Qua một lúc lâu, Hách Thiên Thần rốt cục chậm rãi nhìn về hướng nam nhân ở sau lưng hắn. Đứng trước cửa sổ, một nửa khuôn mặt của Hách Cửu Tiêu bị bóng tối bao phủ, vẻ mặt không có biểu tình, ánh mắt như băng hàn nhìn lại Hách Thiên Thần.
Hắn không hề nói một chữ nào.
“Cửu Tiêu? Ngươi?” Xem ra phản ứng của Diễm Hoa không chậm, nàng lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Tử Diễm, Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân không ngăn lại Diễm Hoa, sau khi cửa mở thì bọn họ đứng ngay trước cửa, Xá Kỷ nghe như vậy cũng sửng sốt, Hạ Tư Nhân lại hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì.
Người của Nam Vô phụ trách ám sát, thủ hạ Thiên Cơ Các kiểm soát tình báo khắp nơi. Theo một khía cạnh nào đó thì rất nhiều thời điểm Nam Vô hành sự sẽ không biết đối thủ của mình là ai. Nhưng những người đã từng giao thủ với Nại Lạc thì ắt hẳn sẽ biết bọn họ có một cường địch.
Cường địch này là ai thì chỉ cần tiếp xúc với người của Nại lạc sẽ lập tức minh bạch.
“Ta đã điều tra những người đó, gần đây Các chủ thuyên chuyển nhân thủ đều tránh đi mấy đội kia, nhân thủ trong đó xác thực đã từng thay đổi. Sự tình xảy ra đột ngột, khi đó ta nghĩ rằng bọn họ chính là vì vô tình mà biết được chân tướng, nhưng sau khi điều tra rõ thì mới biết những người này không nằm trong số đó.” Tử Diễm thuật lại đầu đuôi ngọn nguồn, ánh mắt Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu vẫn bất động, hai người đối diện, bỗng nhiên Diễm Hoa trở nên khẩn trương.
“Cửu Tiêu, ngươi thật sự làm như vậy? Ngươi cố ý để cho thủ hạ của mình và bọn họ tiếp xúc, làm cho bọn họ biết được chân tướng?” Diễm Hoa hỏi một cách lo lắng, tuy rằng nàng ở Trung Nguyên với bọn họ không lâu nhưng nàng hiểu được tính tình của Hách Cửu Tiêu, hắn tuyệt đối không phải loại người tự ủy khuất chính mình, mà Hách Thiên Thần lại quá xem trọng Thiên Cơ Các.
Diễm Hoa thật sự sợ hãi, sợ Hách Cửu Tiêu thật sự làm như vậy, nếu là hắn thì Hách Thiên Thần tuyệt đối sẽ không buông tha việc này, giữa huynh đệ bọn họ sẽ dẫn đến bất hòa. Lo lắng bất an đứng một bên, nàng không dám tiếp tục truy vấn Hách Cửu Tiêu, hắn đứng nơi đó giống như ở đây là Hách Cốc, vẻ mặt lãnh khốc tuyệt nhiên. (tuyệt nhiên=độc đoán)
“Cửu Tiêu, chuyện này có liên quan đến ngươi hay không?” Rốt cục Hách Thiên Thần hỏi ra khỏi miệng, hắn đứng trước mặt Hách Cửu Tiêu, bóng đêm làm cho thanh y bị bao phủ một tầng âm u, vẻ mặt của hắn khó dò, Hách Cửu Tiêu tựa hồ đang cân nhắc, sau một lát mới nói, “Những người đó biết được chuyện này là vì có người của Nại Lạc tiết lộ.”
Hắn trả lời đơn giản như thế, giống như bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, ánh mắt của Hách Thiên Thần chớp động, chưa hề rời khỏi thân mình của Hách Cửu Tiêu dù chỉ nửa khắc, “Người kia là ai, ở nơi nào?”
“Đã chết, bị ta hạ lệnh xử quyết.” Chỉ cần Hách Thiên Thần hỏi thì Hách Cửu Tiêu sẽ không giấu diếm, “Đó là một lần trùng hợp khi ta phái người xuất thủ, ở vùng phụ cận hắn gặp được người của Nam Vô, hắn lại ở trước mặt người kia khoe khoang, nói lỡ miệng, bị ta biết được, phái người dẫn vào Vô Cực Uyển, ba ngày sau thì chết, thi thể vẫn còn, ngươi có thể phái người kiểm tra thực hư, ngươi cũng có thể phái người thẩm tra thân phận của hắn.”
Hắn nói một cách lạnh lùng, lạnh đến mức vô tình, tựa như lần đầu tiên khi Hách Thiên Thần gặp lại hắn, ngữ điệu bằng phẳng, không ai có thể nhận ra ý tứ trong lời nói là thật hay giả, ngay cả Hách Thiên Thần cũng không thể.
“Cho nên khi đó ngươi mới hỏi ta câu kia, ngươi đã sớm biết có chuyện xảy ra.” Hơi thở của Hách Thiên Thần trở nên thâm trầm ngưng trọng. Theo như lời của Hách Cửu Tiêu, việc hắn phái người xuất thủ chính là vì để giúp Hách Thiên Thần giải quyết bất lợi cho Thiên Cơ Các. Tình huống mà người của Nại Lạc gặp Nam Vô có một chút trùng hợp, nhưng không phải không có khả năng.
Hách Cửu Tiêu vì hắn mà làm việc này nhưng không muốn cho hắn biết, như vậy sau đó Hách Cửu Tiêu xử sự như thế chủ yếu là để thử hắn?
“Ngươi luôn biết ý nghĩa của Thiên Cơ Các đối với ta.” Trong thư phòng, những người khác đều đang nhìn Hách Thiên Thần, hắn không hỏi Hách Cửu Tiêu điều gì khác mà bỗng nhiên lại nói ra những lời này, Hách Cửu Tiêu gật đầu, “Thiên Cơ Các đối với ngươi mà nói rất quan trọng, đối với ta mà nói chỉ là chướng ngại. Kỳ thật ta vẫn hy vọng Thiên Cơ Các không tồn tại, ngươi sẽ luôn luôn ở Hách Cốc, lớn lên bên cạnh ta mà không phải với nàng.”
Từ nhỏ Tử Diễm đã quen biết Hách Thiên Thần, đây là điều mà Hách Cửu Tiêu có thể khoan nhượng với nàng, nhưng cũng là nguyên nhân mà hắn đặc biệt có địch ý đối với nàng. Hắn tiến lên vài bước, khoảng cách với Hách Thiên Thần càng lúc càng gần, ánh mắt như khóa sắt, lạnh lẽo quấn quanh trên người Hách Thiên Thần, “Ta biết chuyện này, nhưng không quan hệ đến ta, ngươi tin hay là không tin?”
Thời gian như ngừng lại, mấy người trong phòng đều nhìn Hách Thiên Thần, hắn lại đột nhiên tiến lên một bước rồi chộp lấy cổ áo của Hách Cửu Tiêu, ngay khi Diễm Hoa sắp sửa kinh hô thì lại nghe thấy hắn bất đắc dĩ thì thầm, “Ngươi lại hỏi ta như vậy.”
Hắn tựa hồ thở dài một tiếng, ngay trong tiếng thở dài, hắn kéo Hách Cửu Tiêu sang rồi nhẹ nhàng ôm lấy ca ca của mình, “Nếu thật sự là ngươi làm, khi ta hỏi ngươi thì ngươi nhất định sẽ thừa nhận, ta chưa bao giờ hoài nghi điều này.” Hắn siết chặt hai tay, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của Hách Cửu Tiêu, “Ngươi trách ta không tin ngươi, nhưng ngươi phải biết rằng nếu ngươi không nói rõ ràng ngay lúc này thì đối với ai cũng đều bất lợi.”
Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, cùng Hách Cửu Tiêu nhìn Tử Diễm, nói ra những từ ngữ vừa ôn hòa mà đầy thương hại, “Tử Diễm, ngươi sai rồi, tuy rằng hắn vô tình lãnh khốc với nhiều người, nhưng hắn cũng không phải là kẻ thích cuồng sát người vô tội. Hắn thích uy hiếp người, thích hưởng thụ cảm giác nắm sinh mạng của kẻ khác trong tay, nhưng đa phần mạng người trong tay hắn cũng không nhất định sẽ chết. Hắn đối với ta hữu tình, tuy rằng không thích Thiên Cơ Các nhưng sẽ không đến mức cố ý thiết kế để cho người của Thiên Cơ Các bởi vì phản bội mà bị ta giết chết. Hắn sẽ không làm cho ta tự tay hủy diệt nó, bởi vì hắn biết ý nghĩa của Thiên Cơ Các đối với ta.”
Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân không rõ dụng ý của những lời này, Diễm Hoa câu hiểu câu không, chỉ có một người hoàn toàn hiểu rõ vì sao hắn lại nói như vậy, Tử Diễm quỳ dưới đất, hai chân bắt đầu chết lặng nhưng vẫn không đứng lên.
“Tử Diễm, chẳng lẽ ngươi lại không hiểu?” Hách Thiên Thần nhíu mày, nói không nên lời tư vị trong lòng là như thế nào. Hách Cửu Tiêu không phản bội Hách Thiên Thần, người phản bội hắn chính là Tử Diễm.
“Ta thật sự không hiểu, không hiểu vì sao rõ ràng là ta và ngươi, nhưng từ sau khi hắn xuất hiện thì ngươi thủy chung chỉ tin một mình hắn.” Tử Diễm chậm rãi đứng lên, vẻ mặt đầy bi thương, có oán hận cũng có đau khổ, nhưng trong mắt của nàng không có một giọt lệ nào, “Thiên Thần, ta thật sự muốn vì ngươi mà bảo vệ Thiên Cơ Các, nhưng vì sao ngươi lại làm cho ta biết Thiên Cơ Các đối với ngươi không còn là thứ quan trọng nhất, ta trấn thủ nó còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Chẳng thà hủy nó đi…” Nàng đứng thẳng lưng, ánh mắt lưu chuyển một vòng lên những người ở nơi đây, nụ cười đầy bi thương, “Các ngươi cho rằng ta là người thức thời, xử sự cẩn thận, sẽ vì Thiên Cơ Các mà bán mạng, nhưng các ngươi có từng nghĩ đến hay không, ta cũng là một nữ nhân, ta cam tâm tình nguyện ở lại Thiên Cơ Các là vì cái gì?”
“Ngươi có thể rời đi Tử Diễm, chỉ cần ngươi muốn đi thì ta sẽ không ngăn cản.” Hách Thiên Thần đương nhiên biết rõ nàng là vì cái gì, cười khổ một tiếng, hắn lại lắc đầu. “Nhưng ta cũng không thể phủ nhận mình có tư tâm, ta muốn lưu lại ngươi, ngươi quả thật là một cánh tay đắc lực.”
“Ta bất quá chỉ là lớn lên cùng với ngươi, bất quá chỉ là một cánh tay đắc lực của ngươi.” Tử Diễm thở dài thật mạnh, “Để cho ta gọi ngươi là Thiên Thần đi, có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội….Thiên Thần, chớ trách ta.”
Nàng dùng ánh mắt gần như khẩn cầu nhìn Hách Thiên Thần. Tử Diễm có ngạo khí, có phong thái hiệp nghĩa, nàng chưa bao giờ muốn khẩn cầu như thế, Hách Thiên Thần ngẩn ra, trong lúc giật mình thì bỗng nhiên có một luồng hào quang như tia chớp xẹt qua bên cạnh hắn, bắn thẳng vào Hách Cửu Tiêu!
Ngay cả tự hỏi cũng không kịp, hắn lập tức nghiêng người.
Keng keng, tiếng kim loại liên tiếp va chạm vào nhau, Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân vội vàng rút kiếm phóng đến, Hạ Tư Nhân còn nhanh hơn Xá Kỷ một bước, một chuỗi ngọc châu chạm vào nhuyễn kiếm của nàng, nhuyễn kiếm có lực nhu hòa, nhu có thể khắc cương, những viên ngọc châu bắn đến nhưng không lập tức văng ra mà lại quấn quanh vài vòng trước nhuyễn kiếm của nàng, sau đó mới bay ra khắp tứ phía.
Ngay lúc này Hách Cửu Tiêu ôm chặt Hách Thiên Thần lăn một vòng, hai người cùng nhau kéo ngã Diễm Hoa, trong khi Tử Diễm lại nhảy ra từ một cửa sổ khác, tử y như sương mù nhẹ nhàng phiêu diêu mất hút trong bóng đêm.
“Võ công của nàng khôi phục từ khi nào?” Xá Kỷ kêu lên sợ hãi, Hạ Tư Nhân lại ngây người nhìn nhuyễn kiếm của mình.
Mới vừa rồi nhìn thấy Hách Thiên Thần gặp nguy hiểm, thân thể của nàng theo bản năng liền động thủ, nhuyễn kiếm trong tay không biết từ khi nào đã xuất chiêu, đáng lý nàng phải khoanh tay đứng nhìn mới đúng! Hách Thiên Thần bảo hộ Hách Cửu Tiêu, những viên ngọc châu này nhất định sẽ có vài viên bắn trúng người hắn, vì sao nàng phải ngăn cản? Đáng lý nàng phải đứng ngoài cuộc!
Hạ Tư Nhân không ngừng hỗn loạn, tức giận tra kiếm vào vỏ, Diễm Hoa được hai huynh đệ nâng dậy, trên mặt của nàng vẫn bị băng bó, sau khi Hách Cửu Tiêu chữa trị cho nàng thì dùng băng gạc để bảo quản, chỉ có thể sử dụng một bên mắt, phản ứng so với ban đầu bị chậm hơn rất nhiều, nhưng tâm tư lại thập phần thanh tỉnh, “Tử Diễm tiểu hài tử này, vì sao lại như thế?”
“Nàng đang oán ta.” Cửa sổ mở ra, gió đêm thổi vào, ánh trăng lạnh lẽo, vài từ này của Hách Thiên Thần ẩn chứa vô hạn phức tạp. Hắn thủy chung vẫn cảm thấy áy náy đối với Tử Diễm, nếu trước kia hắn không khiến cho nàng mơ mộng hão huyền thì nàng sẽ không đối với hắn nhớ mãi không quên như thế.
Diễm Hoa dường như có một chút đăm chiêu, “Thiên Thần, Hoa di còn chưa kịp nói với các ngươi, khi các ngươi rời đi Trung Nguyên thì Tử Diễm không phải chỉ một mình.”
“Không phải một mình?” Hơi thở của Hách Cửu Tiêu chợt trầm hạ, Hách Thiên Thần nghe như thế cũng đột nhiên kinh ngạc, “Nàng làm như vậy có thể là do người khác bày mưu đặt kế hay không, bên cạnh nàng có ai?”
Diễm Hoa biết sự tình liên lụy trọng đại, cẩn thận nhớ lại, “Đó là một người nam nhân trẻ tuổi, hình như là tới cửa nhờ ủy thác sự tình rồi sau đó quen biết với Tử Diễm, hắn trẻ tuổi lại tuấn tú, thân thủ cũng không kém, Tử Diễm thập phần thân mật với hắn, ta còn tưởng rằng nàng rất có hảo cảm với hắn…”