*Cốc...Cốc*
- Tớ đã lựa chọn được chiếc đầm dạ hội phù hợp với cậu.
Hoa Xán từ phòng kế bên đem đồ đưa cho cô. Sau đó cũng bước vào phòng thay đồ.
Tối nay Tĩnh Nguyệt mặc một chiếc đầm xanh với hoạ tiết như khắc hoạ một bức phong cảnh thơ mộng cùng với những viên đá nhỏ được đính tinh tế ở thắt eo.
Ngắm nhìn mình trong gương, Tĩnh Nguyệt thật sự rất ưng ý chiếc đầm này.
Chỉ là ánh mắt của người đứng đằng sau có chút không hài lòng khi thấy được tấm lưng không tì vết được lộ ra của cô.
- Đầm này có chút hở... Em định mặc đi sự kiện?
- Tôi thấy cũng không quá hở, anh có ý kiến gì sao?
Cho dù Kiến Vương có thể hiện vẻ mặt không thích chiếc đầm kia đi chăng nữa thì người con gái này vẫn chỉ dửng dưng ngắm gương.
Anh không muốn cô mặc đồ hở, một chút cũng không muốn. Nhưng sợ khi nói ra người con gái này lại không đồng ý nên đành giấu lời muốn nói vào trong lòng.
Tuy Sử tổng luôn đưa đối mắt về phía đó nhưng bàn tay không quên lấy áo vest ngoài mang theo để khi cần thiết, anh sẽ che chắn cho đối phương.
Đêm nay là sự kiện lớn nên cô và Hoa Xán ăn mặc rất lộng lẫy. Trên chiếc thảm đỏ được trải dài là hình ảnh xinh đẹp của hai cô gái thu hút vô vàn sự chú ý của những người xung quanh.
Sau đó bốn người cùng với tiểu bảo bước vào bên trong sự kiện và ngồi ở ghế được sắp xếp từ trước.
Lúc cô hướng mắt nhìn sân khấu thì giọng nói trong trẻo của con trai truyền đến bên tai cô như đang muốn động viên:
- Mama sẽ làm được!
Lời nói vừa dứt liền nghe thấy được người dẫn chương trình cũng với những bức tranh được trưng bày khắp mọi nơi của sự kiện.
Chu Tĩnh Nguyệt đánh giá sơ lược từng bức rồi thầm cảm thán một điều rằng những hoạ sĩ nổi tiếng ở đây đều khắc hoạ nên những hình ảnh vô cùng tuyệt đẹp.
Tuy tranh được trưng bày đều có giải nhưng chỉ duy nhất hai tấm tranh được chọn ra mới có thể nhận thêm một chiếc cúp thủy tinh có viên pha lê đính ở giữa.
Trong một không gian rộng lớn, khi những ánh đèn đã tắt hết. Bầu không khí trở nên im lặng, mọi ánh nhìn đều tập trung về phía sân khấu thì cũng là lúc tiếng nói của người dẫn chương trình cất lên.
- Bức hoạ được nhận giải ưu tú là của hoạ sĩ... Tổng Hạ Du!
Lời nói vừa dứt, phía dưới sân khấu đã vang lên những tiếng vỗ tay náo nhiệt. Tiếc là cho dù mọi thư diễn ra có ồn ào, nhộn nhịp vẫn không thể nào tác động đến người đang ngồi đó.
Sử Kiến Vương biết cô đang hồi hộp, anh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay bên cạnh như đang muốn an ủi đối phương.
Ngoài bản thân ra còn có cả Đường Hoa Xán cũng mang tâm trạng như cô. Nếu kết quả cuối cùng không được công bố, chắc có lẽ trái tim cô nàng sẽ rơi ra ngoài mất...
- Hoạ sĩ cuối cùng được nhận giải nghệ thuật hội hoạ xuất sắc nhất chính là... Evelyn - Chu Tĩnh Nguyệt!
Vừa nghe đến tên, cô nàng đã nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Tĩnh Nguyệt. Trên dung nhan xinh đẹp không giấu được sự vui sướng, giọng nói ngọt ngào cất lời khen ngợi:
- Cậu làm được rồi, chúng ta làm được rồi! Chúc mừng cậu, Nguyệt Nguyệt!
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Hoa Xán rồi xoay người từng bước đi lên sân khẩu. Mọi ánh nhìn lúc này đều hướng về phía hai người phụ nữ xinh đẹp đứng trên kia.
Dường như có rất nhiều người ở đây nhưng chỉ duy nhất cả hai là tâm điểm chú ý. Mặc kệ người khác đều nhìn hoạ sĩ bên cạnh, Sử tổng anh vẫn luôn đưa ánh mắt thâm tình nhìn người mình yêu...
Dưới ánh đèn lung linh, huyền ảo chính là hình ảnh tuyệt sắc của bức hoạ cùng với mỹ nhân.
Bốn năm trôi qua, Chu Tĩnh Nguyệt cũng có thể cầm trên tay chiếc cúp mà cô từ lâu mong muốn và đã phải cố gắng rất nhiều.
- Xin thứ lỗi. Tôi có thể hỏi vì sao Chu tiểu thư đây lại lựa chọn vẽ về một đứa bé không?
Hòa cùng bầu không khí nhộn nhịp chính là tiếng nói của người trước mặt rất nhanh truyền đến tai Tĩnh Nguyệt.
Mọi thứ xung quanh khi nghe được câu hỏi này không biết vì sao lại trở nên im ắng. Ngoài người dẫn chương trình ra thì những người ở đây cũng muốn biết câu trả lời.
- Hình ảnh đứa bé trong tranh chính là con trai tôi - Chu Thừa Uy. Tôi lựa chọn vẽ hình ảnh con trai vì Tiểu Uy chính là món quà quý giá nhất mà tôi có được khi bản thân cảm thấy đau buồn.
Lời nói của cô vừa dứt đã nhận lại rất nhiều ánh mắt trầm trồ của những người đang ngồi xung quanh.
Họ nhìn cô có ngưỡng mộ, có thương cảm. Trong lòng tự hỏi một cô gái trẻ, bên ngoài luôn toát lên vẻ tươi tắn, rạng rỡ thì liệu sâu thẳm bên trong đã tồn tại một nỗi buồn như thế nào...?
Buổi nhận giải kết thúc, sự kiện vẫn cứ diễn ra. Bên cạnh những bàn tiệc cùng với những món ăn ngon được trải dài thì còn có cả tiếng đàn du dương nhẹ nhàng vang lên.
- Mama, con muốn ăn bánh ngọt!
Tiểu Uy vừa thấy bánh ngọt đã sáng mắt, nhóc không đợi được nữa liền hỏi ý kiến cô rồi đi đến quầy bánh cùng Hoa Xán và Bách Điền.
Trên chiếc bàn tròn lúc này chỉ còn mỗi cô và Kiến Vương. Mặc kệ đối phương không quan tâm, anh vẫn đưa mắt dán chặt trên tấm lưng trắng mịn kia.
Trong lòng sớm đã không chịu được khi những người đàn ông khác luôn nhìn về phía cô.
Có lẽ là vì "ghen" nên Sử Kiến Vương rất tự nhiên cởi bỏ lớp áo vest bên ngoài khoác trực tiếp lên người Tĩnh Nguyệt.
- Em lạnh nên cần phải mặc áo khoác.
Cô nhìn anh khó hiểu, thầm tự hỏi hôm nay con người này luôn tỏ vẻ kì lạ....
Thật sự Chu Tĩnh Nguyệt mặc như vậy thấy rất bình thường, không có cảm giác lạnh nhưng không biết vì sao người đàn ông ngồi cạnh lại khoác áo cho cô.