- Sở Mộ, tiềm lực của ngươi hơn người. Nói không chừng không lâu sau đó sẽ trở thành chủ lực của chiến đội số tám.
Đổng Đình nói rồi nhìn về phía Thượng Quan Hoa.
- Thượng Quan Hoa, ngươi...
Đổng Đỉnh đánh giá từng người một, sau đó rời đi.
Kế tiếp tự nhiên là tiết mục mọi người mong chờ nhất, chọn lựa đội trưởng.
Thượng Quan Hoa và Hoa Diệp, hai người đều có thể trở thành đội trưởng mới. Bất quá rốt cuộc ai sẽ trở thành đội trưởng phải chờ Chiến bộ quyết định.
Dựa theo lệ cũ, trong vòng ba ngày sẽ có quyết định. Nhưng mà lúc này đã qua bảy ngày, Chiến bộ còn chưa có tin tức truyền tới. Mọi ngườicuũng không có nghĩ nhiều mà tiếp tục tu luyện.
Mãi tới nửa tháng sau, bỗng nhiên có một Kiếm giả lạ lẫm, gương mặt lạnh lùng đi vào trong khu của Chiến đội số tám, lạnh lùng quát một tiếng.
- Tất cả người của chiến đội số tám tập hợp.
Trong Chiến bộ của Kiếm Phong hào, bộ trưởng Duẫn Phong cùng với một Kiếm giả trung niên ngồi đối diện nhau.
- Ta đã nói rồi. Nếu như Mạc Phàm không có cách nào hàng phục đội viên của chiến đội số tám, như vậy ngươi phải dẫn hắn rời đi.
Duẫn Phong nói.
- Ta biết. Nếu như Mạc Phàm không có thực lực này, dùng tính cách kiêu ngạo của hắn, cũng sẽ không có mặt mũi nào mà ở lại.
Trung niên kia cười nói.
- Đúng vậy.
Duẫn Phong gật gật đầu, hắn là bộ trưởng Chiến bộ, rất rõ ràng tính tình của người Chiến bộ.
Như chiến đội số tám, Đổng Đình đột phá, đạt tới Niết Bàn cảnh, phải rời khỏi Kiếm Phong hào, đến Tài Quyết hào đưa tin, trở thành một thành viên của chiến bộ trong Tài Quyết hào. Chiến đội số tám trong Chiến bộ Kiếm Phong hào cũng phải chọn ra một đội trưởng mới.
Dựa theo lệ cũ, đội trưởng mới này phải sinh ra trong chiến đội này, là do chiến đội tự mình lựa chọn, sau đó công bố.
Cũng có ngoại lệ, có một đội trưởng mới xuất hiện, nhưng mà ví dụ này rất ít. Lần này không phải có một bằng hữu cũ trong quân không quan tâm tới mặt mũi yêu cầu thì Duẫn Phong cũng không đồng ý. Coi như đồng ý cũng có điều kiện.
Đó chính là tên độ trưởng Mạc Phàm mới xuất hiện kia cần phải thuyết phục được đội viên chiến đội số tám. Nếu không làm được, vậy thì tới từ đâu thì ngoan ngoãn chạy về chỗ đó.
...
- Ta là Mạc Phàm, từ giờ trở đi ta là đội trưởng của các ngươi.
Kiếm giả khuôn mặt lạ lẫm dùng ngữ khí lạnh nhạt nói.
Bộ dáng của hắn nhìn qua chưa đủ ba mươi tuổi. Nhưng mà số tuổi thực sự có lẽ vượt quá ba mươi tuổi. Tu vi là Tạo Hóa cảnh cửu trọng thên hậu kỳ. Giữa lông mày mang theo một tia cao ngạo, hẳn là xuất thân bất phàm. Hơn nữa bản thân lại có thiên phú hơn người, cho nên mới có loại hào khí này.
Chỉ là người chiến đội số tám đối với loại ngạo khí này không chút thoải mái nào.
Bọn hắn cũng không có tập hợp, mà nhìn Mạc Phàm. Sau khi nghe lời Mạc Phàm nói, cả đám nhìn nhau, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
- Đội trưởng mới không phải là Thượng Quan đội phó hoặc là Hoa Diệp đội phó hay sao?
Lâm Khải lẩm bẩm nói.
Thanh âm hắn không lớn, nhưng mà tất cả mọi người có thể nghe thấy rõ. Mạc Phàm nghe xong lập tức nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì thêm. Mà mắt đảo qua, quan sát từng đội viên trong chiến đội số tám.
Trước khi hắn tới bộ trưởng Duẫn Phong đã từng nói qua. Hắn biết đội trưởng đột nhiên từ trên trời rơi xuống như hắn không có khả năng thoáng cái nhận được sự tán đồng của các đội viên chiến đội số tám này.
- Không ủng hộ thì ta sẽ lấy thực lực đánh bại toàn bộ các ngươi, thuyết phục toàn bộ các ngươi.
Đây là ý nghĩ của Mạc Phàm, cũng là chuyện hắn định làm.
- Tại sao lại có một Kiếm Vương ngũ tinh cơ chứ?
Ánh mắt Mạc Phàm rơi vào trên người Sở Mộ, nhướng mày. Hắn đã cho rằng mình là đội trưởng của chiến đội số tám.
- Ta mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, nhưng mà chỉ là một Kiếm Vương ngũ tinh mà lại ở trong chiến đội của ta. Điểm này ta không cho phép, ngươi tự mình rời đi, hay là để ta trục xuất ngươi?
Lời nói của Mạc Phàm làm cho Sở Mộ nao nao, chợt, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Những đội viên khác trong chiến đội số tám, sau khi giật mình liên tục cười cười. Bọn hắn không phải là kẻ ngu, bọn hắn nhìn ra được đội trưởng Mạc Phàm mới tới này định lập uy. Mà người đầu tiên phải chịu chính là Kiếm Vương ngũ tinh như Sở Mộ.
Xem ra có thứ hắn ta không biết, trong chiến đội số tám này, Sở Mộ là người chói mắt nhất. Nếu như có ai cho rằng đối phương là một Kiếm Vương ngũ tinh thực sự, thì đó chính là tên ngốc, dại dột không có thuốc chữa.
Đương nhiên có lẽ cũng là do bộ trưởng Duẫn Phong cố ý không nói cho Mạc Phàm biết.
- Tuy rằng Sở Mộ là Kiếm Vương ngũ tinh, nhưng mà lại là một thành viên của chiến đội số tám, là huynh đệ của chúng ta.
Thượng Quan Hoa bước ra một bước, nói.
- Ngươi là ai?
Mạc Phàm nhìn về phía Thượng Quan Hoa, trong mắt lập lòe tinh mang.
- Đội phó chiến đội số tám - Thượng Quan Hoa.
Thượng Quan Hoa lạnh nhạt nói.
- Đội phó sao?
Khóe miệng Mạc Phàm nở nụ cười lạnh lùng.
- Ngươi đang chống đối mệnh lệnh của ta sao?
Mạc Phàm ngu xuẩn?
Hắn không có ngu, sở dĩ lựa chọn Sở Mộ làm người khai đao đầu tiên là có suy nghĩ của riêng hắn. Thượng Quan Hoa đứng ra, lại có thân phận đội phó, nhất định rất có uy vọng trong chiến đội số tám. Nếu như đánh bại Thượng Quan Hoa, muốn thuyết phục người của chiến đội số tám, đã dễ lại càng thêm dễ.
- Ta mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, nhưng mà muốn đùa giỡn uy phong, ngươi tìm nhầm chỗ rồi.
Thượng Quan Hoa lạnh lùng đáp lại.
- Xem ra ngươi định lĩnh giáo kiếm pháp của ta một chút rồi.
Hai mắt Mạc Phàm bắn ra tinh mang, xé rách không trung, bức thẳng tới Thượng Quan Hoa.
- Vậy để cho ta nhìn xem ngươi có tư cách này hay không.
Thượng Quan Hoa cũng lạnh lùng nói.
Coi như Hoa Diệp trở thành đội trưởng mới hắn cũng không có bất kỳ ý kiến nào. Trong lòng cũng không có một chút không thoải mái nào. Nhưng mà đột nhiên lại có một tên đội trưởng từ trên trời rơi xuống, khiến cho hắn cảm thấy rất là khó chịu.
Tăng thêm đội viên mới thì không sao, nhưng mà chức vị đội trưởng không có đơn giản như vậy. Một người không có bất kỳ cống hiến nào với chiến đội số tám lại muốn làm đội trưởng. Hắn ta coi chiến đội số tám là nơi nào chứ?
Mạc Phàm muốn dùng thực lực của mình thuyết phục người chiến đội số tám, Thượng Quan Hoa cũng muốn cho đối phương một đòn ra oai phủ đầu. Bởi vì hắn biết rõ, có một ít đội trưởng đột nhiên xuất hiện là tới đánh bóng một chút, sau đó sẽ rời đi.