Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1842: Đầy bụi đất (Hạ)



Loại người này rất có bối cảnh, mà đội phó trong chiến đội số tám không có bất kỳ bối cảnh gì. Đây là sự thực không có cách nào thay đổi. Cho nên chỉ có thể làm cho đối phương an phận một chút. Không nên hại chết đồng đội khi chấp hành nhiệm vụ.

Mọi người nhanh chóng tản ra, bọn hắn biết rõ Thượng Quan Hoa đội phó muốn phủ đầu đối phương. Về phần chuyện đội trưởng mới, đã tới, hơn phân nửa là chuyện đã quyết định. Coi như trong lòng bọn hắn không cam lòng thì cũng vô lực thay đổi.

- Mời.

Thượng Quan Hoa nói.

- Tiếp kiếm.

Mạc Phàm sẽ quát một tiếng, trường kiếm rời khỏi vỏ, tiếng long ngâm vang vọng, một kiếm bổ ra. Người theo kiếm mà đi, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đầu thương long, giống như đi dạo trên không trung vậy.

Chiêu thứ nhất trong Thương Long kiếm pháp, Thương Long xuất tuần.

Rầm rộ, mạnh mẽ, đại khí, khí thế hùng hồn. Thương Long xuất tuần, trong tiếng long ngâm, sắc mặt mọi người liên tục biến đổi.

- Không ngờ lại là kiếm pháp Thiên cấp.

Đám người Sở Mộ âm thầm kinh hãi không thôi.

Kiếm pháp Thiên cấp so với Kiếm pháp Địa cấp càng thêm mạnh mẽ. Số chiến công cần để đổi cũng dùng đơn vị chục vạn. Đám người Thượng Quan Hoa, Đổng Đỉnh không có năng lực đổi lấy.

Lai lịch của Mạc Phàm này khiến cho mọi người xem trọng một phần.

- Coi như là kiếm pháp Thiên cấp ta cũng sẽ đánh bại ngươi.

Thượng Quan Hoa hừ lạnh, xuất kiếm, kiếm quang như thiêm điện.

Luận tu vi, Thượng Quan Hoa còn hơn Mạc Phàm một tiểu cảnh giới. Tu vi của Mạc Phàm này là Tạo Hóa cảnh cửu trọng thiên hậu kỳ. Thượng Quan Hoa là Tạo Hóa cảnh cửu trọng thiên đỉnh phong. Lực lượng các phương diện khác thì tương đối cân đối. Chỉ có điều kiếm pháp Mạc Phàm thi triển ra là kiếm pháp Thiên cấp cấp thấp. Thượng Quan Hoa thì thi triển ra kiếm pháp Địa cấp đỉnh giai, cho nên nhìn qua thực lực hơn kém không nhiều lắm.

Nhưng mà Thượng Quan Hoa thân kinh bách chiến, kinh nghiệm của hắn không phải là thứ mà một đệ tử thế gia như Mạc Phàm có thể so sánh nổi.

Kỳ thực Mạc Phàm cũng không tồi, hắn là thiên tài, thiên tài chính thức, kinh nghiệm lịch lãm rèn luyện phong phú. Chỉ có điều so với Thượng Quan Hoa vẫn còn có chút chênh lệch.

Sau một kích Mạc Phàm đã biết rõ, trên phương diện kinh nghiệm chiến đấu hắn không có bất kỳ ưu thế nào. Ưu thế duy nhất là hắn nắm giữ kiếm pháp Thiên cấp cấp thấp. Đây là thứ đối phương không có, cho nên hắn phải vận dụng ưu thế của mình, đánh bại đối phương. Tốt nhất là đánh bại nhanh gọn, đẹp mắt một chút. Như vậy mới có thể phát huy ra tác dụng thuyết phục tốt nhất.

Kiếm như Thương Long, tiếng long ngâm vang lên bất tận. Long văn được khắc trên thân kiếm của Mạc Phàm như sống lại, làm cho uy lực của kiếm pháp tăng lên.

Thanh kiếm mảnh trong tay Thượng Quan Hoa bay múa, đánh ra từng đạo kiếm hoa. Kiếm hoa lưu lại từng đạo tàn ảnh, mỗi một đạo đều có đủ uy lực kinh người. Từ bốn phương tám hướng bắn thẳng về phía Mạc Phàm.

Một khi Kiếm Vương cửu tinh buông tay chiến đấu, uy lực kinh người. Phong kiếm vô cùng sắc bén, Kiếm Vương thất tinh cũng không dám tới gần.

Đám người Sở Mộ lui về phía xa xa quan sát, quan sát trận chiến giữa hai người. Hoa Diệp nắm tay, hi vọng Thượng Quan Hoa chiến thắng. Như vậy tên đội trưởng mới tới này cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy nữa. Bọn hắn cũng không bị quấy nhiễu quá nhiều.

Mà mỗi đội viên trong chiến đội số tám đều giống hắn, đều hi vọng Thượng Quan Hoa có thể chiến thắng.

Thượng Quan Hoa vô cùng linh hoạt, chân đạp bộ pháp, như là hồ điệp bay lượn trên hoa, không ngừng né tránh kiếm pháp của Mạc Phàm, đồng thời thi triển Lưu Ảnh kiếm pháp phản kích. Lưu Ảnh kiếm pháp của hắn không bằng Thương Long kiếm pháp, nhưng mà lại chịu ảnh hưởng của kiếm pháp bản thân, cho nên Thượng Quan Hoa còn hơn Mạc Phàm này một chút.

Trong thời gian ngắn trận chiến này sẽ không chấm dứt. Trừ phi là vận dụng át chủ bài nào đó.

Chỉ là át chủ bài là đòn sát thủ, chỉ có lúc nguy cơ sinh tử mới có thể vận dụng. Loại chiến đấu như thế này cũng sẽ không đi vận dụng át chủ bài.

Sở Mộ nhìn vào không rời mắt, cấp độ của hắn hiện tại cũng đạt tới cấp bậc Kiếm Vương cửu tinh, chỉ là thiếu chút hỏa hầu chiến đấu với Kiếm Vương cửu tinh. Cho nên quan sát những Kiếm Vương cửu tinh khác chiến đấu đối với hắn mà nói, rất có lợi.

Mà lại quan sát hai tinh nhuệ trong Kiếm Vương cửu tinh như Thượng Quan Hoa và Mạc Phàm, càng là cơ hội khó có được.

Quan sát, so sánh với bản thân, còn phân tán tâm thần đem bản thân dung nhập vào trong đó. Giả thiết đối thủ của mình là Thượng Quan Hoa, hoặc là Mạc Phàm. Lúc đối mặt với kiếm pháp và công kích của bọn hắn, khi đó bản thân phải đối phó như thế nào.

Không thể nghi ngờ, làm chuyện này rất là tiêu hao tâm thần, bất quá Sở Mộ cảm thấy rất đáng.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến uy năng của kiếm pháp Thiên cấp. Thương Long rít gào, muôn hình vạn trạng, quả thực không phải là thứ mà kiếm pháp Địa cấp có thể so sánh nổi.

Giữa kiếm pháp Địa cấp và kiếm pháp Thiên cấp dường như không chỉ là chênh lệch lực lượng thiên địa, trong đó dường như còn có ảo diệu khác. Bấ tquas Sở Mộ không có kiếm pháp Thiên cấp, cũng không có tiếp xúc qua. Bởi vậy hắn cũng không rõ ràng cho lắm, chênh lệch kia rốt cuộc là cái gì...

Song phương đã kịch chiến được hai khắc, ngang tay. Lúc này kinh nghiệm phong phú, thân kinh bách chiến của Thượng Quan Hoa phát huy ra tác dụng, nhạy cảm nắm bắt được sơ hở xuất kiếm của Mạc Phàm, lập tức nắm lấy, phản kích mạnh mẽ.

Dưới một kiếm phản kích giống như đâm thủng hư không của Thượng Quan Hoa, Mạc Phàm biến sắc, vội vàng biến ảo kiếm chiêu. Chỉ là lúc này, một tia cơ hội cũng đã đủ quyết định thắng bại.

Kiếm của Thượng Quan Hoa xé rách vô số ảo ảnh, dừng lại trước cổ Mạc Phàm. Mà kiếm của Mạc Phàm còn cách Thượng Quan Hoa ba thốn.

- Ngươi othua.

Thượng Quan Hoa lạnh nhạt nói, thu hồi kiếm của mình, tạo thành mấy đạo kiếm qua, thu kiếm vào vỏ.

Sắc mặt của Mạc Phàm hết sức khó coi, sau khi thu kiếm lập tức quay người, cũng không có rời khỏi khu của chiến đội số tám.

- Thượng Quan đội phó, hay lắm.

- Chức vị đội trưởng có lẽ ngươi nên đảm đương mới đúng.

Trong Chiến bộ của Kiếm Phong hào, bộ trưởng Duẫn Phong vẫn đang nói chuyện với trung niên kia. Bất quá trọng tâm cuộc nói chuyện lại không có liên quan tới chiến đội, mà là nói chuyện phiếm.

Lúc này cửa bên ngoài tự động mở ra, một người nhanh chóng bước tới.

- Tiểu Phàm, ngươi trở lại rồi sao? Sao vậy?

Trung niên kia nhìn lại, sau khi nhìn rõ người tới, lập tức cười hỏi. Chợt hắn lại nhướng mày, bởi vì sắc mặt của Mạc Phàm cũng không tốt.

Duẫn Phong cũng nhìn thấy, nhưng mà hắn chỉ cười cười, không có nói gì thêm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv