Thấy thái độ hiểu chuyện khác thường của Vũ Văn Dương, Hoàng đế ngạc nhiên mừng rỡ, cầm ly rượu lên uống cùng con trai.
Nhưng mà, đột nhiên có một giọng nói tràn đầy khí thế vang vọng toàn bộ yến tiệc: "Không được uống!!"
Không ai biết giọng nói đó phát ra từ đâu, nhưng Vũ Văn Ngưng lập tức nhận ra đó là giọng nói của Tiểu Thần, nàng không nói lời nào mà làm đổ ly rượu trong tay Hoàng đế.
Mọi người còn đang hoảng loạn cố gắng tìm hiểu tình hình thì một bóng người khập khiễng từ ngoài cửa lớn bước vào, Đỗ Hàn Yên và Xuân nhi đều hít một hơi thật sâu.
Đó là Hạ nhi.
Nàng ấy bước vào một cách khó khăn, ôm chiếc hộp tìm được ngày hôm qua và nói to: "Thưa Công chúa điện hạ... có cô nương nhờ nô tỳ mang đến cho người..."
Trên bàn có người kinh ngạc, tại sao lại đột nhiên có một tên què chạy vào yến tiệc của Hoàng thượng, sợ Hoàng thượng nổi giận nên có người vội vàng nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại xông vào yến tiệc của Hoàng gia? Người đâu!"
Thấy Hạ nhi sắp bị kéo ra ngoài, Đỗ Hàn Yên vội vàng đứng dậy nói: "Hãy để nàng ấy vào, nàng ấy là thị nữ của ta!"
Hạ nhi đã rơi nước mắt khi nghe thấy nàng vẫn bằng lòng gọi mình là thị nữ của nàng.
Vũ Văn Ngưng thấy thế lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng nhờ người lấy chiếc hộp trong tay Hạ nhi trước khi Lý Nghiên nhận ra có điều gì đó không ổn.
Khi Lý Nghiên nhận ra rằng chiếc hộp rất quen thuộc, thì chiếc hộp mở ra một nửa đã ở trong tay của Vũ Văn Ngưng.
Trước khi mở hộp, Vũ Văn Ngưng nhận thấy khuôn mặt của Lý Nghiên tái nhợt, nàng lập tức biết rằng những thứ trong hộp nhất định là đúng rồi.
So với đêm qua, chiếc hộp trở nên trơn trượt và xiêu vẹo, thực sự không biết Tiểu Thần đã dùng phương pháp nào để mở nó.
"Ngưng nhi, chuyện này là sao?" Hoàng thượng khó hiểu hỏi. Nhưng Vũ Văn Ngưng không trả lời ông ngay mà xem thứ trong hộp, sau khi đọc một bức thư được lấy ra, nàng đưa bức thư cho ông với vẻ mặt bất ngờ và giải thích.
"Chiếc hộp này là do con đã phái người đến phòng của Lý Lương đệ tìm được."
Hoàng thượng nghi ngờ nhìn Lý Lương đệ đang căng thẳng, rồi cầm lấy chiếc hộp và bức thư.
Nhìn thấy trong hộp có long bào và ngọc ấn, Hoàng thượng trợn to hai mắt, vội vàng đọc nội dung bức thư. Những người có mặt không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy bầu không khí có vẻ hơi kỳ lạ, đành phải nín thở chờ Hoàng thượng đọc thư.
Một lúc sau, vua ngẩng mặt từ trong thư lên đã tràn đầy tức giận, Hoàng thượng đột nhiên đứng dậy, không thèm để ý hất đổ đĩa thức ăn trên bàn, giơ ngón tay run rẩy giận dữ nói với Vũ Văn Dương và Lý Nghiên: "Người đâu!! Bắt hai tên phản quốc này cho ta!"
Ngay lập tức, hiện trường rơi vào hỗn loạn. Mọi người đều kinh ngạc, thị vệ tiến lên phía trước, Vũ Văn Dương không chịu nhượng bộ, kêu Hoàng thượng tha mạng, còn Lý Nghiên ngoan ngoãn để thị vệ bắt mình, nhưng nhìn Vũ Văn Ngưng với vẻ không thể tin được. Không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên nhúng tay vào chuyện này, rõ ràng là bọn họ không thù không oán, tại sao nàng lại biết để điều tra nàng ta!
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn Thái tử bị lôi ra ngoài, trên khuôn mặt góc cạnh tràn đầy mệt mỏi, trong lòng đau đớn không gì sánh được. Ông đã hết lần này đến lần khác cho Thái tử mình cưng chiều nhất cơ hội, mà tên nghịch tử này chẳng có gì khác ngoài việc khiến ông thất vọng hết lần này đến lần khác.
Nhìn thấy phụ thân như vậy, Vũ Văn Ngưng đột nhiên cảm thấy đau khổ, nàng từng oán giận phụ hoàng không làm gì và để Thái tử làm xằng làm bậy với mình, bây giờ sự việc cuối cùng đã đi đến hồi kết, phụ hoàng cuối cùng đã nhìn rõ Vũ Văn Dương, trái tim cũng đã tan vỡ.
Bức thư đó là một bức thư nhà do Thái phó viết cho Lý Nghiên, trong đó nói rõ dã tâm soán ngôi của ông ta, âm mưu lợi dụng Lý Nghiên để trong ứng ngoại hợp, nhờ nàng ta thuyết phục Thái tử tìm cơ hội thêm thạch tín vào rượu của Hoàng đế. Nếu thành công, sau khi Thái tử kế thừa hoàng vị thì bọn họ có thể dễ dàng lật đổ hắn. Nếu thất bại, bọn họ sẽ có cách riêng để đổ hết tội lỗi lên đầu Thái tử, bọn họ là bàn tay gây tội ác đứng sau hậu trường cũng có thể bình an vô sự mà rút lui. Cuối bức thư chắc chắn có in gia huy của gia tộc Thái phó Lý gia, bằng chứng phạm tội được kết luận.
Chắc hẳn Thái phó không ngờ rằng sự nóng vội của mình sẽ là một sai lầm, ông ta đã gửi những thứ đại nghịch bất đạo như ấn ngọc mới và long bào cho Lý Nghiên trước, mà Lý Nghiên đã bất cẩn không kịp thời tiêu hủy bức thư. Bây giờ Vũ Văn Ngưng nhúng tay vào, đã quá muộn để hối hận.
Sau khi bữa tiệc như trò hề này kết thúc, có thể nói trong triều đình đã diễn ra những thay đổi long trời lở đất. Thái tử bị phế truất, Lý Nghiên và bè đảng còn sót lại của Thái phó đã bị điều tra kỹ lưỡng. Sau khi điều tra xong, họ mới phát hiện ra rằng Thái phó đã cắm rễ trong triều đình từ lâu, nhiều người không ngờ tới mình lại dính vào chuyện này, bao gồm nhiều nương nương của viện phi tần, lúc này mới nhận ra rằng Lý Nghiên đã sắp xếp người xung quanh mình.
Đỗ Hàn Yên đã biết về chuyện của Hạ nhi, điều khiến nàng ngạc nhiên là bên cạnh Tích nhi cũng có tay trong của Lý Nghiên. Hầu như tất cả các phi tần trong viện đều đã bị Lý Nghiên hạ thuốc trong một thời gian dài, mọi người đều suy đoán đây có lẽ là nguyên nhân khiến các phi tần của Vũ Văn Dương đã vào cung lâu như vậy mà vẫn không có tin vui. Về phần tại sao Lý Nghiên lại thất thủ để cho Đỗ Thừa huy sinh tiểu công chúa, có đủ loại suy đoán, ví dụ như Lý Lương đệ ra tay nhẹ, Đỗ Thừa huy có thể chất quá tốt, hoàn toàn là bởi vì vận may,... Dù sao những chuyện này đã không còn quan trọng nữa, đối với mọi người mà nói, điều đáng bàn hơn chính là vì sao Thái tử lại sẵn sàng tấn công Hoàng thượng? Tội giết cha đã khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, nói là vì hám lợi cũng không có nghĩa lý gì, hắn đã được làm Thái tử, sớm muộn gì cũng sẽ lên ngôi, bây giờ cần gì phải phạm vào tội ác tày trời như vậy?
Thế là mọi người lại bắt đầu suy đoán: Chẳng lẽ miệng lưỡi trơn tru của Lý Lương đệ đã dùng tà thuyết mê hoặc Thái tử? Hay là Thái phó đang nắm giữ con át chủ bài và đe dọa Thái tử? Có lẽ từ đầu đến cuối, Thái tử hoàn toàn không muốn lên ngôi! Cuối cùng, hắn thậm chí còn bị hạ trùng độc, bị chiếm hữu... những phỏng đoán về đủ loại sức mạnh kỳ lạ xuất hiện, nhưng một số người tin rằng Thái tử chỉ là một kẻ ngốc.
Nói ra cũng thật đáng tiếc, kể từ sau sự cố của Hạ tướng quân, danh tiếng của Vũ Văn Dương ở trong lòng mọi người đã cạn kiệt, bây giờ sẽ không còn ai đồng cảm với hắn và cũng không ai quan tâm đến số phận tương lai của hắn, hình bóng của vị Thái tử vô lý này im lặng biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Đồng thời, có một vấn đề khác mà những bách tính thường thích nói đến.
Nói chung, nếu Hoàng tử bị kết án tử hình vì tội giết vua mà chưa đạt được, thì các phi tần và con cháu của hắn cũng sẽ bị vạ lây. Nhưng người ta nói rằng Công chúa vì tình yêu chân thành đã từ bỏ tước vị hoàng gia, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế ngay tại chỗ, cầu xin thay cho tất cả các phi tần và cầu xin Hoàng đế cho họ trở về quê hương. Người đời đã bị sốc khi biết về vụ việc này và họ chưa bao giờ nghe nói về một tiền lệ như vậy. Hầu hết mọi người đều ca ngợi Công chúa có lòng nhân hậu và lương thiện, nhưng vẫn có một số ít người không tán thành việc một nữ nhân đã gả đi trở về nhà mẹ đẻ của mình, chứ đừng nói đến một nữ nhân được gả vào hoàng thất.
Các phi tần trong cung cũng vậy, có người bằng lòng về nhà, có người không muốn, nhưng dù có như thế nào cũng không ai muốn chịu chết cùng Thái tử. Tránh được cái chết là đã biết ơn Thánh thượng lắm rồi, làm sao dám nhiều lời nữa.
Sau sắc lệnh, các phi tần và Quý Liên Tích ở trong ngục gần như bị đuổi ra khỏi cung ngay lập tức, ngoại trừ Đỗ Hàn Yên.
Bởi vì số phận của Tử Khâm vẫn đang chờ bàn bạc.
Điều này khiến triều đình vô cùng bận tâm, theo lý mà nói thì huyết mạch hoàng gia làm sao có thể lưu lạc đầu đường xó chợ chứ? Nhưng Vũ Văn Dương đã bị trục xuất khỏi hoàng gia, nếu Tử Khâm hoặc Đỗ Hàn Yên ở lại trong cung điện, vị trí của họ sẽ trở nên rất khó coi.
Sau một ngày, các đại thần triều đình và vua cuối cùng đã đưa ra kết quả, họ cho rằng Tử Khâm không phải là nam nhi và không có tranh chấp liên quan nào về quyền thừa kế. Hơn nữa, bởi vì Vũ Văn Dương không còn là thành viên của hoàng thất, con cháu của hắn đều bị giáng chức xuống làm thường dân, từ đó hai mẹ con Đỗ Hàn Yên cũng không còn dính dáng gì đến hoàng tộc nữa.
Sau khi biết kết quả, Đỗ Hàn Yên chỉ cảm thấy may mắn. Tử Khâm cũng là một miếng thịt trong lòng nàng, nếu không thể đưa nó đi cùng, trong lòng nàng sẽ trống rỗng một khoảng cả đời.
Đến lúc phải rời đi, Đỗ Hàn Yên ôm Tử Khâm trong tay và theo chân thị vệ tiến đến cổng, tim nàng đập cực nhanh.
Tích nhi ở ngay bên ngoài cánh cửa này, các nàng thực sự có thể trùng phùng đúng không?
Kể từ ngày tổ chức đại yến, cả triều đình náo nhiệt, nàng hầu như không có cơ hội biết được tin tức về Tích nhi, nhưng ít ra nàng cũng biết Tích nhi vẫn còn sống khỏe mạnh. Vì một ngày hai người thật sự có thể gặp lại nhau, nàng ép mình phải bình tĩnh, vững vàng...
Bây giờ, cuối cùng cũng khiến nàng chờ đợi đủ rồi!
Khi thị vệ đóng cánh cửa sau lưng, Đỗ Hàn Yên cũng nhận ra rằng sự tự do hão huyền này đã thực sự đến. Dường như Tử Khâm cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt, nó lảm nhảm phát ra một số âm thanh, như thể đang nóng lòng thông báo tin vui. Đỗ Hàn Yên mỉm cười với nó, đột nhiên...
"Yên nhi..." Giọng nói quen thuộc trong trí nhớ của nàng truyền đến, có chút đau khổ cùng mệt mỏi, nhưng vẫn là giọng nói mà nàng nhung nhớ nhất.
Nàng nhìn sang nơi phát ra âm thanh, Quý Liên Tích đang đứng cách đó không xa. Trên khuôn mặt nàng ấy có một nụ cười của thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới.
Đã một ngày kể từ khi tất cả các phi tần rời khỏi cung, nhưng quần áo trên người Quý Liên Tích vẫn giống như lúc trong phòng giam, không giống như nàng đã trở về nhà.
"Tỷ... vẫn luôn ở đây đợi muội sao?" Đỗ Hàn Yên tiến lại gần, mũi của nàng đã chua xót từ lúc nhìn thấy nàng, nhưng vẫn cố kìm nước mắt, không thể tin được hỏi.
Quý Liên Tịch đứng tại chỗ gật đầu: "Có muội đi cùng ta mới được gọi là về nhà."
Đỗ Hàn Yên nhìn nàng, nước mắt dần làm nhòe đôi mắt, nhưng nàng ấy cố gắng mở to mắt, không để nước mắt ngăn cản mình từng giây từng phút nhìn nàng.
Chớp mắt, giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Sao tỷ không ôm muội?" Đỗ Hàn Yên hỏi: "Muội ôm Tử Khâm, không rảnh tay để ôm tỷ..."
Quý Liên Tích cười gượng: "Tỷ bây giờ vừa hôi vừa bẩn, không muốn làm muội bẩn..."
Nàng còn chưa kịp nói xong, Đỗ Hàn Yên đã lao vào trong vòng tay của nàng. Một mùi quen thuộc xộc vào mũi, Quý Liên Tích gần như không chần chừ ôm lấy họ, nước mắt cũng không chịu thua kém mà rơi xuống.
Giống như cái ôm đã xa nhau mấy trăm năm, lần này sẽ không bao giờ xa cách nữa.