Sau khi khóc một trận thì cô bình tĩnh lại Trương Ái Như ngước mắt lên nhìn Lê Đình Phúc Hưng và nói:
- Em xin lỗi, lại làm dơ áo của anh rồi.
Anh mỉm cười vuốt tóc cô nói:
- Không sao, giờ thì có thể nói với anh là đã xảy ra chuyện gì không?
- Em…em…
Trương Ái Như ngập ngừng không biết có nên nói với anh ấy không? Hai người là bạn nếu cô nói ra có ảnh hưởng đến quan hệ của họ không.
- Không lẽ em không coi anh là anh trai hay là một người bạn để cho cô gái nhỏ có thể tâm sự với anh à?
Trương Ái Như cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy anh có thể hứa với em là không nói với ai hay là anh hai của em biết có được không?
- Được rồi anh hứa.
Trương Ái Như không muốn người khác nghĩ xấu về chồng mình, càng không muốn để cho Trương Kiến Văn biết chuyện.
Bởi vì anh hai rất thương cô từ nhỏ đến lớn chưa từng để cô phải chịu thiệt, uống một chút nước Trương Ái Như bình tĩnh và bắt đầu nói:
- Thật ra em thầm yêu Thiên Bảo từ khi còn nhỏ, đến khi lớn lên em xác định rõ tình cảm của mình em đã tỏ tình và anh ấy đã từ chối.
Lê Đình Phúc Hưng khuôn mặt nghiêm nghị im lặng nghe cô nói:
- Đến khi qua Mỹ anh ấy đã giới thiệu bạn gái với em, lúc đó có cả anh.
- Là Đinh Nhã Uyên à?
- Dạ, em đã quyết tâm sẽ quên đi anh ấy và rồi anh ấy trở về nước, em không biết lý do và hôm qua em mới được biết.
- Là gì?
Trương Ái Như mỉm cười chua chát và hốc mắt cô lại có chút đỏ, cô nói:
- Là vì anh ấy không muốn kết hôn với em, chúng em có hôn ước từ lâu nhưng em không biết, khi ba mẹ anh ấy muốn anh ấy kết hôn cùng em để phản đối hôn sự anh ấy đã trở về nước, trong ba năm đó anh ấy chưa từng trở lại Mỹ.
Lê Đình Phúc Hưng trầm mặc, hai hàng lông mày hơi hơi nhăn lại, tiếp tục nghe cô nói:
- Lần này kết hôn có lẽ là vì anh ấy không thể cãi lại như 3 năm trước, bởi vì hai gia đình đã công bố với báo chí rồi, nhưng mà anh ấy không yêu em.
Nói đến đây Trương Ái Như không kìm chế được nước mắt tiếp tục rơi, Lê Đình Phúc Hưng tức giận bạn mình nhưng không thể làm gì, chỉ có thể lau nước mắt cho cô và hỏi:
- Tại sao em biết cậu ấy không yêu em?
Trương Ái Như vừa khóc vừa nói:
- Bởi vì sáng hôm qua khi thức dậy đi xuống nhà, em đã vô tình nghe thấy anh ấy nói chuyện với ba mẹ, và…và…
- Và thế nào?
- Và lúc nãy ở trong phòng làm việc của anh ấy, em thấy anh ấy đang ôm một cô gái, cô ấy đang ngồi ở trên chân anh ấy tại bàn làm việc.
Lê Đình Phúc Hưng nghe đến đây mà tức giận, anh thề không lẽ anh đến đấm cho Phạm Quốc Thiên Bảo một cái mới vừa lòng của anh, ôm cô vào lòng vỗ về anh nói:
- Em bình tĩnh lại từ từ rồi tìm cách giải quyết có được không?
Cô vừa khóc vừa gật đầu với anh, mà không quên nói:
- Anh đã hứa…không…không được nói với anh hai của em…không thôi anh ấy… anh ấy sẽ không tha cho Thiên Bảo.
- Được rồi, anh hứa với em mà.
Anh thật sự rất đau lòng bởi vì người con gái anh yêu thầm đang đau khổ, đã vậy còn luôn miệng bảo vệ người làm cô ấy tổn thương.
…
Trong khi đó Phạm Quốc Thiên Bảo chạy về nhà tìm, nhưng không thấy tiểu Như đâu cả, anh bắt đầu lo lắng anh thật sự sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Tính cách của tiểu Như ngoài mặt bình tĩnh nhưng mọi chuyện luôn để trong lòng, anh phải tìm cô gái thích rõ mọi chuyện mới được.
Lấy điện thoại ra gọi cho Trương Kiến Văn, đầu dây bên kia vừa bắt máy anh hỏi:
- Kiến Văn tiểu Như có về nhà ba mẹ không?
“Không có, đã xảy ra chuyện gì à?”
- À, không bởi vì lúc nãy cô ấy đem cơm đến cho tớ có nói là về thăm ba mẹ nên tớ gọi hỏi cậu xem sao.
“Con bé không có về, mà không phải ngày mai mới là ngày cậu và tiểu Như về nhà à?”
- Ừm, thì tiểu Như nói nhớ ba mẹ, thôi để tớ gọi cho cô ấy nói ngày mai rồi hả về luôn một thể.
“Ừm, vậy tớ tắc máy đây.”
Vừa cúp điện thoại của Trương Kiến Văn anh lo lắng vừa đi ra xe vừa gọi điện thoại, đầu dây bên kia bắt máy anh nói mà như hét vào loa:
- Lập tức cho người tìm thiếu phu nhân về đây cho tôi.
Lên xe anh lái đi vòng quanh để tìm, anh đi đến những quán ăn mà cô thích những quán nước cô hay ghé, những nơi cô hay đến khi buồn và có tâm sự.
Mặc dù thời gian trôi qua cô đã lớn và ở nước ngoài lâu rồi, hiện tại có còn thích những chỗ đó không? Anh cũng không biết nhưng anh vẫn tìm và anh nhận ra.
Thì ra anh cũng rất hiểu tiểu Như dường như cô thích cái gì? Không thích cái gì anh đều biết.
Vậy tại sao anh lại không thể thích cô được vậy? Hay là vì quá hiểu tiểu Như nên anh mới không thể động lòng với cô được.