Thế nên việc để hắn tham gia vào cuộc chiến, chính là bắt nạt người khác, là phá vỡ sự cân bằng.
Một người, đủ để nghiền nát tất cả Thiên Kiêu!
Nếu hắn không phải là nhà vô địch, sẽ không có thiên tài nào tâm phục khẩu phục.
Lý Thành Long đau buồn, căm uất phản đối hồi lâu, cuối cùng vẫn vui vẻ bước lên khán đài, nhận giải á quân.
Về chức quán quân ... Ngươi không tham gia cuộc thi, dựa vào cái gì mà nhận thưởng?
Tiếc rằng Tả Tiểu Đa không biết tất cả những điều này, để tai không nghe mắt không thấy, hắn thậm chí còn không đến lễ trao giải, vẫn đang dốc lòng tu luyện!
Thẩm vấn Cao Võ Tiềm Long, lần đầu tiên cũng là lần xảy ra vấn đề lớn.
Năm người bị bắt lần này đều là tu giả Anh Biến, ở cảnh giới này, nói cao không cao, nói thấp cũng không thấp, đặt ở một nơi chật hẹp như thành Phượng Hoàng này, hoặc đã là trình độ đỉnh cấp rồi, nhưng trong bất kỳ đại gia tộc nào, còn lâu mới đạt đến cấp độ cốt lõi.
Vì vậy, sau khi bắt được, Văn Hành Thiên và những người khác cũng câu được câu không, lòng vòng hỏi muốn thẩm vấn ra chủ mưu đằng sau.
Trên thực tế, không ôm chút hy vọng gì.
Nhưng thế sự chính là ly kỳ như thế, sau một lần thẩm vấn, lại thẩm vấn ra được con cá lớn hơn!
"Là Cầu Tiếu Can chỉ thị chúng ta!"
Năm người bị thẩm vấn riêng, trong đó có ba người biết người chỉ thị, chỉ có điều lão tam nghe lão nhị nói, lão nhị thì nghe lời của lão đại, còn lão tứ với lão ngũ thì không biết gì, chỉ biết rằng có người bên trên.
Sau khi nghe được tin tức này, toàn bộ Cao Võ Tiềm Long đều chấn động!
Văn Hành Thiên và Hạng Cuồng Nhân nhìn thấy tin tức chấn động như vậy, bắt đầu tra hỏi càng kỹ lưỡng hơn, mặc dù họ đã dùng mọi thủ đoạn, nhưng ... Những người khác cũng không khai thêm được cái gì, ngoại trừ việc biết Cầu Tiếu Can đã yêu cầu họ đến giết Tả Tiểu Đa, những thứ khác, cái gì cũng không biết.
Còn mấy người nay, ngay thường chuyen đi lam tay sai cho Cầu Tiếu Can để tồn tại.
Nhìn trúng phụ nữ, đi giành lấy, nhìn trúng của cải, đi giành lấy, nhìn trúng cái gì, đi giành cái đó!
Mặc dù lão tứ và lão ngũ không biết hành động lần này do Cầu Tiếu Can chỉ thị, nhưng họ cũng thú nhận trước đây đã thay Cầu Tiếu Can làm rất nhiều việc bẩn thỉu.
"Tình hình tổng thể của sự việc là như thế này."
Văn Hành Thiên vẻ mặt bất ngờ: “Cầu Tiếu Can, sợ rằng ... Lần này thật sự có tình nghi rồi, ít nhất trong chuyện này, hắn có mối liên quan không thể tách rời."
Diệp Trường Thanh vẻ mặt nặng nề, xoa xoa lông mày.
Cầu Tiếu Can, em vợ của Trung Nguyên Vương.
Trung Nguyên Vương, cao thủ số một của Phong Hải, thế lực số một, và quan trọng hơn, hắn còn có xuất thân hoàng tộc!
Con cá này thực sự đủ lớn!
Thời gian đầu tiên hắn đã gọi một cuộc điện thoại cho Bộ trưởng Nam.
“Bộ trưởng Nam, có một tình huống mới ... Chính là, chuyện này liên quan đến Trung Nguyên vương phủ ... "
Nghe đến đây, bên kia điện thoại cũng im lặng một hồi.
Việc này thật sự có chút vướng tay.
Mặc dù Bộ trưởng Nam không e ngại Trung Nguyên Vương, nhưng mà, việc đột nhiên động một cái có thể kiềm hãm thực quyền Vương gia của Trung Nguyên, tuyệt đối không phải là chuyện tầm thường.
Trong cuộc gọi, Bộ trưởng Nam đã trả lời rõ ràng: "Việc này, Cao Võ Tiềm Long các ngươi đừng quan tâm đến, ta sẽ để Cục Tinh Thuẫn ra mặt, đi đúng theo quy trình."
Diệp Trường Thanh nói: "Nhưng việc này liên quan đến mối thù Cao Võ của ta ...
Bộ trưởng Nam thản nhiên nói: "Nếu Tiềm Long tự mình ra mặt, rất có thể sẽ không có kết quả, mọi người đều biết Cầu Tiếu Can không có năng lực và quả quyết như vậy, cho nên nhất định là có người khác đứng sau hắn.
Nhưng người đứng sau hắn chưa chắc là Trung Nguyên Vương!
Còn có một điểm mấu chốt nhất, nếu kẻ ác đứng sau của đối thủ thật sự là Trung Nguyên Vương, cho dù Tiềm Long có dốc hết sức lực, chỉ cũng không phải là đối thủ, tốt hơn là không nên gây sự khiêu khích.
"Dựa vào tình hình hiện tại của Cao Võ Tiềm Long mà nói, cho dù người đứng sau không phải Trung Nguyên Vương, nhưng áp lực đến từ phía Trung Nguyên Vương, các ngươi vẫn không chịu nổi."
Diệp Trường Thanh chậm rãi gật đầu, đáp: "Đúng vậy, đây là sự thực!"
Bộ trưởng Nam cho biết: "Một khi Cầu Tiếu Can bước vào Cục Tinh Thuẫn, danh tính xuất thân của hắn ở vương phủ Trung Nguyên có thể tạm thời gác lại, hắn muốn thoát thân, thì phải xem địa vị của hắn có quan trọng hay không. Nếu địa vị của hắn đủ quan trọng, tất nhiên sẽ có người ra tay, hoặc vớt ra bên ngoài, hoặc là diệt khẩu."
"Về tương ứng với điểm này, Cao Võ Tiềm Long các ngươi cũng mãi kém xa Cục Tinh Thuẫn."
Diệp Trường Thanh nói: “Đúng vậy, nhưng Cục Tinh Thuẫn, e rằng sẽ vượt quá tầm với ... "
“Lần này ta sẽ trực tiếp cử người từ Cục Tinh Thuẫn xuống đó." Bộ trưởng Nam nói.
"Có điều bây giờ đã qua một đêm, Cầu Tiếu Can có thể đã trốn thoát sau khi nghe tin tức rồi.”
“Sẽ không đâu."
Bộ trưởng Nam rất khẳng định: "Năm người này, nhất định phải để lại nhân chứng sống!”
Sau đó, điện thoại cúp máy.
Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên nhìn nhau.
Họ không hiểu tại sao Bộ trưởng Nam lại nắm rõ như vậy?
Nếu hôm qua không bận chuyển nhà, bắt Cầu Tiếu Can còn có hy vọng, nhưng đã bận di chuyển lâu như vậy, còn uống rượu cả đêm ...
Chẳng lẽ việc thất thủ của năm người đó đến bây giờ Cầu Tiếu Can vẫn không biết, hắn cũng không phải một kẻ ngốc, sao mà không chạy được chứ?
Mặc dù biết rõ nếu không thẩm vấn kịp thời, có thể gây ra biến cố, nhưng đám người Diệp Trường Thanh không chút do dự mà uống trước bữa rượu đó.
Thật khó hiểu!
Lúc này, trong vương phủ Trung Nguyên.
Trung Nguyên Vương đang đứng bên một hồ cá vô cùng to lớn, trong tay hắn là những viên ngưng đan tinh thú lớn nhỏ cỡ hạt ngô, hắn ném từng viên một xuống hồ cá.
Từng con cá dang rộng đôi cánh, bay lên khỏi mặt nước, khắp người lộ ra ánh sáng màu vàng óng, tranh nhau giành lấy thức ăn.