Hai người này chính là ...
Diệp Trường Thanh!
Văn Hành Thiên!
Mặc dù hai người này hiểu biết sâu rộng nhưng vào thời khắc này cũng bị hoảng sợ ngây người!
Vừa đến đã biết chắc chan là Tả Tieu Đa đang luyen công bên trong Diệt Không Tháp, hai người cũng không muốn vào quấy rầy, ngộ nhỡ đi vào đột ngột dẫn đến kinh động quá mức cũng rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma ...
Thế là bèn uống trà chờ đợi, nhẫn nại rất nhiều.
Nhưng dù thế nào hai người này cũng không ngờ, thịt viên từ bên trong Diệt Không Tháp bỗng nhiên lao ra lại đang trần trùng trục.
Giây phút này hai người đều mông lung.
Ta, ta đang ở chỗ nào vậy?
Tả Tiểu Đa hoảng sợ hô lên một tiếng, che kín phần thân dưới của mình theo bản năng, vèo một cái xông lên gường, lăn một vòng quấn ga trải gường lên trên người, la lên ôi chao a a a: "Oa oa oa ... Đẹp chết ta rồi ... "
Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh tức xạm mặt lại.
Đẹp chết ngươi á?
Câu nói này thật sự đáng bị đánh!
Ngươi là một tên cẩu độc thân, cái gì cũng chưa trưởng thành nhưng lại trần trùng trục, đẹp cái gì mà đẹp?
Trời, không đúng!
Lông tóc, lông măng gì gì đó của cái tên này đi đâu hết rồi?
Chưa từng nghe nói tới ai sửa sang cái đầu trọc lại cạo hết khắp toàn thân từ trên xuống dưới một lần như vậy ...
Chỉ thấy Tả Tiểu Đa quấn khăn trải giường, dáng dấp yểu điệu đi tới soi trước cái gương chạm đất, nhưng lại lập tức sụp đổ!
“Trời ơi đất hỡi, bây giờ làm sao Tả đại sư ta đi ra ngoài gặp người khác ... "
Nỗi hận thầm kín trong giọng nói rất giống với cô vợ nhỏ bị người khác bội tình bạc nghĩa.
Văn Hành Thiên đưa tay, túm hắn qua giống như bắt một con gà con, ấn hắn ngồi lên trên gường, ra sức cau mày: "Nói, xảy ra chuyện gì?"
Tuy đã cố hết sức khống chế cảm xúc nhưng Văn Hành Thiên vẫn không khống chế được ý muốn cười to.
Thật sự thì tạo hình trước mắt của cái tên này quá vừa ý rồi!
Toàn thân ngay cả chân tay bây giờ cũng đang quấn trong khăn trải giường,
Chỉ còn lại một cái đầu bóng nhẫn.
Thực sự là ... Sáng đến mức có thể soi gương!
Đầu trứng vịt điển hình nhất.
Diệp Trường Thanh gật gù, bình phẩm: "Da đầu rất trắng."
Tả Tiểu Đa tằng hắng một cái, nói: "Ta đang tu luyện Viêm Dương Chân Kinh, sau đó ... Bỗng nhiên cứ như vậy ... Ta cũng không biết chuyện ra sao ... "
Diệp Trường Thanh tằng hắng một cái, nói: “Yên tâm, Liệt Dương Chi Tâm kia của ngươi không ai cướp của ngươi đâu."
Ở sân thí luyện, Hạng Cuồng Nhân và tận mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Tả Tiểu Đa, cái gọi là thấy mầm biết cây, lúc đó cho dù không biết hắn đã giành được vật gì tốt nhưng há có thể không tính ra được cái tên đó lại có được cơ duyên trong một dịp may nào đó!
Nếu không với tính cách của Hạng Cuồng Nhân, há có thể thả hắn về sớm một cách dễ dàng như vậy sao?
Bây giờ cái tên này lại đang mở to mắt nói lảm nhảm ...
Rõ ràng là muốn ăn đòn!
"Ahaha ... "
Tả Tiểu Đa bình tĩnh, nói: "Ta đã nói thiếu mất vài chữ, toàn văn chắc chắn là Ta đang dùng Liệt Dương Chi Tâm tu luyện Viêm Dương Chân Kinh nhưng không biết tại sao lại như vậy' ... "
Ngay lập tức hai người không còn gì để nói.
Cuối cùng khẳng định, nếu bàn về độ dày của da mặt, chính hai người quấn vào một khối cũng không sánh được cái tên khỉ con trước mắt này.
"Rất nóng đúng không?" Văn Hành Thiên liếc mắt.
"Vâng vâng." Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn.
"Không chịu được đúng không?" Diệp Trường Thanh phẫn nộ.
"Vâng vâng." Tả Tiểu Đa đáng yêu.
“Vậy ngươi từ từ lấy hơi, sau đó lại đi vào tu luyện!" Diệp Trường Thanh.
"Hả? Cái gì?" Tả Tiểu Đa thắc mắc.
Lúc này lại đuổi ta đi tu luyện?
Vậy hai người các ngươi đến làm gì vậy?
"Ở đây không có chuyện của chúng ta, đi thôi?" Diệp Trường Thanh nhìn Văn Hành Thiên.
“Ùʼm."
Văn Hành Thiên càng dứt khoát, đứng thẳng dậy, đi theo Diệp Trường Thanh, trước khi đi chỉ vứt lại một câu: “Đồ vật tuy tốt nhưng ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, luyện công không được quá mức! Nhớ ngày mai tới trường học sớm một chút!"
Sau đó thì hai người đi rời đi.
Tả Tiểu Đa sững sờ tại chỗ.
Hai người các ngươi đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, lặng yên không một tiếng động chạy đến phòng của ta chẳng lẽ là vì để nhìn vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết của ta?
Một hiệu trưởng, một bộ trưởng Võ Đạo còn là giáo viên chủ nhiệm ...
"Đây là sở thích gì vậy ... " Tả Tiểu Đa nói thầm một câu.
Nhưng hắn lại không biết, mục đích chính Văn Hành Thiên và Diệp Trường Thanh tới nơi này là kiểm tra tình hình đan điền và kinh mạch của hắn.
Nhưng nhìn thấy Tả Tiểu Đa đang luyện công, hơn nữa có thể nhìn ra được vào lúc quan trọng --- rõ ràng là Tả Tiểu Đa không chịu được nhiệt độ nên mới nhảy tót ra ngoài.
Vào thời điểm này tuyệt đối không thể cắt ngang, nhất định phải bảo hắn hít thở một hơi rồi sau đó đi vào tu luyện, nếu không thì tình hình bên trong chỉ có thể càng ngày càng tồi tệ, nóng đến mức hoàn toàn không vào được.
Nhưng nếu lấy Liệt Dương Chi Tâm ra để giải nhiệt, như vậy nguồn năng lượng tràn ngập bên trong Diệt Không Tháp bây giờ có thể sẽ lãng phí.
Hai người đều là chuyên gia tu hành, ha có thể không biết điểm mấu chốt bên trong?
Kiểm tra kinh mạch lúc nào mà chẳng được, nhưng bây giờ bây giờ cứ nhất định phải đuổi hắn đi vào tu luyện, tránh lãng phí mất phần cơ duyên này.
Sau khi vào, lập tức vận Viêm Dương Thần Công ở mức độ lớn nhất, tập trung vào tu luyện.
Áo quần tùy ý mặc trên người đã bị thiêu từng chút một thành từng mảnh từng mảnh sợi, chậm rãi bóc ra, bước tiếp theo là biến thành tro tàn ...
Nhưng sau cung, luc toan bo quan ao đa bien mat them lan nua đa la sau nửa giờ.
Mà trong khoảng thời gian này, da của Tả Tiểu Đa cuối cùng cũng thích ứng với nhiệt độ bên trong Diệt Không Tháp, không đến nỗi bị tổn thương, bị bỏng.