Editor: Mứt Chanh
Sau khi xác nhận vai diễn, Đỉnh Minh cũng không muốn cung cấp tài nguyên cho Mạnh Thử Hàn, cô lập tức trở nên nhàn rỗi,bạn thân trong nhóm bắt đầu muốn tụ tập.
Kỳ thật cô cùng người gọi là bạn thân này kia đã sớm ly tâm, mỗi lần tụ tập đều là các loại khoe mẽ, Mạnh Thử Hàn nghe đều đã mệt mỏi.
Mạnh Thử Hàn tính toán thời gian, từ khi diễn 《 thanh cốt 》 cũng chưa cùng bạn bè tụ hợp, cô suy nghĩ một chút vẫn nên cùng các cô ấy chọn thời gian.
Cuối tuần, người đến người đi, dòng xe cộ không dứt.
Mạnh Thử Hàn gọi xe đến nơi gặp mặt, trong cửa sổ có ba người phụ nữ đang ngồi cùng một đứa trẻ.
Trong đó một vị đang trêu đùa cùng đứa nhỏ, chọc đến đứa nhỏ phát ra tiếng cười ha ha ha.
Có người phát hiện thấy Mạnh Thử Hàn, ở cửa sổ vẫy tay với cô.
Mạnh Thử Hàn đi vào ngồi ở ghế trống.
Những người phụ nữ này xem như là bạn lúc học đại học.
Tiết Mỹ Kỳ dáng ngồi ưu nhã, ngón tay thon dài khuấy cà phê, nhìn Mạnh Thử Hàn hơi hơi mỉm cười, "Trong mấy người chúng ta, Thử Hàn có tiền đồ nhất, mỗi người đều biết đại danh của Mạnh Thử Hàn."
Phương Nhã ôm đứa nhỏ vỗ vỗ, khuôn mặt hiền lành, "Ai nói không phải đâu, nhưng hiện tại tớ cũng cảm thấy hài lòng, bây giờ chồng tớ lương một năm cũng có trăm vạn, con cái cũng hiểu chuyện, đời này cũng coi như là đáng giá."
Mạnh Thử Hàn nhíu mày, tới lại tới nữa, lại bắt đầu đua con đua chồng.
Quả nhiên, cuối cùng Trần Phương Bình không chút nào thoái nhượng, mở miệng: "Nói như vậy, các cậu cũng không xem như là tốt nhất, tớ ấy à, tớ lập tức liền kết hôn, bạn trai tớ là ông chủ địa ốc, cầu hôn tớ bằng nhẫn trứng bồ câu lớn nha."
Mạnh Thử Hàn nhấp ngụm cà phê, ánh mắt nhàn nhạt.
Mọi người nhìn thấy trên mặt Mạnh Thử Hàn không có phản ứng gì đều cảm thấy sửng sốt.
Tiết Mỹ Kỳ thay đổi một tư thế ưu nhã hỏi Mạnh Thử Hàn: "Thử Hàn, nghe nói gần đây cậu theo đuổi Khương tổng của Tinh Quang phải không?"
Một ngụm cà phê nghẹn ở ngực, Mạnh Thử Hàn duỗi tay lấy khăn giấy xoa xoa miệng, lời ít mà ý nhiều giải thích: "Tung tin vịt."
Phương Nhã như suy tư gì đó, "Tớ nói mà, trong nhà Thử Hàn cũng có tiền, sao có thể đi theo đuổi Khương tổng chứ."
Trần Phương Bình: "Nói đi cũng phải nói lại, Thử Hàn à, tớ đều đã muốn kết hôn, cậu còn không có bạn trai, sẽ không muốn sống cô độc cả đời chứ?"
Tiết Mỹ Kỳ tiếp nhận lời nói, cười đến có chút lớn tiếng, "Toàn mạng bôi đen còn có ai dám cưới về nhà chứ? Nếu không phải chúng ta là bạn bè, nói không chừng tớ cũng đi bôi đen một tay."
Mạnh Thử Hàn nhíu mày.
Từ lúc vào giới giải trí, cô cùng vài vị bằng hữu này quan hệ cũng mới lạ lên, sau mỗi lần tụ hợp đều sẽ đối với cô châm chọc mỉa mai một phen.
Cô có chút nhịn không được liền lấy điện thoại ra lén gửi tin nhắn cho Khương Kiền: "Anh có thể đem giấy hôn thú cùng nhẫn kim cương của chúng ta lấy tới một chút được không?"
Cô còn gửi vị trí cho Khương Kiền.
Mạnh Thử Hàn hoàn toàn không lo lắng ba vị "Bạn tốt" này của cô sẽ đem bí mật ẩn hôn nói ra, cuối cùng xem như cô cũng đã hiểu rõ, các vị này cũng chưa mong cô sống quá tốt.
Nói không chừng trong đó còn có anti-fan che dấu nha.
Cái gọi là bạn bè này kia, một năm so một năm càng muốn quá phận.
Mạnh Thử Hàn không khỏi nghĩ, này thật đúng là xem như bạn bè sao?
Có lẽ lúc học đại học thực sự từng có mấy ngày chân thành tha thiết, nhưng trên thế giới này mấy ai có thể ở cuộc sống mài giũa cùng trưởng thành vẫn luôn không thay đổi chứ?
Cô cùng bọn họ hẳn không tính là bạn bè.
Nhiều nhất là có thể nhìn thấy Toàn mạng bôi đen thôi.
Mạnh Thử Hàn nâng mắt lên,nhìn con của Phương Nhã liền lộ ra nụ cười khéo léo tới, "Phương Nhã à, thôi nôi con cậu tớ không có đi được,sau cũng không có lễ vật,cho nên lần này liền bù cho nó đi."
Lần trước là bốn năm trước.
Phương Nhã ách một tiếng cũng không biết Mạnh Thử Hàn muốn nói gì.
Chỉ thấy Mạnh Thử Hàn lấy điện thoại ra, tin nhắn gần nhất trên điện thoại thoải mái hào phóng mà lưu —— Khương Kiền.
Cô đặt ở trên bàn để mọi người xem rõ mới mở ra giao diện trả tiền.
"Gần đây sinh hoạt của tớ cũng túng quẫn, mỗi tháng cũng chỉ có nhiều hơn hai trăm vạn tiền tiêu vặt, quà mừng bốn năm trước, tớ liền đưa ít một chút, sáu mươi sáu vạn thế nào?"
Tay Phương Nhã run lên, có chút quẫn bách.
Mạnh Thử Hàn thừa thắng xông lên: "Đây đều là tiền lương của chồng tớ, Phương Nhã cậu sinh nhiều thêm mấy đứa nói không chừng lần sau tớ liền cho cậu một trăm vạn đấy."
"Mạnh Thử Hàn, cô!" Phương Nhã tức giận, đôi mắt có chút đỏ lên.
Như thế nào cô có thể dùng tiền tới vũ nhục người chứ!
Mạnh Thử Hàn liếm liếm môi, trên môi còn có hương vị cà phê, cô nheo mắt nhìn về phía Tiết Mỹ kỳ.
Trong lòng Tiết Mỹ kỳ nhảy dựng, ngồi ngay ngắn, giọng lạnh đầy vẻ trách cứ: "Thử Hàn cậu có ý tứ gì? Cậu sẽ không bởi vì có tiền mà đối xử với Phương Nhã như vậy chứ?"
Mạnh Thử Hàn không có trực tiếp trả lời mà là lặp lại đánh giá trên dưới Tiết Mỹ Kỳ.
Nhìn Tiết Mỹ Kỳ có chút không được tự nhiên.
Sau một lúc lâu, Mạnh Thử Hàn mới mở miệng: "Bộ quần áo trên người của cậu...... Là sản phẩm mới của WG."
Tiết Mỹ Kỳ nhẹ nhàng thở ra, "Đúng vậy, thật vất vả mới cướp được, vài vạn thôi."
Vừa dứt lời, liền nghe Mạnh Thử Hàn nhàn nhạt mở miệng: "Thật đáng tiếc lại là hàng giả. Nhà tớ có bộ hàng thật, không có mặc qua, tớ cảm thấy có chút rộng nhưng Tiết tiểu thư mặc vừa."
Giọng cô có chút lạnh, đặc biệt là từ "Tiết tiểu thư" kia liền cùng ba người phân rõ giới hạn.
Ngón tay Tiết Mỹ Kỳ hơi hơi căng thẳng, xoay người lấy túi xách của mình như là dáng vẻ phải rời khỏi.
Mạnh Thử Hàn ngữ khí nhẹ nhàng, "Tiết tiểu thư, đừng trách tôi không có thức tỉnh cô, túi xách này cũng là giả."
Trần Phương Bình nhìn không nỗi liền kéo tay Mạnh Thử Hàn có chút oán trách, "Thử Hàn, cậu đây là đang làm cái gì, tất cả mọi người đều là bạn bè."
"Phải nha, tất cả mọi người đều là bạn bè." Mạnh Thử Hàn ôn hòa mà ngước mặt lên, "Vậy làm ơn mọi người đừng đem tài khoản phụ bôi đen tôi, có phải hay không Trần tiểu thư?"
Sắc mặt Trần Phương Bình biến đổi, tay cũng buông lỏng ra, tựa hồ là không nghĩ tới Mạnh Thử Hàn thế nhưng biết cô ta bôi đen.
Mạnh Thử Hàn nói đủ rồi cũng liền đứng dậy, mắt đảo qua mọi người ở đây, cô ngoài cười nhưng trong không cười mà giương khóe môi, "Mặc dù mọi người bôi đen cũng không tệ lắm cũng không có bại lộ thân phận của tôi,nhưng nếu các người về sau ở trên mạng nhiều lời một câu về chuyện của Mạnh gia, các người biết tôi có thể làm gì mà."
Mọi người đều rùng mình.
Ngày thường Mạnh Thử Hàn đều là dáng vẻ tùy tiện không tim không phổi, cùng các cô cũng coi như là hiền lành nhưng cô của hiện tại lại nhắc nhở như vậy,tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng có chút lạnh cả người.
Lại hiền lành thì thế nào?
Người con gái bước ra từ hào môn,người nào sẽ không ăn thịt người?
Các cô thế nhưng còn ở trên mạng mang hùa theo lén lút bố trí cô ấy?
Mạnh Thử Hàn mang túi xách đi ra ngoài, giày cao gót dừng ở trên sàn gỗ phát ra động tĩnh.
Mái tóc màu hạt dẻ chạm bên hông, tóc thấp thoáng dưới vòng eo tinh tế bị áo len đen bọc đến không đủ nắm chặt.
Trần Phương Bình có chút nổi giận, "Còn không phải là......"
Lời nói của cô ta chưa có nói xong liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ có một chiếc Rolls-Royce giá trị hơn một ngàn vạn lưu loát mà ngừng lại.
Rolls-Royce ảo ảnh dừng lại liền hấp dẫn không ít ánh mắt,trên siêu xe đi xuống một người đàn ông trẻ tuổi tây trang giày da.
Khuôn mặt người đàn ông đẹp mà lại lạnh lùng.Dáng người thẳng tắp mà lại cao gầy, tây trang đen càng mang thêm khí chất xuất chúng.
Người đàn ông mười phần thành công.
Mạnh Thử Hàn cong khóe mắt đi về phía Khương Kiền, cô ôm lấy eo Khương Kiền có chút làm nũng mà nói: "Nhẫn kết hôn của em đâu, nhanh cùng em đi vào khoe ra một chút."
"Mang theo."
Tiếng nói trầm thấp nhìn về phía cửa sổ, nhìn thấy bọn người Trần Phương Bình lập tức lại thu hồi ánh mắt.
Khương Kiền cười, "Lần đầu tiên gặp bạn bè của em, không bằng đi làm quen một chút chứ?"
"Dạ,được."
Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền bốn mắt nhìn nhau, cô giương môi cười rộ lên.
Khương Kiền cùng Mạnh Thử Hàn sóng vai đi trở lại, còn đem ba người kia làm cho hoảng sợ, hoàn toàn không biết Mạnh Thử Hàn như thế nào lại trở lại.
Càng quan trọng là...... Còn mang theo Khương Kiền!
Khương tổng đầu tư Tinh Quang!
Trên mạng không phải vẫn luôn nói hai người bọn họ không hợp sao? Vì cái gì hai người kia sẽ ở bên nhau lại đây?
Trong lòng ba người kia đều có chút luống cuống, sắc mặt biểu tình đều không được tốt cho lắm.
Thanh âm giày cao gót dần dần tới gần cuối cùng ở trước bàn ngừng lại.
Tiếng cười Mạnh Thử Hàn truyền đến, cô cười nói: "Quên cùng mọi người giới thiệu, đây là ông xã tôi, Khương Kiền."
Ba người kia lập tức liền đứng lên, miễn cưỡng mà cùng Khương Kiền chào hỏi: "Chào Khương tổng."
Trong lòng ba người đồng thời suy nghĩ, đáng chết, ông xã là chuyện như thế nào!
Trên mạng vì cái gì muốn gạt người!
Khương Kiền rất là thời cơ mà bắt tay từ túi quần lấy ra, chiếc nhẫn trên tay lấp lánh tỏa sáng làm người ta căn bản không được xem nhẹ.
Anh nhàn nhạt mà kéo tay Mạnh Thử Hàn, "Nhẫn như thế nào lại quên ở trong nhà."
Anh giúp Mạnh Thử Hàn đeo vào, lúc trước anh vẫn luôn đặt ở trong túi, nhẫn cũng mang theo chút ấm áp trên người anh.
Mạnh Thử Hàn nheo mắt rồi mỉm cười, "Cảm ơn ông xã moah moah."
Khương Kiền đối với cô sủng nịch cười.
Còn lại ba người ở đây: "......" Trong lòng ngũ vị phức tạp.
Cứ như vậy, Mạnh Thử Hàn cũng không quá vừa lòng, còn duỗi tay sờ trong túi Khương Kiền, "Không cẩn thận" đem hôn thú trong túi lục soát ra tới, rơi trên mặt đất.
Ba người lại đồng thời nhìn qua, muốn nhìn xem trong túi Khương tổng sẽ rớt ra thứ gì.
Thăm dò nhìn lại, Mạnh Thử Hàn nhặt lên hai giấy hôn thú.
Mạnh Thử Hàn không thèm che giấu mà cười: "Ai nha, không cẩn thận đem giấy hôn thú làm rớt ra tới."
"............"
Khoe ra đủ rồi,lúc này Mạnh Thử Hàn mới thở phào nhẹ nhõm rồi ôm lấy khuỷu tay Khương Kiền đi ra ngoài.
Bọn người Trần Phương Bình cũng ngượng ngùng ở lâu, cũng cùng nhau đi ra ngoài.
Kết quả đi ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc SUV ngừng ở sau Rolls-Royce ảo ảnh.
Này tương đối...... Phá lệ rõ ràng.
Quan trọng nhất chính là từ SUV ra tới một người đàn ông trung niên, hướng tới Trần Phương Bình kêu: "Bà xã."
Trần Phương Bình hận không thể đem giấu người đàn ông trung niên trong chiếc SUV!
Người đàn ông trung niên đi tới mới nhìn thấy Khương Kiền, vội vàng hô một tiếng "Khương tổng", từ trong lòng ngực lấy ra một gói thuốc lá tới đưa qua.
Khương Kiền mặt mày lãnh đạm, chỉ là liếc mắt qua liền nói với Mạnh Thử Hàn: "Về nhà đi."
Từ đầu chí cuối đều chưa từng liếc nhìn người khác một cái.
Trên Rolls-Royce ảo ảnh, Mạnh Thử Hàn còn có thể nghe được người đàn ông trung niên ở bên ngoài kêu: "Khương tổng lần sau cùng nhau ăn cơm nhé!"
Trần Phương Bình tức giận mà dậm chân, xoay người liền rời đi.
Bên trong xe,người đàn ông đang ngồi bên cạnh, tư thế nội liễm mà lại tự phụ, anh nhìn tài xế nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Trong lòng Mạnh Thử Hàn sảng khoái trực tiếp liền ghé vào trên đùi Khương Kiền.
Cô ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Khương Kiền, "Cảm tạ Khương tổng nể tình, cái này hung hăng đánh vào mặt bọn họ! Ai kêu bọn họ luôn trào phúng em!"
"Không sợ các cô ấy nói ra sao?"
Mạnh Thử Hàn cười nhạo, "Bọn họ cũng không dám."
Khương Kiền không tỏ ý kiến mà cười cười, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Lưu, "Địa ốc của Triệu gia thoái vốn, không cần đầu tư."
"Được Khương tổng."
Rũ mắt nhìn lại, sắc mặt lãnh đạm như là có chuyện muốn nói cố tình một câu cũng không nói ra.
Mạnh Thử Hàn chớp chớp mắt, nhếch môi cười một cái.
Khương Kiền thấy cô không hiểu rõ ý tứ của mình có chút ngượng ngùng mà quay mặt đi, đôi mắt cô nhìn về phía ngoài cửa sổ còn anh lại là nhìn cô.
Anh có chút khó hiểu mà mở miệng: "Anh làm không tốt sao?"
Mạnh Thử Hàn lập tức liền hiểu được, duỗi tay cùng Khương Kiền mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn để ở bên nhau, cô cười tủm tỉm mà nói: "Ông xã, anh giỏi nhất!"
Được khích lệ khóe môi Khương Kiền giật giật giơ lên một nụ cười cong môi