Khiêu chiến hừng hực khí thế diễn ra trong Ngoại cung. Tùy ý, lúc nào cũng có thể thấy được. Có đôi khi ngươi đang tu luyện trong phòng, đột nhiên cửa bị gõ vang. Mở cửa đã có người đứng bên ngoài khiêu chiến với ngươi.
Người bị khiêu chiến có thể lựa chọn tiếp nhận hoặc là không tiếp nhận. Nhưng nếu như không tiếp nhận, nhất định phải đưa cho đối phương một khỏa Xích Hoang tinh.
Tu luyện Thiên Hoang kiếm nguyên, tu luyện kiếm thuật, tu luyện lực lượng khống chế và Chấn Sơn kính, Xuyên Sơn kính.... Mỗi một ngày qua đi, Sở Mộ tiến bộ từng chút một. Mỗi một ngày đều nhận mấy lần kheieu chiến. Mỗi một lần khiêu chiến đều có thể đánh bại đối phương.
Một tháng qua đi, cách thời điểm giai đoạn thứ nhất chấm dứt chỉ còn chín tháng. Mà số lượng Xích Hoang tinh trên người Sở Mộ cũng đột phá hai mươi mấy, lên tới ba mươi mấy. Lúc này tổng cộng có một trăm lẻ năm khỏa.
...
- Sở Mộ, rút kiếm ra, lần này ta sẽ đánh bại ngươi.
Kiếm của Lâm Phong chỉ vào Sở Mộ, lạnh lẽo quát, chiến ý mạnh mẽ.
- Ta khuyên ngươi vẫn không nên đem Xích Hoang tích thắng được dâng cho ta.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, Lâm Phong này cố chấp khiến cho người ta im lặng. Bởi vì đây đã là lần thứ năm hắn khiêu chiên Sở Mộ.
Lần đầu tiêu khiêu chiến Sở Mộ, sau khi bị Sở Mộ đánh bại, qua mấy ngày, Lâm Phong lại khiêu chiến Sở Mộ. Lại một lần nữa bị Sở Mộ đánh bại, lại qua vài ngày, khiêu chiến lần thứ ba tới, nhưng vẫn bị thua.
Điều đáng nói ở đây là, sau mỗi một lần khiêu chiến thất bại, lại khiêu chiến, thực lực của Lâm Phong đều có chút tăng lên. Nhưng mà đối với Sở Mộ mà nói, vẫn không đủ.
Lần này chính là lần thứ năm Lâm Phong này khiêu chiến Sở Mộ. Sở Mộ cũng tin rằng thực lực của Lâm Phong này lại có tăng lên. Nhưng mà đối với Sở Mộ mà nói, thực lực của Lâm Phong này cho dù tăng lên vài lần cũng không phải là đối thủ của hắn.
Lâm Phong rất cố chấp, cũng có chút thiên phú, bất quá ánh mắt lại không tốt, không có nhìn ra lúc hắn chiến đấu với Sở Mộ, kỳ thực Sở Mộ giữ lại không ít.
- Bớt sàm ngôn đi.
Lâm Phong quát lạnh, chân phải bước về phía trước, giống như trượt về phía Sở Mộ. Tay run lên, thanh âm ông ông dày đặc lập tức vang lên, phảng phất như là đàn ong bay lượn. Mũi kiếm điên cuồng rung động, người tinh thần ý niệm không đủ cường đại nhìn thấy sẽ lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, không có cách nào nhìn thẳng, tinh thần bị quấy nhiễu, không có cách nào đưa ra phán đoán chính xác, mất đi tiên cơ.
Một kiếm giống như sấm sét, lăng lệ mà tàn nhẫn, phiêu hốt bất định.
Âm thầm gật đầu, kiếm của Lâm Phong này quả nhiên so với vài ngày trước còn hung hiểm hơn một ít.
Chỉ là Sở Mộ đã giao thủ với Lâm Phong bốn lần, đối với phong cách kiếm thuật của tiểu tử này rất là quen thuộc. Kỹ xảo chiến đấu và phương tức chiến đấu của Lâm Phong Sở Mộ cũng rất quen thuộc. Một kiếm lăng lệ, tàn nhẫn của hắn ta trong mắt Sở Mộ có hơn chục sơ hở là ít.
Nhiều lần bị cùng một người khiêu chiến, Sở Mộ cũng không kiên nhẫn nữa. Lần này hắn quyết định dùng tư thế mạnh mẽ đánh bại Lâm Phong này, khiến cho đối phương biết được chênh lệch chính thức giữa song phương. Tránh cho lại có lần thứ sáu khiêu chiến hắn.
Sở Mộ xuất kiếm, giống như tia chớp vọt qua. Phảng phất như đâm rách cái gì đó, mũi kiếm chỉ vào cổ họng Lâm Phong, ánh mắt lạnh như băng khiến cho lỗ chân lông Lâm Phong co lại, nổi da gà
Lâm Phong trợn hai mắt, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi và khó tin.
Sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Lâm Phong thu hồi ánh mắt, trở nên ảm đạm. Hắn lấy ra một khỏa Xích Hoang tinh ném về phía Sở Mộ. Sau đó mang theo kiếm quay người rời đi. Đầu cúi thấp, nhìn bóng lưng có chút cô đơn, hiển nhiên đã bị đả kích rất lớn.
Sở Mộ thu kiếm vào vỏ, không nói gì thêm. Hắn biết rõ đối với Lâm Phong mà nói, lần này đả kích rất lớn, có khả năng khiến cho tên Lâm Phong này không gượng dẩy nổi. Nhưng nếu như có thể bước qua bóng đen thất bại, một lần nữa tỉnh lại. Như vậy thực lực Lâm Phong tất sẽ xuất hiện một lần bay vọt về chất.
Hiện tại kiếm ý và áo nghĩa của Lâm Phong mới chỉ đạt tới nhị chuyển, lực lượng khống chế cũng đạt tới tầng sâu nhập cảnh, ở trong các đệ tử Ngoại cung cũng chỉ có thể coi như tiêu chuẩn trung đẳng.
- Thực lực không tệ, ta cho ngươi một cơ hội khiêu chiến ta.
Cách đó không xa có một đạo thanh âm vang lên, có chút cao cao tại thương, ngạo nghệ, thanh âm kia giống như đang bố thí vậy.
Sở Mộ liếc mắt nhìn lại, đây là một thanh niên Kiếm giả thân thể thon dài, cao, lông mày cũng thon dài. Trên khuôn mặt có một tia cao ngạo.
Nhiếp Vân Kiệt trùng hợp đi qua đây, chứng kiến trận chiến của Sở Mộ và Lâm Phong khiến cho hắn có chút ngứa tay. Nhưng mà hắn gần đây là người cao ngạo, căn bản không đưa ra khiêu chiến người khác. Trừ phi thực lực đối phương hơn xa hắn.
Trong mắt hắn thực lực của Sở Mộ quả thực không tệ, nhưng mà còn chưa phải là đối thủ của hắn. Không có tư cách để hắn khiêu chiến. Nhưng mà hiện tại hắn lại có chút ngứa tay, bởi vậy mới nói ra câu kia khiến cho Sở Mộ khiêu chiến hắn.
Sở Mộ nhìn người này không có chút tức giận nào. Lời nói của đối phương Sở Mộ không đặt vào trong mắt, hắn quay người lại, định rời đi.
Loại tình huống này nếu như đối phương không có trực tiếp đưa ra lời khiêu chiến, Sở Mộ có thể không thèm để ý. Không cần phải cho đối phương một khỏa Xích Hoang tinh.
Nhiếp Vân Kiệt nhướng mày, thái độ của Sở Mộ làm cho hắn rất không hài lòng, trong lòng vô cùng bất mãn.
- Đứng lại.
Nhiếp Vân Kiệt lạnh lùng quáT:
- Cho ngươi thêm một cơ hội, nếu không..
Lời nói đằng sau không có nói ra, nhưng mà ý tứ uy hiếp lại rất rõ rnafg.
- Ta là người gần đây mềm cứng không ăn.
Sở Mộ mỉm cười nói.
Trên mặt Nhiếp Vân Kiệt hiện lên nụ cười như có như không, vẻ mặt giống như tức giận, lại giống như không có tức giận, không có dấu hiệu nhận biết rõ. Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý và Kim chi áo nghĩa khủng bố bộc phát. Phong mang không dứt, cắt đứt hết thảy, làm cho toàn thân Sở Mộ cảm thấy đau đớn. Làn da như bị vô số lợi kiếm vô hình cắt vào, lăng trì.
Trong lòng rùng mình, Sở Mộ lập tức hiểu rõ thực lực của đối phương rất là cường đại.
Kiếm ý đại tới lục chuyển hậu kỳ, Kim chi áo nghĩa cũng đạt tới lục chuyển hậu kỳ. Tu vi Thiên Hoang kiếm nguyên đạt tới Nguyên cực cảnh cực hạn. Người này trong đám đệ tử Ngoại cung nhất định là một nhân vật thiên tài, khó trách lại cao ngạo như vậy.