Editor: Mứt Chanh
Đoàn phim《 gấu trong lửa 》 đã thông báo dàn diễn viên lập tức gây ra một cơn bão lớn trên mạng
Trong quá khứ,phim của Trương Hòa Bình ở trên mạng không có hot như vậy, lần này có thể nhấc lên phong ba lớn như vậy là bởi vì vai chính vai phụ lần này đều đang hot.
Còn có một người đang đen.
Trong khoảng thời gian chờ chụp ảnh tạo hình, Mạnh Thử Hàn chỉ có thể lướt Weibo giải sầu nhàm chán.
Lúc này đúng là lúc bận rộn, hơn nữa tới gần nghỉ đông, mỗi người đều đã làm việc đủ rồi cho nên muốn trước khi nghỉ đông nhận thêm nhiều tiền thưởng một chút.
Cho nên chuyện kẹt xe là điều không thể tránh khỏi vì thế chuyên viên trang điểm chính dừng ở trên đường, đến muộn khoảng nửa giờ, phó đạo diễn Lưu đã sớm bắt đầu ồn ào muốn trừ tiền lương linh tinh.
Mạnh Thử Hàn mở WeChat ra, về độ nóng của《 gấu trong lửa》 cư nhiên cao, nhấp vào trang đầu đều đang thảo luận về bộ phim này.
[ thứ cho tôi nói thẳng, bộ phim này có Mạnh Thử Hàn xem như là huỷ hoại. ]
[ nói chê cười, kỹ thuật diễn của Mạnh Thử Hàn tốt lắm]
[ trước kia tôi rất thích phim của đạo diễn Trương, nhưng lần này, thật sự muốn hủy tác phẩm kinh điển ]
[ Châu Châu tiểu tỷ tỷ cố lên! ]
[...... Cho nên việc Mạnh Thử Hàn bò lên giường Khương tổng cứ như vậy tính sao? ]
[ thứ cho tôi nói thẳng nói thật, kỳ thật kỹ thuật diễn của Mạnh Thử Hàn còn ổn...... Các người cũng đừng vì bôi đen người ta mà nói thế ]
Một hơi nhìn xuống không ít bình luận, điện thoại vẫn còn dư 40% pin, chuyên viên trang điểm vừa vặn phong trần mệt mỏi mà đến đã bị phó đạo diễn Lưu mắng phủ đầu cái máu chó.
Thế cho nên chuyên viên trang điểm lúc hóa trang cho Mạnh Thử Hàn đều là một khuôn mặt đen thui.
Tuy nhiên do Mạnh Thử Hàn trời sinh khí chất, ngay cả không trang điểm cũng đẹp cho nên chuyên viên trang điểm chỉ tùy tiện gắn mi, đánh má hồng cũng đã thoạt nhìn rất là kinh diễm.
Lâm Lê từ ngoài phòng hóa trang đi vào xoắn tới một trận gió lạnh, cô đi tới đem điện thoại của Mạnh Thử Hàn đoạt lấy, "Bang" một tiếng ở trên bàn.
Cô tức giận ngồi xuống, "Em còn xem Weibo! Em không thấy những người đó mắng chửi tàn nhẫn đâu! Tức chết chị mà."
Mạnh Thử Hàn đem điện thoại bỏ vào trong túi xách, không chút để ý: "Mắng còn đỡ nha, lần này tố chất của mọi người còn ổn."
Lâm Lê bị Mạnh Thử Hàn làm cho nghẹn đến càng thêm buồn bực.
Chuyên viên trang điểm sửa sang lại tóc cho Mạnh Thử Hàn,cười rộ lên nói: "Tố chất tâm lí của Mạnh tiểu thư cũng tốt."
"Chê cười chê cười."
Giữa trưa, cũng đã hóa trang xong, Mạnh Thử Hàn đi thay một bộ đồng phục xanh trắng. Đồng phục dài được Mạnh Thử Hàn mặc như vậy thế nhưng lại lộ ra một cổ lười biếng, khóa kéo đồng phục được kéo ra giữa chừng để lộ ra áo thun trắng bên trong.
Quần dài tròng lên trên đùi, tuy rằng thực rộng cũng che dấu không được cặp chân dài nghịch thiên kia.
Chỉ là nhìn như vậy cũng cảm thấy không rời mắt được.
Hạ Sương trong kịch bản dường như đang ở trước mắt.
Khuôn mặt tỏa sáng khiến cho chuyên viên trang điểm hít hà một hơi: "Thật là, tôi ở trong giới này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh tiểu thư đẹp như vậy."
Mạnh Thử Hàn nhếch khóe môi: "Vậy cô nhất định phải làm fan tôi, đừng làm anti-fan nhé."
Chuyên viên trang điểm có chút xấu hổ mà cười cười.
Có lẽ là trước đây thật sự ở trên mạng bôi đen Mạnh Thử Hàn.
Chụp xong ảnh tạo hình, Mạnh Thử Hàn cùng nhiếp ảnh gia muốn ảnh gốc, đầu tiên là đăng trong vòng bạn bè sau đó gửi qua cho Khương Kiền.
Cô cùng Lâm Lê đi ăn cơm trưa, Khương Kiền mới trả lời: [ ừm, nhận được.]
Mạnh Thử Hàn bĩu môi, không thể khen một chút sao.
Sau khi chụp xong ảnh tạo hình liền chờ đến buổi tuyên truyền cuối cùng ấn định vào lễ Giáng Sinh.
Ảnh tạo hình một phát đi ra ngoài, trên mạng lại là một mảnh tinh phong huyết vũ.
Mạnh Thử Hàn không gây ra tranh cãi gì, dù sao chính là dốc hết sức mà đen.
Tranh luận lớn nhất vẫn là Mộ Châu, một mặt là fans Mộ Châu khen ngợi cô ấy, một mặt chính là người khác nói Mộ Châu không phải phái thực lực, có thể lấy ra tất cả tác phẩm đều là phim thần tượng về thanh xuân vườn trường.
Mạnh Thử Hàn không quan tâm vì hôm nay là lễ Giáng Sinh, năm trước Khương Kiền không ở trong nước cô liền nằm ở nhà xem kịch bản. Năm nay Khương Kiền ở đây cô thế nào cũng phải cùng anh đi ăn bữa cơm.
Giữa trưa, cô trang điểm xong, mặc một chiếc áo len màu trắng gạo, mang khẩu trang cùng mũ lưỡi trai lên liền ra cửa.
Toàn bộ thành phố Lâm Sơn đều được bao phủ bởi không khí náo nhiệt bên trong, cây thông Noel cùng ông già Noel đều có thể nhìn thấy ở mọi nơi, có mấy đứa trẻ mặc áo lông màu đỏ đưa cho Mạnh Thử Hàn một đóa hoa hồng.
Cô xoay người liền đem hoa hồng đưa cho đôi vợ chồng già đang nắm tay tản bộ trong công viên, đôi vợ chồng cười đến không khép miệng được.
Cô một đường đi tới bên ngoài công ty của Khương Kiền, bên ngoài đang có một tiệm trà sữa, cô ngồi ở bên trong gửi tin nhắn cho Khương Kiền sau đó liền chờ ở nơi đó.
Trà sữa ấm áp rót vào dạ dày cuối cùng cũng xua tan không ít hàn ý.
Tiểu ca bán trà sữa lớn lên thanh tú, liên tiếp nhìn về phía Mạnh Thử Hàn.
"Vị tiểu thư này, cửa hàng chúng tôi có hoạt động làm khảo sát là có thể giảm giá 50% ưu đãi."
Tiều ca trà sữa lấy ra một phần câu hỏi khảo sát, vấn đề thứ nhất chính là muốn lưu tên họ cùng số di động.
Mạnh Thử Hàn ôm trà sữa, lười nhác mà trợn mắt, đè thấp tiếng nói: "Ngại quá, tôi có tiền, không cần giảm giá cho tôi."
Tiểu ca trà sữa: "...... Vậy cô có thể để lại phương thức liên lạc không? Lần sau ra sản phẩm mới tôi sẽ gọi cho cô!"
Mạnh Thử Hàn ở trong lòng thở dài, giương mắt nhìn tiểu ca trà sữa không nhúc nhích.
"Không được sao?" Tiểu ca trà sữa đáng thương hỏi.
Cô cảm thấy có chút phiền bởi vì tiểu ca trà sữa vẫn luôn ở chỗ này lải nhải cho nên công phu vén khẩu trang uống trà sữa đều không có.
Cô liếc tiểu ca trà sữa một cái, "Cậu còn như vậy thì chồng tôi sẽ đánh chết cậu."
Sắc mặt tiểu ca trà sữa trở nên có chút khó coi.
Khương Kiền ở đường đối diện nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thanh niên trẻ tuổi đáng yêu dây dưa với vợ anh mà trên người vợ anh lại tản ra mị lực vô hình.
Mặt Khương Kiền lập tức liền đen xuống.
Anh bước qua nhưng không chú ý tới đỉnh đầu, cửa tiệm trà sữa thật sự là lùn, Khương Kiền nổi giận đùng đùng mà đi qua, "Ầm" một tiếng liền đánh vào khung cửa.
Chuông gió ở cửa bởi vì kịch liệt va chạm mà leng keng rung động lập tức liền hấp dẫn đến không ít người trong tiệm.
Mạnh Thử Hàn lười nhác mà quay đầu lại, tiểu ca trà sữa cũng nghiêng đầu xem, Mạnh Thử Hàn nhìn thấy đầu Khương Kiền u một cục liền duỗi tay thong thả mà xoa.
Cô "Phụt" một tiếng bật cười.
Khương Kiền cúi xuống, từ bên ngoài đi vào, ánh mắt sâu thẳm cùng vẻ mặt đăm chiêu,anh đi nhanh về phía Mạnh Thử Hàn không có bất luận do dự gì.
Ánh mắt anh lạnh lùng liếc hướng tiểu ca trà sữa thực nhanh mà thu hồi, anh nhàn nhạt lên tiếng: "Con đang ở nhà chờ chúng ta, về nhà đi."
Tiểu ca trà sữa mở to hai mắt nhìn, có chút không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Mạnh Thử Hàn.
Trẻ tuổi như vậy...... Như thế nào sẽ có con đây?
Mạnh Thử Hàn giấu khóe môi đang giơ lên dưới lớp khẩu trang, cô cầm trà sữa đứng lên mang theo giọng nói vui sướng: "Ngại quá tiểu bằng hữu,tôi đã kết hôn rồi, vị này là ông xã tôi."
Tựa hồ còn chưa đủ, Mạnh Thử Hàn còn chỉ công ty đối diện: "Ông xã tôi là tổng tài của công ty kia."
Khóe môi Khương Kiền kéo kéo: "Đúng vậy."
Sau khi tiểu ca trà sữa kịp phản ứng thì hai người mới sóng vai đi ra ngoài, vừa mới đụng vào nơi bị đau, Khương Kiền duỗi tay xoa nhẹ, "Tê" một tiếng.
Mạnh Thử Hàn cười, đem ống hút đặt ở trước mặt Khương Kiền, hỏi: "Xem Khương tổng thảm như vậy, em liền hào phóng một chút cho ngài uống một ngụm nha?"
Khương Kiền mím môi: "Không cần."
"Được thôi, em tự uống." Cô mở miệng hung hăng hút một ngụm, bên trong trân châu đều bị hút lên.
Ánh mắt Khương Kiền hơi hơi ảm đạm, tay phải vê đầu ngón tay, ánh mắt nhìn phía bên kia rồi lên tiếng: "Có chút...... Khát."
"Nơi đó có cái siêu thị, em mua cho anh chai nước."
Mạnh Thử Hàn đang muốn đi liền cảm nhận được phía sau lưng chợt lạnh, nghiêng đầu nhìn Khương Kiền, ánh mắt thật đáng sợ.
Khuôn mặt đẹp trai kia rõ ràng tất cả đều là lãnh đạm nhưng cố tình Mạnh Thử Hàn có thể từ khuôn mặt không có biểu tình đọc ra được ủy khuất.
Cô nhếch môi cười cười lại đem trà sữa đưa tới trước mặt Khương Kiền: "Khương tổng uống không?"
"Không uống."
Ngoài miệng Khương tổng nói không uống nhưng lại khom lưng ở ống hút hút một ngụm, từ trước đến nay anh không thích ngọt, trà sữa cũng ngọt, ngọt quá khiến anh nhíu mày.
"Trên đầu anh u một cục to như vậy, vạn nhất phá tướng em sẽ khóc chết mất, để em khử trùng chút cho anh."
"Ừ."
Tiệm thuốc cách công ty không xa cho nên Mạnh Thử Hàn đi vào bên trong tiệm thuốc mua bình thuốc phun sương. Cô đem li trà sữa đã uống xong ném vào thùng rác rồi vài bước chạy lên xe.
Khương Kiền ngồi ở ghế lái, trong xe có mở điều hòa, có chút ngột ngạt nên anh đem áo khoác đặt ở một bên,áo sơ mi trắng không chút cẩu thả mà thủ sẵn.
"Anh lại gần một chút." Cô mở miệng, một bên đem nắp bình phun sương mù mở ra.
Khương Kiền mím môi nhích lại gần, từ góc độ này thì Mạnh Thử Hàn vừa vặn có thể nhìn thấy hầu kết của anh.
Trên mặt cô có chút nóng vìlúc ở trên giường luôn thích cắn hầu kết của anh.
Ngón tay cô chấm chút nước thuốc, ở trên trán Khương Kiền nhẹ nhàng xoa nắn. Ngón tay non mềm đụng tới cái trán thong thả mà xoa, vừa mới còn có chút đau hiện tại đầu óc đều chỉ còn lại cái ý niệm xoa thực là thoải mái.
Mạnh Thử Hàn còn hô một hơi, thổi thổi, không biết là nghĩ tới cái gì, cô cong cong mắt lên: "Khương tổng,không biết con của chúng ta trông như thế nào nhỉ? Thật ra em rất muốn nhìn xem nha."
Ngón tay Khương Kiền dừng lại, vững vàng thanh âm hỏi ra: "Em rất muốn cùng người thanh niên kia dây dưa ở bên nhau sao?"
Cô dùng khăn giấy xoa xoa nước thuốc,dính đi một chút, "Cũng được, cẩu tử kia thoạt nhìn nãi manh nãi manh,lúc ủy khuất......"
Lời nói còn chưa nói xong, Khương Kiền duỗi tay hất tay cô ra.
Anh lạnh lùng xanh mặt, tuy rằng ngày thường anh cũng là dáng vẻ này nhưng Mạnh Thử Hàn có thể rõ ràng mà cảm nhận được Khương tổng không vui.
Môi Khương Kiền giật giật nhưng một câu cũng không có nói ra.
"Này, Khương tổng? Anh đây là ghen sao?"
Khương Kiền không nói chuyện rồi mở cửa xuống xe, liền mạch lưu loát. Gió lạnh thổi qua tới, anh run lập cập.
Ngoài xe thật là lạnh.
Anh lại mở cửa xe, vừa mở ra liền đối diện với đôi mắt tĩnh lặng của Mạnh Thử Hàn như là đang cất giấu ngôi sao.
Anh mím môi nhặt áo khoác lên: "Anh không ghen, em đừng tìm anh!"
Lại lần nữa đóng cửa xe, anh nhấc chân liền đi về phía công ty, Mạnh Thử Hàn sửng sốt một hồi lâu cũng mở cửa xuống xe hô một tiếng: "Khương tổng!"
Dưới chân Khương Kiền ngừng bước, xoay người nhướng mày: "Rất bận, tự em đi ăn cơm đi."
Mạnh Thử Hàn rối rắm trong chốc lát: "Vậy anh tiếp tục bận đi."
Cô đang muốn rời đi, phía sau lại vang lên tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn liền nhìn thấy Khương tổng mặt lạnh đã quay lại.
Cô cũng không muốn hỏi nhiều, liền nghe Khương Kiền tự mình nói: "Quên lấy chìa khóa xe."
"À."
Sau khi cầm chìa khóa xe, Khương Kiền lại lần nữa đi vòng vèo trở về, Mạnh Thử Hàn đứng ở xa, rũ mi mắt có chút buồn cười.
Khương Kiền: "Quên lấy văn kiện."
Không quá vài giây, Khương Kiền lại trở về, biểu tình anh lãnh đạm thật sự là nghĩ không ra còn có cái gì không mang theo.
Khương Kiền mím môi, biểu tình càng thêm lãnh đạm xuống dưới, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
"Mạnh Thử Hàn, anh tức giận." Hồi lâu, anh mới mở miệng.
Ngữ khí biểu tình đạm mạc như là có chút nghiến răng nghiến lợi lại như là trách cứ Mạnh Thử Hàn khó hiểu phong tình càng như là ủy khuất lại đáng thương.
Mạnh Thử Hàn trong lúc nhất thời không nói gì,sắc mặt Khương Kiền liền lạnh hơn, anh lạnh lùng lên tiếng: "Đi đây."
Lúc này không có quay đầu lại, lập tức liền trở về công ty.
Mạnh Thử Hàn rốt cuộc không có nhịn cười, "Phụt" một tiếng bật cười.
Cô cùng Khương Kiền kết hôn nhiều năm như vậy, tuy rằng không thường ở chung một chỗ nhưng đối với anh cũng có một ít hiểu biết.
Lọai tình huống này giống như...... là Khương Kiền đang đợi cô dỗ dành.
Mạnh Thử Hàn đợi mười phút, mới vừa tính toán dỗ dành Khương Kiền một chút, Lâm Lê bỗng nhiên gọi điện thoại đến.
"Mạnh Thử Hàn! Tốt lắm,một bữa Giáng Sinh, dỗi như thế nào lại lên hot search hả?!"