Xe ngựa chạy rất nhanh, người đánh xe đương nhiên cũng là người của Thiên Cơ Các, xa phu là lần đầu tiên nghe thấy lời nói tràn ngập uy nghi và cảm giác áp bách như vậy, hắn chỉ có thể ra sức quất roi thúc ngực, nỗ lực giảm bớt mấy ngày lộ trình.
Bình thường thần sắc của Hách Thiên Thần cũng không nghiêm nghị, hắn luôn trấn định thản nhiên, giống như thanh phong lưu chuyển, nhưng hiện tại trang giấy kia bị hắn nhàu nát trong tay, các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Cho dù là như thế nhưng biểu tình trên mặt của Hách Thiên Thần cũng không phải luống cuống, Hách Cửu Tiêu chỉ nhìn thấy tức giận, lo lắng, thậm chí là hối hận. Không hiển lộ rõ nhưng không che giấu trước mặt hắn.
Hối hận….Nhìn thấy Hách Thiên Thần như vậy, Hách Cửu Tiêu nghĩ đến thủ hạ Nam Vô lúc trước bị Hách Thiên Thần hạ lệnh bí mật xử quyết, lúc ấy Hách Thiên Thần trong sự mâu thuẫn giãy dụa còn có hối hận, hối hận chính mình sai lầm, không đề phòng chuyện này, chỉ có thể làm ra quyết định lý trí nhất cũng như vô tình nhất.
“Thiên Thần.” Hách Cửu Tiêu nắm lấy bàn tay đang dùng sức quá độ của Hách Thiên Thần, lúc này Hách Thiên Thần mới phát giác, sau đó chậm rãi thả lỏng bàn tay, để những ngón tay của hai người lồng vào nhau, “Ta không sao.” Hắn nhìn ra phía trước, trả lời phi thường bình tĩnh, không hề chần chừ.
Hách Cửu Tiêu vẫn nắm lấy tay hắn, xe ngựa băng nhanh trên đường, Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân không ngừng giục ngựa đuổi theo. Kế tiếp Trần sư thái sẽ làm thế nào, Mạc Tuyệt và Mạc Trí phải chăng đã được điều đi thăm dò chuyện gì đó, Vụ Sắc đao có phải rơi vào tay của kẻ đã giết thiếu Môn chủ Vô Nguyệt Môn hay không? Tất cả những chuyện này dường như bị bao phủ trong khói bụi dưới bánh xe đang cuồn cuộn lăn đều, không người nào có thể lý giải.
Trên lá thư cấp báo do Thiên Cơ Các đưa đến có viết vài chữ ít ỏi.
Hai mươi ba thủ hạ của Nam Vô khi xử quyết là lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai mươi ba người toàn bộ đào thoát.
Hách Cửu Tiêu không nhìn vào lá thư, nó thủy chung nằm trong tay của Hách Thiên Thần, bị nhàu nát, nhưng theo vẻ mặt của Hách Thiên Thần thì hắn có thể nhìn ra đáp án.
Trên đời có bao nhiêu chuyện có thể làm cho Đàn Y công tử coi trọng? Thứ nhất là vì Hách Cửu Tiêu, thứ hai là vì Thiên Cơ Các. Hách Cửu Tiêu ở bên người hắn, mà bọn họ thì đang quay về Thiên Cơ Các.
Thiên Cơ Các so với những thời điểm khác thì không có gì thay đổi, vẫn ngay ngắn trật tự như cũ, trước cửa luôn có người nghênh đón khách nhân, cũng có người phụ trách giải quyết một ít phiền toái, trong đại đa số tình huống khi có người tìm đến thì thuộc hạ của Thiên Cơ Các sẽ không kinh động Hách Thiên Thần, nhưng lần này lại là chuyện xảy ra trong Thiên Cơ Các, phát sinh tại Nam Vô.
Hai mươi ba người khi bị xử quyết là lúc đột nhiên liên thủ chống cự, người hành quyết chần chừ một chút, bọn họ cư nhiên có thể hợp lực để lật ngược tình thế, phá vòng vây đào tẩu. Phải biết rằng hai mươi ba người này là cao thủ Nam Vô, bọn họ tất nhiên có chiêu thức tinh diệu tuyệt luân, thân là sát thủ nên bọn họ ra tay cực nhanh, dị thường chuẩn xác, trong lúc động thủ không hề phát ra tiếng động, hợp lực tấn công.
Uy lực trong nháy mắt, bất luận một cao thủ đứng đầu nào cũng phải toàn lực ứng phó mới có thể toàn thân trở ra, huống chi người phụ trách hành quyết của Thiên Cơ Các chỉ là một cao thủ bình thường.
Chuyện này không xử lý ở nghị sự đường, dù sao đây cũng là mật lệnh, Tử Diễm đứng trong thư phòng của Hách Thiên Thần, đem sự việc thuật lại một lần nữa, trong phòng có Hách Cửu Tiêu, còn Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân canh giữ trước cửa, bất luận kẻ nào cầu kiến đều bị ngăn lại.
“Các chủ, hai mươi ba người kia đã thoát khỏi Nam Vô, nếu chuyện này bị rêu rao ra ngoài giang hồ thì sẽ gây bất lợi cho Thiên Cơ Các.” Tử Diễm thuật lại sự tình, vẻ mặt đầy ưu sắc, ánh mắt cố ý vô tình nhìn về phía Hách Cửu Tiêu, có một chút không đồng ý.
Hách Cửu Tiêu không nên ở đây, nhưng Hách Thiên Thần không ngăn được hắn, lúc này cũng không có tâm tư thuyết phục hắn rời đi, Hách Cửu Tiêu biết Thiên Cơ Các xảy ra chuyện, vô luận như thế nào cũng sẽ không rời đi.
“Cho dù không truyền ra ngoài, chỉ cần đem việc này nói cho những người khác trong Nam Vô thì kết quả đều như nhau.” Nghe xong lời kể của Tử Diễm, biểu tình của Hách Thiên Thần có một chút trầm trọng, nhưng ánh mắt vẫn thanh tĩnh như trước, “Ngươi có tra xét vì sao bọn họ lại đột nhiên liên thủ hay không?”
“Bọn họ đã sớm chuẩn bị, biết thời gian hành quyết, có người đã đem chuyện này báo trước với bọn họ.” Âm điệu lạnh lùng như băng hàn, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu như mũi tiễn, hàn phong lạnh lùng nghiêm nghị phóng về phía Tử Diễm.
Tử Diễm cắn môi, đứng thẳng tắp, “Ý của Huyết Ma Y là muốn nói ta tiết lộ tin tức, cố tình thả bọn họ rời đi?” Trên môi có dấu răng khắc sâu giống như ánh mắt của nàng, nàng vẫn kiêng kỵ Hách Cửu Tiêu, cũng không dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng lúc này lại không thể không đối diện với hắn.
Không khí trong phòng bởi vì lời nói của Hách Cửu Tiêu mà trầm hạ, dường như bị đình chỉ, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, Hách Thiên Thần ngồi sau án thư, liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu đang đứng trước cửa sổ, lại nhìn về phía Tử Diễm đang đứng giữa thư phòng, hắn nhắm mắt một lúc, đến khi mở mắt thì đồng tử trở nên sắc bén, chậm rãi mở miệng, “Khi xử quyết, vì sao lạidẫn ra hai mươi ba người cùng một lúc? Là ai hạ lệnh?”
Tử Diễm biến sắc, nhịn xuống kích động muốn rút lui, chống cự lại đôi mắt tựa hồ có thể xuyên thấu tất cả mọi thứ của Hách Thiên Thần, “Là ta, là Tử Diễm hạ lệnh, chẳng lẽ Các chủ cũng giống như Huyết Ma Y cho rằng là ta cố ý làm như vậy?”
“Nói cho ta biết, Tử Diễm, có phải hay không? Có phải ngươi cố ý làm như vậy hay không?” Hách Thiên Thần hỏi ra những lời này thì liền nhìn thấy biểu tình bi ai của Tử Diễm, hắn thở dài, “Ngươi nghĩ rằng ta tin tưởng hắn là vì hắn là Hách Cửu Tiêu, giữa ngươi và hắn thì ta sẽ lựa chọn tin tưởng suy đoán của hắn, nghi ngờ động cơ của ngươi.”
“Chẳng lẽ không đúng?” Sắc mặt của Tử Diễm trắng bệch, lời nói như mang theo thịnh nộ, có ý chất vấn, Hách Thiên Thần đứng dậy, nhìn thẳng vào nàng, trầm giọng nói, “Tử Diễm, ta chưa bao giờ quên ta là Các chủ Thiên Cơ Các.”
Những lời này như cự thạch làm nổi lên gợn sóng trong thư phòng, ngữ thanh trầm trọng lan ra, Hách Thiên Thần cũng không để cho Tử Diễm kịp phản ứng mà liền hỏi tiếp, “Có thể — xử quyết mà lại đồng thời đưa hai mươi ba người thi hành cùng một lúc là vì sao? Vốn là mật lệnh, bọn họ lại sớm có chuẩn bị, đã có người báo cáo, người này là ai? Tử Diễm, ngươi có thể nói cho ta biết đáp án được hay không?”
Đứng sau án thư, hắn chắp tay nhíu mày, thoạt nhìn có một chút đau lòng, có một chút thất vọng, lời chất vấn lại không hề lưu tình, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lạnh lùng bắn đến, Tử Diễm mạnh mẽ tự trấn định trước mặt bọn họ, lúc này bất chợt nghe thấy ngữ điệu lạnh lẽo của Hách Cửu Tiêu, “Quan điểm của hắn và ta giống nhau không phải bởi vì hắn cả tin với ta, mà là hắn cũng nghi ngờ ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nhìn ra?”
Những lời này như một mũi kiếm xuyên thấu ngực, Tử Diễm chấn động, im lặng không nói. Nàng không trả lời, phản ứng này có nghĩa là thừa nhận, thừa nhận nàng cố ý để cho những người đó chạy thoát, Hách Thiên Thần nhíu mi càng lúc càng chặt.
Ánh nến bập bùng, minh nguyệt bên ngoài trong veo như nước, bóng đêm tối đen như mực, trong thư phòng, Tử Diễm đứng một lúc lâu.
“Ta không muốn nối gót đám Các lão, biết làm như vậy là sai, nhưng ta đã sớm biết Các chủ sẽ nhìn ra, bất quá vẫn nhịn không được mà muốn thử một lần.” Tự giễu tự cười, nhưng Tử Diễm không hề kích động, nàng quỳ trên mặt đất, “Khi Các chủ không ở Thiên Cơ Các là Tử Diễm hỗ trợ xử lý sự vụ trong Các, tự hỏi có bao giờ trễ nãi hay chưa, có bao giờ lừa gạt việc gì hay chưa.”
Hách Thiên Thần thở dài nhìn nàng, “Ta biết.”
Tử Diễm cúi đầu, nhìn không thấy biểu tình của nàng vào lúc này, chỉ có thể nghe được tiếng nói truyền đến của nàng, “Các chủ vì Huyết Ma Y mà hạ lệnh xử quyết thủ hạ của mình, vì thay hắn giấu diếm hết thảy mà cam tâm tình nguyện tự tổn hại thực lực, vì hắn mà không hề truy cứu việc Nại Lạc đả thương người, vì hắn mà phớt lờ nỗi khổ của ta.”
Nàng càng nói càng nhanh, rốt cục ngẩng đầu lên, dưới ngọn nến là đôi mắt như liệt hỏa, “Lần này Tử Diễm không phục.”
Nàng nhận lỗi, lại nói ra những lời như vậy, Hách Thiên Thần chống lại đoàn liệt hỏa kia, “Tử Diễm, ngươi vẫn cho rằng ta là vì hắn, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ hai mươi ba người kia kháng lệnh làm việc, cố ý muốn báo thù đã là phạm tội?”
Hắn đi đến trước mặt Tử Diễm rồi dừng lại cước bộ, “Ta hạ lệnh xử quyết, thứ nhất là vì Cửu Tiêu, là vì tư tình, ta không phủ nhận. Thứ hai là vì Thiên Cơ Các.”
“Nếu bọn họ có thể giáp mặt nói ra bất mãn của bọn họ với ta mà không phải lén lút hành động, ý đồ tự tiện rời khỏi Nam Vô, tự tiến hành kế hoạch báo thù thì có lẽ ta sẽ không giết bọn họ.” Hách Thiên Thần rất ít khi giải thích nguyên nhân mà hắn hạ quyết định với người khác, nhưng nếu đã nói thì sẽ nói cho rõ ràng, “Hai mươi ba người này ở Nam Vô đã lâu, ngươi đối với thủ hạ khoan dung, điểm này không sai, bọn họ không cam lòng, cố ý kháng lệnh là lỗi của bọn họ, ngươi không ngăn lại mà âm thầm giúp bọn họ đào tẩu, ngươi có từng nghĩ việc này sẽ ảnh hưởng đến Nam Vô, ảnh hưởng đến Thiên Cơ Các hay không?”
Ngữ thanh nghiêm nghị của Hách Thiên Thần còn lạnh hơn so với gió, Tử Diễm không biết là vì lạnh hay là vì sợ mà bóng dáng đang quỳ xuống đất của nàng khẽ run rẩy, liệt hỏa trong mắt dần dần tàn lụi, nàng giễu cợt chính mình, “Đến cuối cùng hóa ra Tử Diễm chẳng có tác dụng gì, ngay cả giúp đỡ Thiên Cơ Các cũng không được Các chủ xem trọng.”
Nàng không phải là nữ nhân dễ dàng rơi lệ, nhưng lúc này lại lặng lẽ rơi lệ, là ai là oán, hay là điều gì thì không ai biết.
Hách Thiên Thần thật không ngờ Tử Diễm lại làm như vậy, tuy rằng hắn hiểu lòng người nhưng vẫn không hiểu rõ lòng nữ nhân, bên ngoài có người không cho Xá Kỷ ngăn cản mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào, “Xảy ra chuyện gì? Các ngươi vừa quay về liền tiến đến thư phòng?”
Diễm Hoa đã trải qua rất nhiều chuyện, vừa vào cửa liền phát hiện có điều khác thường, nàng đã sớm biết tâm tư của Tử Diễm đối với Hách Thiên Thần, cũng thường xuyên ám chỉ khuyên nhủ, không muốn Tử Diễm vì tình mà khổ sở, nàng hy vọng Tử Diễm có thể tìm được một người nam nhân quan tâm mình, cuộc đời có người để dựa vào, Tử Diễm tựa hồ lắng nghe, không ngờ chỉ chớp mắt thì Tử Diễm lại mua dây buộc mình, sa vào trong lưới.
“Hoa di.” Hách Thiên Thần để cho nàng ngồi xuống, Diễm Hoa lắc đầu nhìn Tử Diễm quỳ trên đất.
Nước mắt của Tử Diễm đã cạn khô, nàng ngẩng đầu lên, không nhìn Diễm Hoa cũng không nhìn Hách Cửu Tiêu mà chỉ nhìn một người, “Những gì Các chủ nói ta đều biết, nhưng ta làm không được! Bọn họ từng là thủ hạ của ta, cũng từng là thủ hạ của ngươi. Ngươi có thể làm được nhưng ta thì không thể, ta không thể nhìn bọn họ chết! Bọn họ là bị bắt buộc, khi bọn họ biết người giết chết huynh đệ của mình là Nại Lạc, ngươi bảo bọn họ làm sao mà không mất bình tĩnh, làm sao mà không oán hận?”
Nàng quỳ thẳng lưng, đột nhiên nghiêm túc nhìn Hách Thiên Thần, “Các chủ thật sự tin rằng bọn họ trong lúc vô ý mà biết được cừu hận với Nại Lạc? Không nghĩ đến việc trước kia không có ai biết chuyện này, mà nay lại đột nhiên bởi vì như vậy mà phản loạn?”
Ánh mắt của Hách Thiên Thần chợt bạo liệt, dưới ngọn nến, đáy mắt như có lưu quang hiện lên, hắn không cho phép chính mình nhìn Hách Cửu Tiêu, cũng không muốn nghĩ đến Hách Cửu Tiêu.
Nhưng hắn không muốn suy nghĩ thì trong đầu vẫn có vô số hình ảnh hiện lên.
Tình cảm của Hách Cửu Tiêu đối với hắn rất sâu nặng, bên dưới khuôn mặt lạnh như băng chính là tình yêu khắc sâu, khắc sâu đến mức khiến người ta cảm thấy quá phận. Hách Cửu Tiêu từng hỏi hắn Thiên Cơ Các và y ai quan trọng hơn, không bao lâu sau liền xảy ra chuyện hai mươi ba người phản loạn, hắn lựa chọn Hách Cửu Tiêu, lúc đầu là giấu diếm, không biết Hách Cửu Tiêu có nhìn thấy lá thư trên bàn của hắn hay không, tựa hồ là đã sớm biết, sau đó hắn nói ra chân tướng thì Hách Cửu Tiêu rất cao hứng khi thấy hắn làm như vậy.