Khả Nguyệt Lam dùng cả đêm ngồi đọc hết quyển truyện. Gần đến Tết Nguyên Đán, Cung Dịch Nguyên Cố xin ban hôn Âu Thiên Hoa, Trấn Bắc Hầu gửi quà đến, là một cặp quan tài gỗ. Hôm đó cả Đinh vương phủ bị đột nhập, ông ta mang ra một đống bằng chứng khiến hắn phải bị giam lao vài tháng. Hắn là người mưu kế chiến lược tài tình nên sẽ tự tẩy tội cho mình nhanh chóng, rồi trở về làm Tam vương gia. Trong khi đó hoàng đế và nữ chính bày binh bố trận hạ bệ hắn, dụ hắn vào tròng. Cùng tên Bắc Trấn Hầu kia đốt đi Âu gia. Đến khi Cung Dịch Nguyên Cố lấy được ngôi vương trong một thời gian. Cung Dịch Nam Dương bắt đầu đánh úp hắn, phá tan Đinh vương phủ, khiến hắn thân bại danh liệt. Nhốt vào đại lao cắt gân, đến cuối cùng tứ mã phanh thây. Kết truyện là nam chính đưa nữ chính lên làm hoàng hậu, hai người hạnh phúc cuối đời.
Cô ngồi đọc rõ từng chữ, nước mắt tự động lăn dài, cô cuối cùng cũng không thể khiến hắn thay đổi kết cục. Hắc chỉ là phận nam phụ, làm sao có thể thay đổi cục diện chứ? Màn hình liền nảy ra một dòng chữ " Trang này không tồn tại vì bị xoá hoặc dính bản quyền". Khả Nguyệt Lam giật mình thoát ra ngoài tìm thêm vài trang nữa, nhưng giống như là bốc hơi biến mất vậy, tất cả tư liệu liên quan đến bộ truyện đều không có đến một chữ. Cô ngồi tìm trên mọi phương diện, mạng xã hội, hỏi từng người về quyển truyện nhưng chẳng ai biết nó là gì.
- Tại sao lại như thế? Tại sao mọi người lại không biết cơ chứ?
Sáng hôm sau cô tức tốc rời nhà ra siêu thị gần nhà, lục tung mọi ngóc ngách tiểu thuyết nhưng vẫn không tìm ra. Bình thường nó sẽ có mặt ở gian " ngôn tình cổ đại" nhưng tại sao giờ lại không thấy?
Phục vụ thấy cô đang bối rối khó xử thì liền lại hỏi:
- Quý khách cần tìm đầu sách nào ạ? Tôi có thể giúp không?
Khả Nguyệt Lam liền nói:
- Thiên tử Nam Dương, kiếm cho tôi quyển Thiên tử Nam Dương.
Phục vụ nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu:
- Tôi chưa nghe quyển đó bao giờ cả.
Khả Nguyệt Lam như sấm đánh trong não:
- Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Rốt cuộc nó bị làm sao thế?
Cô đi về nhà trong tình trạng không ổn định, mẹ Uyển Tình đang nấu ăn sáng thấy cô đi vào thì ngạc nhiên:
- Sao con ra ngoài sớm thế? Mẹ còn tưởng con đang ngủ.
Khả Nguyệt Lam ngồi xuống ghế sô pha, cứ lẩm nhẩm:
- Nó là một quyển truyện mà, tại sao lại một đêm biến mất?
Việt Lam mặc bộ vest thẳng thớm, ra dáng người đàn ông trưởng thành đi ra, ngồi cạnh cô:
- Sao thế? Sao sáng sớm mà đực ra rồi?
Cô ngồi đôi mắt vô cự, chẳng khác gì một bệnh nhân tâm thần:
- Lam lớn, anh còn nhớ Thiên tử Nam Dương không?
Việt Lam khẽ gật đầu, ghé qua nói nhỏ với cô:
- Đừng nói cho mẹ biết.
Cô quay lại anh, phờ phạc nói:
- Nó một đêm biến mất, em đi ra siêu thị hỏi thì chẳng ai biết nó là gì.
Việt Lam khẽ cau mày:
- Cái gì?
Khả Nguyệt Lam lấy điện thoại của mình ra, seach " Thiên tử Nam Dương" đưa cho anh xem:
- Nó bốc hơi toàn diện, mọi người chẳng ai biết đến nó cả.
Việt Lam cũng có chút sợ trong người:
- Lên hỏi Lam nhỏ.
Hai người tức tốc chạy lên phòng Trường Lam, gọi anh dậy. Trường Lam mơ mơ màng màng buồn ngủ liền nói:
- Cho em ngủ chút đi.
Việt Lam đứng bên giường xốc chăn của cậu lên:
- Có chuyện lớn rồi. Dậy đi nhanh lên.
Trường Lam ngồi dậy, Nguyệt Lam đưa điện thoại ra trước mặt cậu:
- " Thiên tử Nam Dương biến mất rồi."
Trường Lam xua tay cười gượng:
- Cái gì mà biến mất, nó đầy rẫy trên mạng đó chi.
Lam lớn giữ lấy đầu cậu nhìn vào màn hình điện thoại:
- Biến mất rồi.
Lam nhỏ nhìn một lúc rồi bật dậy, ôm lấy điện thoại mà trợn mắt kinh ngạc:
- Thật sự là biến mất rồi này.
Khả Nguyệt Lam gật đầu:
- Đêm hôm qua chị đang coi thì nó bỗng biến mất. Sáng nay chị đi siêu thị kiếm cũng không có.
Ba người nhìn nhau, đồng thanh nói:
- Vào thành phố tìm.
Lam lớn luền rời phòng:
- Hai đứa nhanh lên, anh ra lấy xe.
Nguyệt Lam trở về phòng thay đồ rồi đi xuống nhà nói với mẹ:
-Mẹ! Con và Lam lớn Lam nhỏ vào thành phố lấy đồ về.
Mẹ Uyển Tình nhét vào tay mỗi người một ổ bánh mì cùng chai sữa đậu nành:
- Ăn đi nhé!
Ba người đi ra khỏi nhà cùng nhau, trên xe Khả Nguyệt Lam nói:
-Chuyện này em không nghĩ nó sẽ xảy ra. Rốt cuộc là hiện tượng gì mà khiến hai triệu quyển sách biến mất?
Lam nhỏ ngồi ghế phụ cũng gặm bánh mì, thắc mắc:
- Mà ai đã từng đọc cũng chẳng nhớ, như bị xoá đi ký ức ấy.
Lam lớn lái xe, trầm ngâm:
- Tại sao anh và Lam nhỏ lại nhớ được?
Nguyệt Lam cũng có dấu hỏi lớn ở đây, im lặng một lúc rồi cô nói:
- Các anh có tin vào người có năng lực không?
Chiếc xe bỗng có bầu không khí căng thẳng, Lam nhỏ liền cất lời:
- Có lẽ em và Lam lớn có liên quan đến chị nên còn nhớ. Dù gì chị cũng là sự liên kết trong quyển sách.
Ba người đến hiệu sách xuất bản lớn trong thành phố, hỏi về quyển truyện nhưng chẳng ai biết cả. Cuộc tìm kiếm bị dồn vào đường cùng. Khả Nguyệt Lam tuyệt vọng ngồi trong xe, âu sầu:
- Em bỏ cuộc, em không biết tìm nó như thế nào.
Lam lớn lái xe trở về, anh hỏi:
- Em nói em đến đó như thế nào?
Khả Nguyệt Lam kể hết sự tình từ lúc bị tai nạn lao động cho đến lúc khi tỉnh lại không sót một chi tiết nào. Anh em Việt Lam Trường Lam nghe xong thì vấy lên nỗi sợ. Trường Lam liền bảo:
- Vậy chị trở về từ chiếc gương sáng kia, mà gương sáng lớn kia lại hiện trên tường. Có nghĩa là bức tường phòng chị có vấn đề.
Việt Lam liền phủ nhận:
- Không, lần đầu Lam bé xuyên vào sách là ở garage, nhưng tại sao lại không ra ở garage mà lại từ bức tường?
Khả Nguyệt Lam nghe hai người suy luận không hồi kết. Trong đầu cô bây giờ rối như tơ vò.
Rốt cuộc thế lực phía sau là gì?
-------
Cung Dịch Nguyên Cố khi nhìn cô bước vào chiếc gương sáng kia thì trong lòng bị hẫng một nhịp. Sau khi vầng sáng biến mất, y nhìn về hướng đó một lúc thật lâu rồi quay người bước đi. Đến gốc cây mà cô ngồi nhặt cái nón lên, rảo bước trở về Sơn Trúc viện. Y cảm thấy như một giấc mơ, cô đến hay cô đi bản thân cũng chẳng biết. Nằm trên giường ngẫm nghĩ:
- Nàng ta là người như thế nào? Tại sao biết rõ ta mồn một như vậy? Thế giới của nàng ta như thế nào? Một nơi không vua không tướng sao?
Nàng ấy còn trở lại nơi đây hay không? Một nơi đầy rẫy âm mưu, chém giết loạn lạc như vậy đúng là không thuộc về nàng. Ta cũng không mong nàng trở lại rồi để bị cuốn vào tranh giành quyền lực này. Nhưng ta cũng mong nàng trở lại, để ở bên cạnh bầu bạn nơi hoang vu hẻo lánh.
Khả Nguyệt Lam! Nếu nàng biết rõ về ta như thế, thì nàng có nhận ra tâm tư này của ta?