Đoàn người Tiêu Vũ mới vừa tiến vào Uyển thành không bao lâu, liền có người thần thông quảng đại đưa đến một phong thiếp mời.
- Trùng Dương thi hội?
Hàng Tiến nhịn không được lặp lại một lần.
Tiêu Vũ lật qua lật lại thiếp mời:
- Nói là danh sĩ ở Duyên Lăng quận đều tham dự, là văn nhã.
Hàng Tiến lại nhíu mày:
- Sao bọn họ biết điện hạ sẽ đến Uyển thành, chỉ sợ thiếp mời này có trá( giả, biến).
Tiêu Vũ lại cười nói:
- Ngươi cho là hội thi này làm ra vì ta?
Hắn chỉ vào thiếp mời bên trên họa tranh thuỷ mặc cúc hoa, chế nhạo nói:
- Cách đây không lâu, thái phó của thái tử thái là Du Văn Tu đã cáo lão hồi hương, ven đường đi qua Uyển thành, chúng ta chỉ là đúng lúc, nên tiện thể mời mà thôi.
- Nhưng điện hạ mới vừa vào Uyển thành, bọn họ lại tin thông tin tức đến vậy?
Hàng Tiến vẫn nghĩ không ra. Tiêu Vũ nhíu mày, không nói gì.
Hàng Tiến đoán không sai, có người thả tin tức, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không bị phát hiện hành tung.
Mặt khác, nếu không có người cơ trí, tin tức này thả ra đi cũng giống như cùng người mù liếc mắt đưa tình.
Mà người cơ trí này gọi là Tuyên Trạch, là huyện lệnh ở Uyển thành, tuy bây giờ hắn vẫn chưa nổi danh, nhưng hai năm sau hắn sẽ gia nhập kinh thành được thái tử Tiêu Giác trọng dụng, cũng dần dần phát huy ra tài năng chân chính.
Vô cùng chuẩn xác nghiền ngẫm giỏi trá tâm tư, lúc nên thông minh sẽ thông minh, lúc nên giả ngu sẽ giả ngu, Tuyên Trạch này nửa chê nửa khen, nhưng không thể không nói hắn đúng là có thể bắt lấy cơ hội dù không có khả năng thành công.
Tiêu Vũ từng nghe nhạc phụ đánh giá về Tuyên Trạch, chỉ nói hai chữ "diệu nhân."
Hiện thời cùng người này giao tế, mới phát giác Thẩm Linh Quân đánh giá thật sự đúng mức.
Tiêu Vũ nhìn phong thiếp mời kia, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên.
Ngày Trùng Dương, Tiêu Vũ mang theo Hàng Tiến đi Cúc Viên gặp mặt.
Hắn cũng không rêu rao, giống như người khác yên lặng tìm vị trí ngồi xuống, vì tuổi hắn còn nhỏ nên có vài ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn sang, nhưng cũng không có bao nhiêu người chú ý.
Dù sao, trận yến hội này, màn kịch quan trọng nhất lại là Du Văn Tu.
Lúc hắn vào ngồi không bao lâu, một chiếc xe ngựa đứng ở cửa Cúc Viên, Thẩm Linh Quân xuống xe ngựa, có một tiểu thư đồng đi theo.
Nếu nhìn kỹ, vị tiểu thư đồng kia mặt phấn má đào, cười rộ lên sẽ lộ lúm đồng tiền nho nhỏ, đúng là Thẩm Yến thay đổi nam trang đi theo phụ thân.
Tuy mấy năm nay, phụ tử Thẩm Yến chịu hiếu đạo vẫn luôn nhàn phú ở phủ, nhưng hắn chính là đại văn hào( nhà văn) đương thời, dù thi từ vừa ra lại không quý bằng giấy Lạc Dương, nhưng do Tiêu Vũ không biểu lộ thân phận nên không thể sánh bằng hắn.
Thẩm Linh Quân vừa bước xuống xe ngựa, môn đồng đón khách liền hô to:
- Thẩm Linh Quân, Thẩm tiên sinh đến!
Thẩm Linh Quân mang theo Thẩm Yến còn chưa đi tới cửa, liền thấy chủ nhân thi hội lần này ra đón:
- Thẩm lão đệ đã đến, mau vào bên trong.
Thẩm Linh Quân chắp tay:
- Tuyên đại nhân.
Tuyên Trạch cũng không cố ý sửa cách xưng hô xa lạ của hắn, nhìn về phía tiểu thư đồng nói:
- Đây là lệnh ái! Quả thật linh động đáng yêu, nếu như ngươi thấy thi hội không vui, bá bá sai tỷ tỷ dẫn ngươi đi vào bên trong, chổ của các vị tiểu thư.
Thẩm Yến tươi cười:
- Đa tạ Tuyên bá bá, không cần phiền toái Dĩnh tỷ tỷ, Nguyên Nương sẽ ngoan ngoãn đi theo bên người phụ thân.
Thẩm Linh Quân lại chắp tay với Tuyên Trạch, rồi dẫn Thẩm Yến đi vào.
Tuyên Trạch nhỏ giọng hỏi hạ nhân bên cạnh:
- Cẩm Thân vương đến đây?
Hạ nhân gật đầu:
- Đến rồi, vừa mới đi vào không lâu.
Tuyên Trạch nhẹ nhàng thở ra:
- Vậy là tốt rồi, một lát nữa ngươi nhìn hắn ở nơi nào, sau đó dẫn Thẩm Linh Quân ngồi bên cạnh hắn.
Tên hạ nhân tuân lệnh rời đi, Tuyên Trạch hơi nhíu mày, rất nhanh lại treo nụ cười nghênh đón khách nhân vừa tới.
Tiêu Vũ vừa tiến vào, liền chọn vị trí dễ thấy, một lát sau, quả nhiên liền thấy một hạ nhân dẫn Thẩm Linh Quân đi về phương hướng này.
Tiêu Vũ đang chuẩn bị xoa tay, chuẩn bị lưu lại một cái ấn tượng tốt cho nhạc phụ tương lai, đột nhiên bị tiểu thư đồng hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.
Thẩm Yến không chú ý tới Tiêu Vũ, nàng đặt hết sự chú ý vào tên hạ nhân kia.
Tên hạ nhân này miệng lưỡi linh hoạt, vừa đi vừa giới thiệu các loại cúc hoa còn xen kẽ bối cảnh chuyện xưa, khiến nàng nghe vô cùng nghiêm cẩn.
Hạ nhân kia nói:
- Nếu hai vị muốn ngắm hoa, vị trí này là tốt nhất.
Thẩm Yến đi theo Thẩm Linh Quân cùng ngồi xuống. Lúc này nàng mới phát hiện phía bên kia có một ánh mắt nóng rực, nàng nghi hoặc nghiêng đầu nhìn.
Lúc nhìn thấy người nọ, nàng cảm thấy cả người lạnh như băng, máu như chảy ngược lại.
Thẩm Linh Quân cũng phát hiện ra tiểu tử này không kiêng nể gì mà nhìn nữ nhi của hắn, hắn không vui dùng thân thể ngăn ánh mắt nhìn Thẩm Yến, chất vấn Tiêu Vũ:
- Vị công tử này, hà cớ gì lại nhìn thư đồng của ta?
Lúc này Tiêu Vũ mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Linh Quân tràn đầy băng sương, chỉ có thể vội vàng giải thích nói:
- Tiểu tử ngưỡng mộ văn thải của Thẩm tiên sinh đã lâu, không ngờ có thể ở nơi này nhìn thấy, trong lòng thật sự vui mừng, lại thấy thư đồng của tiên sinh rất thanh tú, cho nên mới nhất thời thất thố.
Hàng Tiến thật muốn che mặt, hắn cũng nhìn ra thư đồng kia là nữ hài tử, Cẩm Thân vương dùng sắc mị nhìn nhân gia, lại còn xả ra câu nói dối vụng về, thật sự nhìn không được.
Cũng may Tiêu Vũ tuổi không lớn, trời sinh một gương mặt vui vẻ dễ gần, Thẩm Linh Quân cũng miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này.
- Công tử là nhân sĩ phương nào? Nghe giọng nói không giống người Uyển thành.
Nhạc phụ đặt câu hỏi, Tiêu Vũ chỉ có hoạt động toàn bộ tinh thần cẩn thận đáp lại, phải lưu lại ấn tượng tốt.
Hắn không ngờ bản thân lại có vận khí tốt như vậy, hắn định dựa vào thi hội tương ngộ cùng Thẩm Linh Quân, sau đó sẽ tiến thêm một bước, xem có cơ hội ngẫu ngộ Thẩm Yến hay không, không ngờ thi hội lần này, lại gặp được cả hai người.
Tiêu Vũ sợ để lại ấn tượng xấu, nên không dám nhìn Thẩm Yến nữa, vì vậy, cũng không chú ý tới Thẩm Yến, vẫn luôn cúi thấp đầu nắm chặt bàn tay.
Sau khi yến hội bắt đầu, mọi người ào ào đề bút làm thơ, có thanh âm tiểu đồng niệm ra tác phẩm được bình chọn là xuất sắc nhất, khiến mọi người trầm trồ khen ngợi, trong khoảng thời gian ngắn không khí say sưa.
Tiêu Vũ cũng giả vờ trầm trồ khen ngợi, nhưng trong lòng đứng ngồi không yên, thật vất vả mới nhìn thấy Thẩm Yến, hắn thừa dịp Thẩm Linh Quân không chú ý, tìm nàng nói chuyện.
Thẩm Yến bước đi rất nhanh, giống như chạy trốn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ rất vất vả mới đuổi kịp Thẩm Yến, bắt lấy cổ tay của nàng:
- Sao ngươi lại đi nhanh như vậy?
Thẩm Yến giật mình thối lui về sau mấy bước, cảnh giác nhìn Tiêu Vũ.
Lúc này Tiêu Vũ mới ý thức hành vi không ổn, vội vàng xua tay giải thích nói:
- Ta không phải cố ý, ta có chuyện muốn tìm ngươi.
Thẩm Yến ôm cánh tay đứng ở một bên, phòng bị nhìn hắn.
Tiêu Vũ tiến lên một bước, nàng lui về sau một bước, hắn bất đắc dĩ đứng lại, tự giới thiệu, hòa dịu không khí:
- Ta danh là Tiêu Vũ, còn ngươi?
Thẩm Yến nhíu mày, không trả lời hắn.
Tiêu Vũ giả vờ không biết thân phận của nàng, cố ý nói:
- Thẩm tiên sinh có thể mang ngươi đến thi hội, ta nghĩ ngươi rất được hắn yêu thích, ta sùng bái Thẩm tiên sinh đã lâu, chỉ muốn có một hai bản thảo thi văn, không biết ngươi có thể không giúp ta?
Mặc kệ Thẩm Yến đáp ứng hay không đáp ứng hắn vẫn có thể nói tiếp, chỉ cần tiếp tục tán gẫu hai người không thể tương giao sao?
Ai ngờ, Thẩm Yến trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi:
- " Xuân Tư Thập Thủ " cùng bài "Khó Cùng Hữu Xưa] hữu xưa( bạn cũ) là ai? " Đêm Túc Lan Khê "viết vào năm nào? "Tam Nguyệt Long Ngâm" ca tụng vị ấy anh hùng? " Trong Núi Hái Trà" nói tới mấy ngọn núi?
Tiêu Vũ:
- ...
- Cái gì cũng không biết còn giả vờ làm gì, tránh ra!
- Chờ... Chờ một chút.
Tiêu Vũ chỉ có thể phí công ngăn Thẩm Yến, phát điên nói:
- Loại này đó ai sẽ chú ý, ngươi chỉ muốn làm khó dễ ta.
Thẩm Yến bình tĩnh thừa nhận:
- Đúng là làm khó dễ, vậy ngươi còn chưa tránh ra?
- ...
Nàng thản nhiên như vậy, Tiêu Vũ không biết nên làm gì bây giờ. Hắn có chút bất đắc dĩ, trong trí nhớ của hắn về Thẩm Yến có gì sai sao? Hay đây mới là bản tính thật sự của Thẩm Yến?
Thẩm Yến giống như không muốn giằng co với hắn, trực tiếp hỏi:
- Ngươi tâm cơ khó lường đi theo ta, là muốn làm gì?
Tiêu Vũ bất đắc dĩ thở dài, hắn rất muốn nói mục tiêu của ta là nàng, nhưng sợ nói như vậy, Thẩm Yến sẽ có ấn tượng xấu về hắn, chỉ có bán đứng Lưu Hành.
Thẩm Yến cười lạnh nói:
- Ngươi không cần lừa gạt ta, quan viên Công Bộ sao có thể là bằng hữu với tiểu hài tử như ngươi, nói dối cũng không biết lựa lời.
Tiêu Vũ á khẩu không trả lời được, nhìn Thẩm Yến vẫn luôn đề phòng, hắn bất đắc dĩ thở dài, lại nghe Thẩm Yến không tình nguyện nói:
- Được rồi, miễn cưỡng coi như ngươi nói thật, nhưng bản thảo của phụ thân ta sao có thể có dễ dàng...
Nói xong, phảng phất ý thức được chính mình nói sai rồi, kinh hoảng che miệng lại, sau đó trừng mắt nhìn Tiêu Vũ rồi chạy đi.
Tiêu Vũ ngơ ngác đứng yên tại chỗ, kiếp trước Thẩm Yến luôn ẩn nhẫn kiên cường hoặc là dịu dàng hiền thục, làm gì có bộ dạng hờn dỗi như vậy, thật là thể nghiệm tươi mới.
Tiêu Vũ cười ngây ngô, không có chú ý, lúc Thẩm Yến vừa rời đi, sắc mặt đột biến.
Lúc giao phong cùng Tiêu Vũ, tuy ngoài mặt Thẩm Yến bất động thanh sắc, nhưng trong lòng như kinh đào hãi lãng, nàng hiểu biết Tiêu Vũ quá sâu.
Lúc Tiêu Vũ còn thiếu niên tính khí táo bạo cao ngạo, sao bị nàng chống đối nhiều lần như vậy mà vẫn không tức giận, vậy mà hắn còn nói Lưu Hành là hảo hữu, còn nói nhảm về chuyện xưa.
Thẩm Yến xoẹt qua một ý tưởng, khiến nàng không dám nghĩ nữa, nhưng trong lòng lại khẳng định suy đoán, sau lần cuối cùng thử Tiêu Vũ, nàng có thể xác định kết quả.
Tiêu Vũ, cũng trọng sinh.
Đối với Thẩm Yến mà nói, chuyện này không phải là chuyện tốt đẹp gì.