Nếu đường này không thông, Tiêu Vũ chỉ có thể dựa theo kế hoạch đi đường cong cứu quốc.
Trở lại thi hội cả người đầy chiêu thức, hắn trò chuyện với Thẩm Linh Quân rất vui, dù không dám nhìn Thẩm Yến, nhưng luôn cảm thấy sau lưng mát vèo vèo.
Thi hội kết thúc, Thẩm Linh Quân mang theo Thẩm Yến rời đi trước. Tiêu Vũ lại đợi tất cả mọi người rời đi, mới chậm rãi đi về hướng nội đường. Nơi đó, Tuyên Trạch đã chuẩn bị trà bánh, đợi đại giá.
Tiêu Vũ biết rõ quá khứ, trước khi thái tử đăng cơ Tuyên Trạch là văn thần, sau khi thái tử đăng cơ hắn là đại thần, nếu không vì lợi ích, Tiêu Vũ sẽ không muốn có quan hệ với hắn, nhưng nếu muốn tiếp cận Thẩm Linh Quân, không có hắn là không được.
Hắn vừa vào cửa, Tuyên Trạch làm đại lễ đón chào:
- Vi thần bái kiến Cẩm Thân vương điện hạ.
Tiêu Vũ " ừ" một tiếng:
- Tuyên đại nhân đứng lên đi.
Tuyên Trạch rót trà cho hắn, cung kính hỏi:
- Điện hạ thi hội có hợp ý?
Tiêu Vũ vừa làm ra vẻ khen ngợi một phen, lại vừa chuyển câu chuyện:
- Nhưng mà, bổn vương vẫn có chút tiếc nuối.
Tuyên Trạch hỏi:
- Không biết điện hạ tiếc nuối điều gì?
- Lần này thi hội có rất nhiều tuấn kiệt, bổn vương cũng không thể tương giao tất cả, thật sự rất tiếc nuối.
Tuyên Trạch chậm rãi cười rộ lên:
- Chuyện này có đáng gì, ở Uyển thành tuấn kiệt mới có mười bảng, mà một người độc chiếm bát bảng, điện hạ nhận thức một người này, đủ để bù lại tiếc nuối.
Nói xong, cũng không chờ Tiêu Vũ hỏi, liền chủ động nói ra:
- Người này là ngự sử đại phu Thẩm Linh Quân, hạ quan mặt dày để bạc người này, muốn giới thiệu cho người tương giao, không biết ý điện hạ thế nào?
Tiêu Vũ lại cảm khái trong lòng, khó trách sau này Tuyên Trạch được hoàng huynh tin dùng, thật sự rất tri kỷ, Tiêu Vũ vui vẻ nói:
- Vậy đa tạ Tuyên đại nhân.
Ước định ngày tới cửa bái phỏng, Tiêu Vũ đã sớm chuẩn bị, không chỉ tỉ mỉ chọn lựa lễ vật tới cửa bái phỏng, còn lục đọc toàn bộ tác phẩm của Thẩm Linh Quân, nỗ lực thế này có thể so với khảo trạng nguyên.
Vì có Tuyên Trạch ra mặt giới thiệu, Tiêu Vũ lại cố ý lấy lòng, khiến cho khách và chủ đều vui vẻ.
Không khí thân thiện, Tiêu Vũ nhân cơ hội đưa ra:
- Đúng là cuối thu khí sảng, ở trong phòng có gì lạc thú, nghe nói tiên sinh xuất thân từ danh môn Thẩm gia, vậy sân vườn sẽ bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, không biết tiểu tử có thể may mắn được tham quan?
Lời này vừa nói ra, Thẩm Linh Quân tươi cười hơi cứng lại, nhưng vẫn đồng ý.
Đợi đến lúc ba người chân chính bước vào hoa viên, nhìn thân cây trụi lủi chỉ còn một chiếc lá, nhìn hiện trường nhất thời xấu hổ, Tiêu Vũ hận không thể tự tán mình một cái, sao hắn lại quên, hai người này không thích quản lý vườn, kiếp trước hoa cỏ trong sân viện của Thẩm Yến vĩnh viễn tự sinh tự diệt.
Tiêu Vũ cũng không biết làm sao, chỉ thấy Thẩm Linh Quân cười ha ha:
- Tòa nhà này chỉ có tại hạ cùng tiểu nữ, sân vườn quản lý sơ sài, khiến hai vị chê cười.
Tuyên Trạch nói:
- Thẩm tiên sinh lại khiêm tốn, nơi này nào có quản lý sơ sài, rõ ràng là vì tẫn hiếu nên vô tâm quản lý hoa viên, rất có phong cách cổ xưa, hạ quan bội phục.
Tiêu Vũ nghẹn nửa ngày:
- Đúng là...Phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã.
Ba người đi dạo một vòng ở hoa viên trụi lủi, Tiêu Vũ nghĩ có thể sẽ tình cờ gặp được Thẩm Yến, hoặc là có thể nhìn xem khuê phòng của nàng, nhưng nghĩ dễ hơn làm.
Hiện thực luôn vô tình, không chỉ không thu hoạch được gì, còn thường không hợp thực tế khen thưởng Thẩm Linh Quân, khiến hắn không nói gì chỉ lộ ra xem thường.
Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Vũ bất chấp mưa gió, mỗi ngày đều đi đến quý phủ của Thẩm Linh Quân, dùng hết biện pháp muốn tình cờ gặp Thẩm Yến, vẫn không được như nguyện, cho đến khi sắp phải rời đi, mới ngẫu nhiên nghe hạ nhân nói, mấy ngày trước Thẩm Yến đã đi đến cô cô gia.
Tiêu Vũ nhớ lại, cô cô của Thẩm Yến danh là Thẩm Linh Tố, nữ tử này nổi tiếng Đại Chu, cùng trượng phu của nàng là Mộ Hành Viễn kỳ họa phong sơn.
Hắn chỉ có thể than thở, lòng tràn đầy tiếc nuối bước lên trình lộ hồi kinh.
Ở trong trí nhớ của hắn, năm sau Thẩm Linh Quân sẽ thoát hiếu hồi kinh, Thẩm Yến cũng trở về, mà kinh thành là địa bàn của hắn, hắn có thể tìm cơ hội gặp mặt Thẩm Yến.
Ôm nguyện vọng tốt đẹp hồi kinh, Tiêu Vũ cũng không biết, hiện thực sẽ đâm từng nhát vào ngực hắn.
Trên đường hồi kinh vô cùng nhàm chán, lúc bọn họ đi nhang qua Bách Điểu huyện, Tiêu Vũ nhớ tới ước định của hắn tiểu cô nương danh là Linh nhi, liền đòi dừng xe, dẫn đoàn người tới tửu lâu.
Ngay thời gian dùng bữa, tiểu nhị tiếp đãi hắn vẫn là tiểu nhị lần trước, nhìn thấy bọn người Tiêu Vũ, hắn vẫn có ấn tượng, tiếp đón bọn họ đi lên lầu hai.
Tiêu Vũ liếc mắt nhìn xuống dưới, hỏi:
- Tổ tôn( ông cháu) ca nhân kia không đến sao?
Tiểu nhị thở dài một hơi:
- Này người cũng không biết, hai người bọn họ a, chỉ sợ lúc này đại khái đã đến Diêm Vương điện.
Tiêu Vũ biến sắc, lạnh lùng nói:- Nói bậy bạ gì đó!
Tiểu nhị bị hắn quát liền kinh hoảng, vội vàng giải thích:
- Không phải tiểu nhân lừa người, ba ngày trước, có người ở ngoại ô nhìn thấy thi thể của lão nhân kia, nghe nói là sơn tặc làm ra, tôn nữ của hắn có thể đã bị sơn tặc mang lên núi, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều...
- Loại sơn tặc gì mà hung tàn như vậy, huyện úy cũng mặc kệ sao?
Tiêu Vũ chịu đựng tức giận chất vấn.
Tiểu nhị lắc đầu:
- Huyện úy cũng muốn quản, nhưng thủ hạ của hắn chỉ có hai ba tên nha dịch, sao đánh thắng được sơn tặc võ trang, vài lần đều là vô công trở về.
Nói xong, hắn đè thấp thanh âm:
- Đám sơn tặc kia, nghe nói là đến từ Hà Đạo( tổ chức trộm cướp), vài năm nay thay đổi thời vận, bị ép đến đường cùng mới tới đây, Hà Đạo nổi tiếng âm hiểm giả dối không chuyện ác nào không làm, những loại sơn tặc bình thường sao có thể sánh bằng.
Tiêu Vũ nghiến răng ken két, tiểu nhị sợ hãi nói:
- Các vị...Khách quan, còn muốn gọi món ăn sao?
Tiêu Vũ nổi giận đùng đùng nói:
- Còn ăn cái gì!
Nhìn bộ dạng đám người Hàng Tiến lòng đầy căm phẫn, nhân tiện nói:
- Hàng quản gia, chậm một ngày cũng không chậm trễ chính sự, tự ra tay giải quyết?
Hàng Tiến biết ý tứ của hắn, hai mắt phụt ra sát khí, nói:
- Công tử yên tâm!
Tiêu Vũ híp mắt, đem một thỏi bạc bỏ vào lòng tiểu nhị:
- Đi chuẩn bị chút lương khô cùng cỏ khô cho ngựa, thừa lại đều cho ngươi.
Tiểu nhị đang bị sát khí tứ phía khiến cho sợ hãi quá mức, ai ngờ lại rớt xuống việc lành, tinh thần chấn hưng:
- Công tử yên tâm, tiểu nhân sẽ làm việc thỏa đáng.
Tiêu Vũ lại lấy ra một thỏi bạc:
- Này là mua miệng của ngươi, ngay cả nói mớ cũng không được nói.
Tiểu nhị lập tức bịt miệng, hàm hồ nói:
- Người yên tâm, tiểu nhân dù có bị bẻ miệng tuyệt đối cũng không nói ra.
Tiêu Vũ phất phất tay để hắn đi xuống.
Sau nửa canh giờ, đoàn người Tiêu Vũ cưỡi ngựa ra ngoài thành. Sơn trại kia đã hình thành hơn một năm nay, nhưng bọn sơn tặc quá mức hung ác, không có ai dám đi trêu chọc bọn hắn, cho nên tiểu nhị cũng chỉ biết đại khái.
Dựa theo lệ thường trong quân, Hàng Tiến phái hai người làm mật thám điều tra tình huống, còn bọn họ thì ở yên tại chỗ chờ đợi.
Vì tin dữ, nên không khí có chút trầm trọng. Tiêu Vũ cầm một khối lương khô nhìn đến xuất thần, Hàng Tiến thấy vậy cũng có chút bất đắc dĩ, lại không biết nên khuyên bảo thế nào.
Cũng may mật thám đã trở về, không chỉ tìm hiểu cụ thể phương hướng của sơn trại, còn mang đến tin tức địa phương thương đội bị giết.
Đoàn người tới hiện trường, chỉ thấy những phần thi thể đứt chân đứt tay, vô cùng thê thảm. Dù Hàng Tiến đã quen nhìn cảnh người chết cũng tức giận đến chửi ầm lên.
Tiêu Vũ sai người nhặt thi thể để qua một bên, đợi lúc trở về sẽ an táng, lúc định rời đi liền nghe thấy tiếng kinh hô:
- Có người còn sống!
Còn sống là một thiếu niên cỡ mười lăm mười sáu tuổi, lúc được phát hiện, hắn bị một đôi lão phu phụ ôm chặt trong lòng, tuy khuôn mặt đầy vết máu, hô hấp mỏng manh, nhưng vẫn may mắn sống sót.
Lúc đi Tiêu Vũ có mang theo quan y ( thầy thuốc), lúc này quan y trị liệu cho hắn, cũng may hắn chỉ bị một đao ngay thắt lưng, vết thương không yếu hại.
Tiêu Vũ sai quan y đưa hắn vào trong thành tĩnh dưỡng, những người còn lại tiếp tục đi về hướng sơn trại.
Nhìn nạn nhân trải qua thảm trạng như vậy, trong lòng mọi người đều nghẹn một cỗ khí tức.
Đang lúc định xuất phát, thiếu niên kia tỉnh lại, hắn mờ mịt nhìn nhìn tứ phía, giống như nhớ tới chuyện đã xảy ra, sắc mặt trắng bệch đôi mắt phẫn hận.
Sau khi nghe hắn giải bày, Tiêu Vũ mới biết, đám sơn tặc này cực kỳ ti tiện, đầu tiên là dùng mê dược với mọi người, loại mê dược này khiến người ta không thể hành động, nhưng không đánh mất thần trí, bọn họ bức bách mọi người giao ra đồ vật đáng giá, sau đó tiến hành giết hại.
Nếu thiếu niên không được phụ mẫu liều chết bảo hộ, chỉ sợ lúc này đã thành vong hồn.
Thiếu niên biết đám người Tiêu Vũ cứu hắn, không để ý quan y khuyên can, hướng về phía Tiêu Vũ dập đầu ba cái.
- Nếu ân công muốn đi tiêu diệt sơn tặc, thỉnh mang ta theo, ta muốn chính tay giết chết đám súc sinh kia.
Tiêu Vũ ngồi trên ngựa, lạnh lùng nhìn hắn:
- Không biết tự lượng sức.
Bị một người nhỏ tuổi hơn chính mình, trào phúng như vậy, thiếu niên mặt đỏ lên, vẫn không bỏ:
- Ta có khí lực rất lớn!
Tiêu Vũ không để ý tới hắn:
- Bị thương nên thành thật dưỡng thương, chúng ta sẽ báo thù cho ngươi.
Thiếu niên gấp đến độ trực tiếp bò tới, thấy Tiêu Vũ vẫn bất động thanh sắc, hắn đi về phía trước, dùng một tay nhất bổng một hộ vệ lên trời.
Mọi người:
- ...
Hắn đỏ mặt:
- Nếu ân công không đồng ý ta sẽ không thả người xuống.
Cho đến khi Tiêu Vũ đồng ý, hắn mới thả người kia xuống.
Do vết thương chưa lành, lại dùng sức như vậy, vết thương bị rách ra.
Tiêu Vũ nhíu mày, hắn muốn mau chóng lên núi có lẽ còn có thể cứu được Linh nhi, nhưng thiếu niên tính tình quật cường, khiến hắn đâm lao phải theo lao.
Thiếu niên kia thấy hắn nhíu mày, vội vàng nói:
- Ngươi đáp ứng ta rồi.
Tiêu Vũ chậc một tiếng, chỉ vào vết thương của hắn, nói với quan y:
- Cho ngươi nửa canh giờ.
Quan y có chút khó xử nhìn Tiêu Vũ, thương thế kia phải khâu lại, không có ma phí tán( thuốc tê), ngay cả người trong quân tâm tình rắn rỏi cũng sẽ đau đớn ngất đi, huống chi là một thiếu niên.
Nhưng lúc khâu lại, thiếu niên kia khiến mọi người nhìn bằng cặp mắt khác, tuy đau đến nổi khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, nhưng không kêu một tiếng.
Đợi đến lúc khâu lại, bôi thuốc xong, quan y mới giựt mình phát hiện, vậy mà hắn bóp nát tảng đá thành bột phấn.
Hàng Tiến đã sớm chú ý tới thiếu niên này, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi danh là gì?
Thiếu niên nghe vậy, nhìn chằm chằm Tiêu Vũ, Tiêu Vũ không kiên nhẫn quay đầu:
- Nhìn cái gì, nghỉ ngơi xong liền xuất phát.
Thiếu niên lớn tiếng nói:
- Ân công, ta danh là Ân Vũ, về sau mệnh của ta là của ân công.