Đỗ Hàn Yên và Quý Liên Tích cùng nhau đứng trước một tòa kiến trúc, mặc dù cửa đã đóng, nhưng nhìn qua cửa sổ thì bên trong trông giống như một nhà hàng tồi tàn và đổ nát, trông không giống như đang kinh doanh.
"Yên nhi, muội chắc chắn là ở chỗ này à?"
Quý Liên Tích quay đầu nhìn Đỗ Hàn Yên bên cạnh, nàng ấy cũng lộ ra ánh mắt không chắc chắn.
Vài ngày sau khi họ rời cung, Đỗ Hàn Yên đã kể cho Quý Liên Tích nghe mọi chuyện xảy ra bên ngoài khi nàng ở trong ngục. Sau khi biết Công chúa đã đóng góp rất nhiều cho cuộc hội ngộ của họ, Quý Liên Tích kiên trì muốn đích thân cảm ơn Công chúa. Vài ngày sau nàng và Đỗ Hàn Yên cùng nhau đến thăm, không ngờ hôm đó lại không có ai ở nhà nên đành chọn ngày khác quay lại. Nào ngờ mấy ngày sau, Công chúa điện hạ lại gửi thư cho hai người, bảo họ đợi trước một quán cơm trên một con phố nào đó.
Hai người mang theo quà cảm ơn đếm chỗ đến hẹn, vừa đến cửa tiệm theo địa chỉ thì nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều, không khỏi nghi ngờ rằng Công chúa điện hạ đã viết sai địa chỉ.
"Các ngươi là ai? Nơi này không mở cửa." Một giọng nam nhân từ bên cạnh truyền đến, hai người quay đầu lại thấy một nam tử xa lạ đứng ở một bên nhìn bọn họ.
"Không phải, bọn ta đang đợi người." Đỗ Hàn Yên đáp.
Nam nhân nghe vậy sửng sốt một chút, giọng điệu cảnh giác vừa rồi biến mất: "Hai người là Đỗ cô nương và Quý cô nương phải không?"
Thấy nam nhân kia hình như quen biết mình, hai người liếc nhau rồi nói: "Đúng, xin hỏi ngươi là ai?"
Nam nhân đó bày ra vẻ mặt thân thiện đi về phía cửa tiệm: "Tẩu... Công chúa điện hạ bảo ta tới đây trước, ta tên là Hứa Minh, là bằng hữu của bọn họ."
Hắn vừa nói vừa mở cửa: "Nào, vào trong trước đi."
Hai người theo hắn vào nhà, trong đại sảnh rộng rãi có mấy cái bàn ghế, quầy, một số đã mục nát và không dùng được.
"Nơi này từng là một quán cơm, nhưng Công chúa điện hạ không có hứng thú kinh doanh, từ khi Hoàng thượng ban cho nàng ấy quán cơm này thì nàng cũng chưa từng động vào nó, nhưng tu sửa thì vẫn có thể mở lại." Hứa Minh nhìn quanh, liếc nhìn quanh phòng rồi vẫy tay ra hiệu cho họ đi theo mình.
Mặc dù Đỗ Hàn Yên và Quý Liên Tích hoàn toàn không hiểu mục đích Hứa Minh đưa họ vào thăm quan, nhưng họ đi theo hắn và đi qua một cánh cửa đến phòng bên. Bên trong có một cái bếp lò, trên mặt đất còn có mấy cái muôi, Hứa Minh nhặt lên đặt ở trên mặt bàn bụi bặm: "Đây là phòng bếp, đầu bếp Trần từng phụ trách nơi này sống ở góc phố bên cạnh, nếu cần gì thì có thể tới đó tìm bà ấy. Nào, chúng ta tiếp tục đi vào trong xem xem."
Bọn họ đi qua một cánh cửa và hành lang khác, nhìn thấy một căn phòng khác bị khóa. Hứa Minh mở cửa ra, không ngờ bên trong lại không lộn xộn như bên ngoài, được chia theo bố cục đơn giản, thậm chí bên trong còn có cả đồ đạc như giường, bàn trang điểm, giá sách, bàn làm việc, trông nó giống như một thế giới khác hoàn toàn với sảnh ngoài.
"Đây là phòng ngủ, Công chúa điện hạ đã sai người tới thu dọn trước rồi, tuy rằng hiện tại nhìn qua trống rỗng, nhưng ta tin tưởng sau khi chuyển đồ vật vào sẽ ấm áp hơn nhiều." Hứa Minh bảo hai người họ nhìn một lúc rồi đóng cửa mà không khóa lại, sau đó hắn dẫn hai người đi một vòng quanh nhà kho và một vài căn phòng trống rồi trở lại sảnh.
"Đại khái là như vậy, Công chúa chỉ bảo ta dẫn hai người đi làm quen hoàn cảnh, sau đó chờ bọn họ tới thôi."
Hai người không hiểu gì nhìn xung quanh, vẫn còn chìm trong sương mù, nhìn nhau vài lần, nhưng đều không tìm được đáp án trong mắt đối phương. Quý Liên Tích đành phải hỏi Hứa Minh: "Xin hỏi, ngươi có biết tại sao Công chúa điện hạ yêu cầu bọn ta tới nơi này không?"
Hứa Minh nghe vậy chớp mắt mấy cái, sau đó không thể tin nói: "Bọn lão đại chưa nói cho các ngươi biết sao?!"
"Dù sao thì điều bất ngờ cũng sẽ được giữ đến cuối cùng đúng không?" Giọng nói của Tiểu Thần từ bên ngoài truyền đến, trong nháy mắt bọn họ nhìn thấy nàng ấy và Công chúa điện hạ sóng vai đi vào cửa tiệm.
Công chúa điện hạ áy náy nói: "Thật xin lỗi đã để mọi người chờ lâu như vậy, là bởi vì Tiểu Thần quên chỗ cất khế đất ở đâu nên mới như thế."
"Tại ta vốn tưởng rằng không dùng đến nó mà!" Tiểu Thần ấm ức nói.
Nhìn thấy bọn họ, Đỗ Hàn Yên đến gần Quý Liên Tích và thì thầm vào tai nàng, nàng lập tức nói: "Tham kiến Công chúa điện hạ."
Sau đó nàng định quỳ xuống, nhưng Vũ Văn Ngưng vội vàng đỡ nàng dậy và nói: "Không cần đa lễ, ta đã không còn là Công chúa nữa."
Tiểu Thần đi tới: "Ngươi chắc là Quý Lương viên..." Nàng ấy dừng lại: "À, xin lỗi xin lỗi, bây giờ ngươi không phải là Lương viên nữa, là Quý cô nương."
Sau đó nàng ấy nhìn hai người họ, vui vẻ nói: "Chúc mừng hai người."
Quý Liên Tích cười nói: "Ngươi chắc chắn là Tiểu Thần cô nương nhỉ. Yên nhi đã kể cho ta nghe mọi chuyện rồi, nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, cả đời này ta và Yên nhi sẽ không bao giờ có thể đoàn tụ. Ta thực sự không biết nên cảm ơn mọi người như thế nào."
Nàng giơ cái giỏ trong tay lên: "Chút tấm lòng này không đủ tôn kính, bọn ta không thể trả nổi công ơn to lớn của Công chúa điện hạ, nếu bọn ta có thể giúp được gì thì cứ nói."
"Đừng nói như vậy." Tiểu Thần vội vàng đáp: "Dù sao cũng là do Thái tử gieo gió gặt bão, trên chiến trường hắn đã không chút lưu tình bắn tên vào ta. Nếu không phải ta mạng lớn thoát khỏi kiếp nạn, thì làm sao còn có thể đứng vững ở đây chứ."
"Đúng vậy. Hơn nữa, những người cùng chí hướng đồng tính luyến ái nên giúp đỡ lẫn nhau." Hứa Minh ở bên cạnh bổ sung.
Lời vừa dứt, Đỗ Hàn Yên và Quý Liên Tích đều mở to mắt. Khung cảnh bỗng chốc chìm vào im lặng.
Hứa Minh kêu "úi" một tiếng rồi nhìn xung quanh, vội vàng nói: "Ta... ta nói chính mình! Nếu các người cần giúp đỡ, tại hạ sẵn sàng giúp!"
"Ai bảo ngươi lắm mồm này." Tiểu Thần lườm Hứa Minh, sau đó thở dài: "Nhưng ta cảm thấy bọn họ hẳn là đã sớm phát hiện ra rồi nhỉ?"
Nàng ấy vòng tay qua eo Vũ Văn Ngưng, nhìn hai người bọn họ: "Nếu như ta đoán không sai thì mối quan hệ của hai người cũng giống bọn ta, không phải chỉ là bằng hữu đúng không?"
Mặc dù có chút rụt rè nhưng Đỗ Hàn Yên vẫn gật đầu xác nhận suy đoán trong lòng. Quý Liên Tích ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Vũ Văn Ngưng và Tiểu Thần, giống như nàng không nhận được tin tức này trước.
Bên ngoài cửa có một vài đại hán đi qua, âm thanh ồn ào ngay lập tức đi vào cửa.
"Ở đây không thích hợp nói chuyện, chúng ta vào trong đi." Vũ Văn Ngưng đề nghị.
Vì vậy bọn họ thay đổi địa điểm và đến phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ.
"Sau đó có nghe được tin tức gì từ trong cung không?" Sau khi mọi người ổn định xong, Vũ Văn Ngưng mới hỏi.
Đỗ Hàn Yên gật đầu và trả lời: "Những thị nữ cũ của bọn ta như Xuân nhi và Nguyệt nhi vẫn đang phục vụ trong cung, họ mới đến thăm bọn ta vài ngày trước."
"Sau sự thay đổi lớn như vậy, triều đình có dự định gì?" Hứa Minh hỏi. Dù sao bây giờ Thái tử cũng không thể thoát tội, vậy người thừa kế nên làm thế nào? Bách tính có bị ảnh hưởng không?
"Ta nghe nói gần đây họ đã thảo luận về việc đưa một trong những Hoàng tử của Nhị công chúa điện hạ vào cung..."
"Thế chẳng phải quá mạo hiểm sao?" Tạm thời không nói đến vấn đề huyết thống của người thừa kế, còn có những lo lắng ẩn giấu về việc liệu các quốc gia và người dân láng giềng có thể chấp nhận hay không.
Tiểu Thần xen vào: "Dù sao giao quốc gia cho tên ca ca biến thái cũng sẽ dẫn đến kết cục tương tự, ta nghĩ đặt hy vọng vào Nhị công chúa cũng không tệ."
"Quên đi, quốc vụ cứ để bọn họ lo." Vũ Văn Ngưng nhìn hai người họ: "Hy vọng sau khi các ngươi xuất cung, cuộc sống sẽ tốt hơn trước."
Nàng ấy lo lắng cũng không phải không có lý do, nếu thường dân có con gái gả vào hoàng thất thì đó là làm rạng danh tổ tiên, hiếm thấy tình huống trở về nhà mẹ đẻ như thế này. Cho dù tin tức về Thái tử lan truyền khắp cả nước, cũng không có gì đảm bảo các phi tần hồi hương sẽ không bị đối xử khác biệt.
Cả Đỗ Hàn Yên và Quý Liên Tích đều nở nụ cười gượng gạo, thành thật mà nói, cả hai đều ở trong cùng một hoàn cảnh. Mặc dù gia đình họ chào đón họ trở về nhà, nhưng họ từng là trụ cột của gia đình vì họ có bổng lộc hàng tháng của nương nương để trang trải các chi phí của gia đình. Bây giờ họ trở về tay trắng, trong nhà cũng bi thảm. Họ đành phải tìm kiếm xung quanh xem có những công việc nào mà nữ nhân có thể làm, cố gắng làm cho đến khi họ tìm ra cách.
Nhưng bọn họ cũng không định nói gì, Công chúa điện hạ vốn không quen biết bọn họ, nhưng lại nguyện ý giúp bọn họ đoàn tụ là họ đã dùng hết số hương khói mà kiếp trước hai người thắp rồi, không cần phải để Công chúa điện hạ tiếp tục lo lắng cho họ nữa.