ngân.
Không Lưu, Lôi Bá rất là cảm khái:
- Kiếm pháp lại tăng mảng lớn so với năm xưa.
Năm xưa bọn họ đánh nhau với Sở Mộ, gần như là kỹ xảo chiến đấu đơn thuần, nên mấy chục năm trước kiếm pháp của hắn thế nào thì Không Lưu, Lôi Bá rất rành. Không ngờ mới qua ba mươi ba năm, không chỉ tốc độ tăng thực lực nhanh xưa nay chưa từng có, tạo nghệ kiếm pháp cũng tăng mảng lớn, như không phải con người.
Còn bên ngoài thì đang tìm kiếm Sở Mộ khắp nơi. Bốn Trấn Đình Hoàng Vệ của Hoàng Vệ đuổi theo đến Thiên Sơn vực, dường như bọn họ có năng lực đặc biệt có thể truy tung dấu vết của Sở Mộ.
Hàn Băng Ma Tướng kia khác với các Hàn Băng Ma Tướng, nó có trí tuệ bễ nghễ nhân loại, có sự bình tĩnh tuyệt đối mà nhân loại không có. Đối mặt thế công liên miên không dứt của Sở Mộ thì Hàn Băng Ma Tướng liên tục ngăn cản mà không nóng nảy chút nào.
Hàn Băng Ma Tướng biết rõ ưu thế của mình là tại đây nó có lực lượng vô cùng vô tận, miễn không chết thì sẽ nhanh chóng phục hồi, chỉ cần cho nó có đủ thời gian, chờ nhân loại này tiêu hao gần hết lực lượng không thể giữ được thế công như hiện nay sẽ là lúc nó đánh trả.
Hàn Băng Ma Tướng không có chia ra chiêu thức bình thường hay tuyệt chiêu gì, mỗi chiêu của nó đều là chiêu thức bình thường, mỗi chiêu đều là tuyệt chiêu phát huy đầy đủ lực lượng của bản thân.
Vì vậy trong hoàn cảnh thế này dù đối thủ mạnh hơn nó một chút, miễn không phải ức chế tuyệt đối thì cuối cùng sẽ là Hàn Băng Ma Tướng thắng.
Với trí tuệ của Sở Mộ làm sao không hiểu điều này.
Sở Mộ biết rất rõ.
- Trong bí cảnh ưu thế của Hàn Băng Ma Tướng rất rõ ràng, nếu không thể nổ nát giết nó ngay thì sẽ nhanh chóng phục hồi. Ta bây giờ thực lực cỡ nửa bước Tam Luyện, thi triển Đại Thiên Uy kiếm thức thì uy lực miễn cưỡng đến Tam Luyện, chắc đủ để oanh giết Hàn Băng Ma Tướng. Nhưng sử dụng Đại Thiên Uy kiếm thức cần chút thời gian, nếu cho Hàn Băng Ma Tướng chút thời gian đó sẽ rất tệ cho ta.
Sở Mộ hiểu rõ ràng tất cả, hắn không công kích lung tung mà chuẩn bị cho việc thi triển tuyệt sát.
Các đường kiếm liên miên không ngớt, Xuyên Vân kiếm thức, trảm Đạo kiếm thức, Chấn Thiên kiếm thức luân phiên thi triển.
Với lực lượng tuyệt đối Sở Mộ không cần phòng ngự hay né tránh, chỉ cần liên tục tấn công, tấn công, tấn công là trực tiếp áp chế Hàn Băng Ma Tướng.
Tâm kiếm như nhất, mỗi kiếm trúng cơ thể Hàn Băng Ma Tướng.
Thiên Địa Thập Tự Trảm!
Thập tự kiếm quang rực rỡ ấn vào ngực Hàn Băng Ma Tướng, hàn băng áo giáp trên người nó đón đỡ nhiều đợt công kích của Sở Mộ đã liên tục nứt rạn. Tuy hấp thu khí lành khép lại vết thương nhưng tốc độ không theo kịp tốc độ phá hoại của Sở Mộ.