Một ngụm nuốt xuống, sau đó lặn xuống đáy.
Một khi giành được ngưng đan, bắt buộc phải tiêu hóa ngay.
Mặc dù những viên ngưng đan tinh thú này là đồ tốt, nhưng đối với những con cá này mà nói, vừa hay lại ở mức độ chịu đựng được, không đến mức nuốt xuống không tiêu hóa được mà cảm thấy khó chịu.
Trong tay Trung Nguyên Vương có rất nhiều ngưng đan, nhưng hình như số lượng trong hồ cá còn nhiều hơn.
Nhìn sức nặng của mỗi con bằng mắt thường, e rằng phải hai trăm kg trở lên, nhưng bất luận là lao lên mặt nước hay là lặn xuống dưới cũng sẽ không phát ra âm thanh quá vang hay những bọt nước.
Chỉ có một tiếng phù nhẹ nhàng, con cá lớn như vậy, bay nhảy trên mặt nước vậy mà chỉ phát ra một âm thanh nhẹ như tiếng bóng bóng nước bị bể ....
Là bởi vì âm thanh lớn, sẽ không có ngưng đan để ăn.
Trung Nguyên Vương đối diện với đám Tinh Linh Ngư ba cánh mình đã huấn luyện một thời gian dài, đã có hiệu quả rất tốt.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Vương Trung Nguyên không để ý tới, một lát sau, quản gia vội vàng cầm điện thoại đem đến.
"Vương gia!"
“Hửm?"
"Là cuộc gọi từ Bộ trưởng Nam."
"Ò?'
Trung Nguyên Vương nhấc máy, tiếng cười vô cùng cởi mở: "Bộ trưởng Nam, hôm nay sao lại rảnh rỗi thế, tự mình gọi điện thoại cho tiểu Vương?"
Trong cuộc gọi, giọng nói của Bộ trưởng Nam rất lạnh nhạt: "Trung Nguyên Vương, lần này phải thông báo cho ngươi một chuyện chẳng lành, xin hãy thận trọng."
"Bộ trưởng Nam nói đi đừng ngại."
“Cậu em vợ của ngươi, bị nghi ngờ có liên quan tới việc ở Cao Võ Tiềm Long."
Bộ trưởng Nam nói thẳng: “Bằng chứng rành rành. Trước chiều nay, ngươi chuẩn bị người cho tốt, phải còn sống, còn nguyên, không được vào Cục Tinh Thuẫn xong lại biến thành xác chết, cũng không được bị người khác thao túng mạng sống, không được nói lời nào, trước sáu giờ chiều, ta sẽ cho người của Cục Tinh Thuẫn đến vương phủ Trung Nguyên nhận người."
Bộ trưởng Nam bình đạm nói: "Có vấn đề gì không?"
Sắc mặt Trung Nguyên Vương thay đổi.
Hắn trầm ngâm, cả buổi không một câu trả lời, dừng thêm một chút rồi nói: “Đi xem Cầu Tiếu Can bây giờ ở đâu?"
Người quản gia không chần chừ, vụt một cái rời đi.
Trung Nguyên Vương trầm giọng: “Bộ trưởng Nam, xin chờ một chút, bây giờ ta sẽ đi xác nhận tung tích của Cầu Tiếu Can, nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời."
Bộ trưởng Nam nghiêm giọng: "Ta không hề muốn nghe câu trả lời của ngươi, ta chỉ muốn một Cầu Tiếu Can hoàn hảo! Nếu hắn chết, thì ngươi chính là kẻ tình nghi lớn nhất!”
Trung Nguyên Vương cười phá lên: “Bộ trưởng Nam, ý người là đến ta cũng muốn bắt?"
Bộ trưởng Nam đáp: "Ngươi có thể thử để Cầu Tiếu Can chết trước sáu giờ chiều nay, xem ta có dám bắt ngươi không!"
Bíp một tiếng, điện thoại đã cúp.
Trung Nguyên Vương nắm chặt điện thoại cúp ngang, vẫn áp sát vào tai, vẻ mặt u ám chưa từng thấy.
Trong mắt lộ ra từng tầng tà khí.
Quản gia như bay chạy tới: "Vương gia, Cầu thiếu mất tích rồi, tạm thời không biết hắn đã đi đâu.”
“Mất tích?"
Trung Nguyên Vương cười nhạt, xoay người tập trung vào ao cá, ném thêm một viên ngưng đan, nhìn một đại ngư giành lấy ngưng đan ngậm trong miệng trong không trung, thản nhiên nói: "Tìm cho ra Cầu Tiếu Can, nhốt tại vương phủ, chiều nay giao người!"
"Nhưng ... "
"Ta không muốn phải nhắc lại lần thứ hai."
Nguyên Trung Vương bình thản: "Còn sống, có thể nói chuyện, không được bị người khống chế mạng sống, cũng không được vào Cục Tinh Thuẫn xong lại lăn ra chết ... Cầu Tiếu Can phải còn nguyên vẹn, thần trí tỉnh táo."
Quản gia ngây người một lúc, cung kính nói: "Vâng!"
Lập tức quay người rời đi.
Một khắc sau đó, hàng ngàn người vội vàng xông ra từ vương phủ, tản ra tứ phương tám hướng, chưa đến một lúc sau, nhiều bóng đen bay vọt lên từ khắp phía, nhanh như tên bắn ...
Trung Nguyên Vương sắc mặt ảm đạm, vẫn cho cá ăn, chỉ có ánh mắt lóe lên tia sáng tối không rõ.
Nam Chính Càn ... Thực sự dám bắt chính mình.
Mặc dù hắn chỉ là Bộ trưởng Bộ Tài chính.
Nếu đổi lại là một bộ trưởng khác, Trung Nguyên Vương chỉ sợ rằng sẽ không thèm để tâm đến, nhưng Nam Chính Càn thì khác, hoàn toàn khác.
Tất cả mọi người đều biết.
Miền Nam không có soái!
Nam Chính Can ở Thượng Kinh làm Bộ trưởng Bộ Tài chính, quân đoàn phương Nam, hiện nay lại không có Đại Soái nào nhận chức.
Nhưng phía nam, không ai dám đi!
Bởi vì Bộ trưởng Nam không cử người nhậm chức ... Chỉ cần Bộ trưởng Nam không đích thân cử người lên nhậm chức thì bất luận là ai đi nữa, cho dù có đem đơn bổ nhiệm của Bộ Quân đến cũng không có cách nào ngồi vững ở vị trí đó!
Một đám kiêu binh dũng tướng đã chiến đấu hàng nghìn năm, đừng nói đến chức quan lớn nhỏ gì, đến cả tính mạng, đến cả vương quyền mà bọn hắn còn không thèm để ý đến, thì liệu sẽ để ý đến đơn bổ nhiệm của Bộ Quân không ?!
Quân đoàn Phương Nam chỉ thừa nhận Nam Chính Càn, chỉ thừa nhận một mình quân chủ này mà thôi!
Trung Nguyên Vương không chút hoài nghi, nếu như Bộ trưởng Nam đã nói với mình câu nói đó, vậy nếu bản thân vẫn giết chết Cầu Tiếu Can, hoặc là làm hắn trở thành thẳng ngốc, vậy có thể quân đoàn Phương Nam sẽ quét sạch Vương phủ của mình.
Lý do: Diễn tập!
Đúng vậy, chỉ với lý do đó cũng đã đủ rồi, hoặc nói cách khác, có lý do là được!
Cho cá ăn xong, Trung Nguyên Vương chắp tay trở về phòng. Sau đó thong thả tản bộ trong sân sau như bình thường.
Trung Nguyên Vương phi đang trong đình nghỉ mát ngắm hoa ở hậu viện, trên gương mặt xinh đẹp chỉ có vẻ điềm tĩnh yên bình.
Trung Nguyên Vương chắp hai tay sau lưng, yên lặng đi vào đình.
Một bạt tai khiến vương phi ngã xuống đất, đôi môi anh đào nhỏ nhắn lập tức phun ra máu tươi.
Vương phi ngẩn người nhìn Trung Nguyên Vương với vẻ mặt tủi thân và kinh ngạc, khoảnh khắc này đến quá bất ngờ, tai họa gần kề khiến nàng trực tiếp bị đánh đến choáng váng.
“Kì lạ lắm sao?"
Trung Nguyên Vương dịu dàng hỏi.