Sau khi nói chuyện với Lê Đình Phúc Hưng xong, Trương Ái Như tạm biệt anh và đến trung tâm thương mại mua đồ, đây cũng là cách để cô giảm stress.
Lê Đình Phúc Hưng lo lắng âm thầm đi theo cô, thấy Trương Ái Như đi vào trong rồi thì anh ở ngoài xe ngồi đợi cô ra.
Còn Phạm Quốc Thiên Bảo đi khắp nơi tìm một lúc thì người của anh gọi đến nói là thấy tiểu Như đang đi mua đồ ở trung tâm thương mại, anh nói được rồi anh sẽ đến tìm cô.
Vội lái xe đến địa chỉ mà người của anh nói để tìm cô, anh biết tiểu Như có sở thích đi mua sắm khi tâm trạng không vui đôi khi chỉ đi lòng vòng rồi trở về.
Đi đến nơi anh vội vàng chạy vào trong tìm cô, anh không nhìn thấy Lê Đình Phúc Hưng đậu xe gần đó.
Còn Lê Đình Phúc Hưng khi thấy anh đến thì anh biết chắc là đến tìm Ái Như, vậy nên anh lái xe rời đi.
Trương Ái Như đang đứng ở quầy sách để tìm vài cuốn sách đọc, bàn tay cô tự nhiên bị ai đó nắm lấy quay đầu nhìn lại thì cô thấy Phạm Quốc Thiên Bảo.
Giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì cô hỏi:
- Sao anh ở đây?
- Anh đi tìm em.
- Để làm gì?
Vừa hỏi cô vừa rút tay ra để với lấy cuốn sách ở trên kệ, giả vờ lựa sách như chưa có chuyện gì xảy ra.
Phạm Quốc Thiên Bảo biết cô đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng anh nhìn thấy đôi mắt cô hơi sưng có lẽ đã khóc rất nhiều rồi, anh trả lời:
- À, bởi vì anh có chuyện muốn nói với em trưa nay thật sự là…
- Anh lấy giúp em cuốn sách ở trên kia.
Phạm Quốc Thiên Bảo còn chưa nói hết câu Trương Ái Như đã đánh sang chuyện khác, chỉ vào cuốn sách ở trên cao để nhờ anh lấy giúp.
Anh thấy có vẻ cô không muốn nói đến chuyện đó nữa, nên tạm thời bỏ qua một bên tối nay anh sẽ nói chuyện với cô. Anh lấy sách xong rồi nói với cô:
- Sẵn đang ở đây hay là chúng ta đi mua quà cho ba mẹ luôn đi.
Trương Ái Như nhìn anh thắc mắc hỏi:
- Để làm gì?
- Không phải ngày mai là đến ngày quay về nhà ba mẹ của em à? Vậy nên cùng nhau đi lựa quà cho ba mẹ luôn đi.
- À, em tưởng là anh không đi.
- Làm sao mà anh không về cùng em được chứ, đi thôi.
Nói rồi Phạm Quốc Thiên Bảo vươn tay ra ôm lấy eo cô tự nhiên mà đi, cô hơi khó chịu chuyện lúc trưa cô không nói với anh không phải là cô không để ý đến đâu.
Anh biết tổng cô gái nhỏ đang nghĩ gì? Nhưng trước hết cứ làm cho cô vui trước đã.
Anh dành cả buổi chiều cho cô, cùng Trương Ái Như đi mua quà cho gia đình cô, đi ăn tối đi dạo phố rồi mới trở về.
Buổi tối cũng như mọi khi Trương Ái Như tắm rửa trước rồi lên giường nằm sát mép để ngủ, anh tắm xong thấy cô như vậy thì trực tiếp ôm người trở về hỏi:
- Tại sao lúc trưa em lại không ở lại nghe anh giải thích.
- Anh không cần phải giải thích gì cả, em hiểu hết mà.
Phạm Quốc Thiên Bảo lật người đè lên người cô hỏi:
- Em hiểu cái gì? Hửm.
- Anh xuống coi.
- Không thích, anh muốn nghe em nói em hiểu chuyện gì?
Trương Ái Như biết là không đấu lại anh nên cô nói:
- Em biết là hôn nhân của chúng ta không có tình yêu, em sẽ không ràng buộc anh vậy nên anh không cần giải thích gì với em hết.
Phạm Quốc Thiên Bảo mỉm cười cúi xuống hôn lên môi cô một cái rồi nói:
- Em yên tâm, khi em làm vợ anh thì anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em hết.
Cúi xuống hôn cô một cái nữa anh tiếp tục nói:
- Chuyện lúc trưa là thư ký Phan định xoa thái dương cho anh, nhưng đi đứng kiểu gì lại té lên người anh đúng lúc em bước vào thôi, anh thề anh không làm gì có lỗi với em hết.
Trương Ái Như hơi bất ngờ vì anh như vậy mà lại giải thích với cô, Phạm Quốc Thiên Bảo cúi xuống hôn lên môi cô và nói tiếp:
- Vậy nên anh đã vội đi tìm em để giải thích, làm em khóc đến thế này anh thật sự xin lỗi em.
- Em không có…
Cô còn chưa nói hết anh đã cướp lời:
- Em không qua mặt anh được đâu, không khóc mà mắt sưng lên thế này à?
Trương Ái Như quay đầu qua hướng khác nói:
- Em không có.
Anh cúi xuống bên vành tai nhạy cảm của cô lưu manh nói:
- Thật sự không khóc à? Vậy bây giờ anh sẽ làm cho em khóc vì…sướng…
Vừa dứt lời anh liền cúi xuống hôn lên xương quai xanh của tiểu Như, cô không ngờ anh lại nói như vậy cô vội đẩy anh ra nói:
- Không được, em không muốn.
- Nhưng anh muốn.
Xoay mặt cô lại anh hôn lên môi cô và nói:
- Tiểu Như anh sẽ không phản bội em và những chuyện này anh tuyệt đối chỉ làm với duy nhất một mình em mà thôi.
Và anh cúi xuống vừa hôn cô vừa cởi hết đồ của cô ra, chậm rãi ăn cô từ từ Trương Ái Như không thể nào cản anh được, huống chi anh là chồng cô thì cản thế nào?
Khi hai cơ thể kết hợp làm một anh vừa đưa đẩy trong cơ thể cô, vừa cúi đầu xuống nói vào tai cô:
- Anh hứa tuyệt đối anh không làm chuyện có lỗi với em… ưm…em phải tin anh… ưm…
Trương Ái Như hoàn toàn không còn tâm trí mà nghe anh nói gì nữa hết, cứ mặt kệ anh muốn làm gì thì làm.