Thật ra so với Quý Liên Tích, nhà họ Đỗ tương đối gần hoàng cung, cho nên đi rất nhanh, nhưng hiện giờ thời gian còn sớm, ai cũng đều chưa tỉnh giấc. Dù sao dáng vẻ hai nàng hiện tại cũng chỉ là hai người đàn ông thô lỗ, dứt khoát quăng bỏ phong thái khuê tú của mình, ngồi ngay cửa chờ.
May là trời đông giá rét đã qua, hiện tại cũng không tính là quá lạnh, ngồi ngoài trời cũng không khiến người hạ nhiệt, chỉ là không khí lạnh ngoài không khí buổi sáng vẫn làm Đỗ Hàn Yên không ngừng run rẩy.
"Muội lạnh sao?" Quý Liên Tích cởi chiếc áo mỏng trên người khoác lên cho Đỗ Hàn Yên, mặc dù không có tác dụng quá lớn nhưng làm lòng Đỗ Hàn Yên ấm áp vô cùng: "Liên Tích tỷ diện nam trang, hành vi cử chỉ cũng thật giống nam nhân."
"Không phải thế sao? Khó có lúc để ta chăm sóc tốt cho Hàn Yên muội muội." Nói xong, nhìn về bộ râu dưới mũi Đỗ Hàn Yên, sửa lại rồi nói: "Nhưng mà bây giờ phải gọi là Hàn Yên đệ."
Lời nói rơi xuống làm hai người khẽ nở nụ cười, không khí vui vẻ thoải mái.
Cười xong, Đỗ Hàn Yên liền thuận thế dựa vào đầu vai Quý Liên Tích, Quý Liên Tích nhất thời cảm thấy bả vai có chút tê dại.
"... Ta thật sự hy vọng, có thể ở cùng với Liên Tích tỷ cả đời như vậy." Khẽ than, Đỗ Hàn Yên nói.
"Thường ngày thì không thể à." Chỉ cần hai nàng vẫn còn là thiếp của thái tử, hiện trạng sẽ không thay đổi, chỉ mong...
Đỗ Hàn Yên không trả lời, cũng chỉ im lặng dựa vào người nàng.
Quên đi, trong cung vạn biến, quý trọng an nhàn trước mắt đó là chuyện duy nhất có thể làm lúc này.
Hai người đều chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện, lúc hai người đều nghĩ đối phương đã ngủ, đột nhiên Quý Liên Tích cảm giác có người kéo chòm râu của mình.
Nàng mở mắt ra, trước mặt là một đôi mắt to nhìn chằm chằm mình, sợ đến cả người run lên, cũng làm kinh động Đỗ Hàn Yên.
Chỉ thấy có một thân thể nho nhỏ lắc lư trước mặt, vươn đôi tay mập mạp ngắn ngủn ra sức giật râu lần nữa.
Nếu bộ râu bị giật thì nàng sẽ mất vật che chắn. Quý Liên Tích vội vàng tránh né, một cú lánh mình này làm tiểu cô nương mất nơi trụ, trọng tâm không ổn suýt nữa đã ngã, Quý Liên Tích vội vã đỡ lấy nàng ấy.
Đợi nàng ổn định người, Quý Liên Tích nghi hoặc nhìn về phía Đỗ Hàn Yên, chỉ thấy nàng ấy vẫn vẫn nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương, có chút đăm chiêu.
Lúc này, bên cạnh truyền tới một giọng nói non nớt: "Xuân Noãn! Đừng chạy loạn!" Một giây sau thì một cô gái khác đi đến, vóc dáng không cao, nhìn qua cũng mới 8,9 tuổi.
Nàng ấy vừa thấy hai người đàn ông khả nghi ngồi trước cửa nhà mình, trong đó có một người đang ôm muội muội của mình, nhất thời sợ hãi chạy đến, còn kêu to nương, nương.
Điều này làm Đỗ Hàn Yên phản ứng lại! nàng vội vàng đuổi theo, vừa gọi tên nàng ấy: "Tiểu Nghi!"
Tiểu cô nương thấy ngay cả tên của mình mà đại thúc khả nghi cũng biết, sợ đến hồn phi phách tán, tiếng hét càng chói tai hơn, tạo nên náo động không nhỏ.
"Sao thế sao thế, sáng sớm nhìn thấy quỷ hay sao?" Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mái tóc rối xù bước ra, tiểu cô nương lập tức tiến vào lòng hắn, không dám đưa mắt nhìn về thúc thúc kỳ quái phía sau lần nào nữa.
Người đàn ông trung niên cũng chú ý tới người kỳ lạ, đề cao cảnh giác, nói thẳng: "Ngươi là người ở đâu! Muốn làm gì nữ nhi của ta, không mau đi thì ta gọi nha dịch xuống đấy!"
Đỗ Hàn Yên chưa kịp phản ứng lại, một nữ nhân đi ra từ trong phòng, khi nàng thấy nam tử xa lạ, lập tức lộ ra biểu cảm ngạc nhiên: "Ai nha, Hàn nhi!"
"Hàn Nhi?!" Người đàn ông trung niên lập tức lớn tiếng lặp lại lần nữa. Mà cô nhóc trong lòng hắn cũng ngừng khóc, hơi quay đầu lại nhìn quái nhân.
Lúc này, Đỗ Hàn Yên mới ý thức mình còn đang mang râu giả, vội vàng kéo xuống để lộ gương mặt của mình, bọn họ mới vội vàng tiến lên.
"Hàn Yên tỷ!" Tiểu cô nương vừa mới chạy đi là người đầu tiên hét lên, ba bước thành hai bước chạy đến bên chân Đỗ Hàn Yên muốn nàng ấy ôm.
"Cuối cùng cũng nhận ra tỷ rồi à, Tiểu Nghi?" Đỗ Hàn Yên cưng chiều trách yêu.
"Hàn Nhi... sao con lại..." Người đàn ông trung niên đánh giá nàng ấy rất lâu, sau đó chợt cười ra tiếng: "Sao con lại ăn mặc thành ra thế này ha ha ha ha!"
Đỗ mẫu lườm ông ấy một cái, vội vã tiến lên quan tâm nữ nhi của mình: "Sao đột nhiên lại trở về? Con ăn mặc thành như vậy... Chẳng lẽ là cải trang đi tuần?" Nói xong, bà còn bối rối nhìn sang bốn phía, chỉ sợ chậm trễ thái tử điện hạ.
"Không, chỉ có ta và Liên Tích tỷ thôi."
Lúc này Quý Liên Tích chậm rãi dắt Xuân Noãn đến, mới vừa rồi muốn ôm nhưng cô nhóc không cho, xem ra là mới học đi đường muốn đi nhiều chút. Đỗ Hàn Yên thấy dáng vẻ tay chân loạn xạ của Liên Tích tỷ, không khỏi cảm thấy vô cùng đáng yêu.
"Vị này là?" Đỗ mẫu hỏi.
"Nàng là Quý lương viện, ta đều gọi nàng là Liên Tích tỷ, là nàng đưa ta trở về đó." Đỗ Hàn Yên nói.
Đỗ mẫu muốn tiếp lấy tay Xuân Noãn, nhưng cô bé lại nắm chặt tay Quý Liên Tích không buông, mặc dù Đỗ mẫu không hài lòng, nhưng cũng đánh phải đi theo nàng: "Xem ra Xuân Noãn nhà ta rất thích ngươi, vào nhà ngồi trước đi." Đỗ mẫu mời hai người vào nhà.
Trước khi Quý Liên Tích vào, Đỗ Hàn Yên ngăn nàng lại, kéo râu giả xuống giúp nàng, để tránh lại dọa sợ người khác. Quý Liên Tích ngượng ngùng sờ khoảng không đột ngột dưới mũi.
Đi vào nhà, hai thiếu niên mới từ từ đi ra, uể oải hỏi: "Nương, hôm nay có cơm sáng chưa?" Không ngờ lại thấy được gương mặt xa lạ, hơn nữa còn là một vị cô nương vô cùng xinh đẹp, bọn hắn nhất thời sững sờ đứng tại chỗ.
"Muốn ăn sáng còn không mau giúp dọn bát đũa!" Đỗ mẫu nói như thế, mọi người mới phát hiện bên cạnh có cô gái yên lặng bận rộn bên bàn ăn.
Cô nàng bĩu môi nhìn hai ca ca của mình một cái.
"Các ngươi đừng sợ, nhìn xem ai trở về này!" Đỗ mẫu nói, đồng thời chỉ về phía cửa.
Cách vài tháng mà bị cả nhà nhìn, Đỗ Hàn Yên lại cảm thấy có chút biệt nữu: "Mấy tháng không gặp, mọi người có khỏe không?"
Mọi người bên trong phòng lập tức sửng sốt phát ngốc, lập tức lao tới: "Hàn Yên tỷ!"
"Tỷ! Sao tỷ lại trở về vậy?"
"Đại tỷ, ta rất nhớ tỷ!"
"Được rồi được rồi, đừng đứng đó nói chuyện, hai người Hàn nhi chắc còn chưa ăn phải không, tất cả mọi người ngồi xuống." Cùng lúc đó, Đỗ mẫu nói với Đỗ Mai: "Đi lấy thêm hai bộ bát đũa."
"Nhưng mà nương, chúng ta chỉ còn có một bộ bát đũa thôi!"
"Sao lại thế?"
"Đúng vậy, lần trước Lương ca lại làm vỡ một bộ rồi." Đỗ Mai oán giận nói.
Đỗ Lương không chấp nhận được mình mất mặt trước mặt mỹ nhân, hắn hét lớn: "Đó là lúc đó A Tần đụng vào người ta trước!"
"Ai da!" Đỗ phụ vỗ đầu "Tần Nhi đâu? Chắc là chưa rời giường, ta đi gọi hắn." Nói xong liền đi vào phòng.
Đỗ mẫu vô cùng áy náy nhìn hai người: "Thật ngại quá, không có đủ bát đũa, chi bằng..." Đỗ mẫu bắt đầu đưa mắt quét trên bàn ăn, chuẩn bị bắt đầu điểm danh.
Quý Liên Tích ngay lập tức phát huy mỹ đức của mình: "Ta không ăn cũng không sao, này để Hàn Yên dùng đi!"
"Liên Tích tỷ, tỷ là khách, sao có thể để tỷ đói bụng được."
"Muội khó có dịp về nhà, lại không có lý nào để muội đói chết, nhanh ăn đi!"
Ngay lúc hai người đang giằng co chưa xong, Đỗ mẫu ngăn hai người lại, lấy bát đũa của Đỗ phụ đặt trước mặt Đỗ Hàn Yên: "Hàn nhi dùng của cha đi, cái đó để cho Quý lương viện."
"Sao có thể không biết xấu hổ..." Quý Liên Tích vừa lên tiếng, Đỗ mẫu ngăn cản nàng trước, sau đó lớn tiếng hỏi: "Cha mấy đứa nhỏ! Ông có đói không?"
Trong phòng trầm mặc một hồi mới truyền ra: "Không đói!"
Đỗ mẫu mỉm cười, hơi gật đầu nhìn Quý Liên Tích: "Đừng thấy dáng vẻ như bộ hài cốt của lão đầu kia, hắn thường nửa đêm về ăn vụng đủ thứ đó, cùng một dạng với lũ chuột. Cho nên sáng ăn không nhiều, ngươi yên tâm ăn đi!"
Lúc này Quý Liên Tích mới yên tâm dùng bữa.
"Thứ lỗi cho ta nói, cô nương mỹ lệ này là bằng hữu của tỷ tỷ sao?" Đỗ Lương, cậu bé có tuổi lớn nhất tận lực bắt chuyện. Hắn cũng gần đến tuổi kết hôn, bắt đầu chú ý một số cô nương.
"Chuyện có liên quan gì tới ngươi không?" Không ngờ lần bắt chuyện đầu tiên trong đời của Đỗ Lương đã bị tỷ tỷ mình hung hăng cắt ngang.
Đỗ mẫu đến phá vỡ cục diện: "Vị Quý lương viện cũng là nương nương đi? Để ngài dùng cơm canh đạm bạc thật sự thất kính quá." Bà gián tiếp cho Đỗ Lương biết, người ta đã là người của thái tử, vẫn nên sớm hết hy vọng đi.
"Đừng để ý lễ nghi này..." Trước mặt người nhà Đỗ Hàn Yên, nàng cũng không muốn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.
"Này Hàn Yên, trong cung có vui không?" Ăn được một nửa, giọng nói của Đỗ phụ truyền tới. Mà Đỗ Tần ngủ nướng rốt cuộc cũng tỉnh lại, hắn nghe cha báo tin vui là Hàn Yên tỷ tỷ trở về, một đường chạy tới.
Đỗ Hàn Yên xoa đầu hắn, vừa đáp: "Nếu không có Liên Tích tỷ, có lẽ không hề vui chút nào."
Đỗ mẫu nghe nói thế thì nhướng mi: "Sao vậy, bình thường thái tử không bồi con sao?"
"Cũng không phải... chỉ là... cảm giác ở chung với Liên Tích tỷ vui hơn." Quý Liên Tích rất bội phục Đỗ Hàn Yên có thể thẳng thắn bày tỏ chuyện này thành lời, ngược lại là nàng, có chút xấu hổ cúi thấp đầu.
Đỗ phụ đứng một bên, thấy hai nàng đều có đồ ăn, ủ rũ nhíu mày.
Đỗ Hàn Yên thấy tình hình, nhìn đồ ăn trên bàn, cảm giác thèm ăn biến mất không lý do, thậm chí có xúc động muốn nôn, thế là nàng ấy nói: "Cha, người ăn đi. Ta không muốn ăn."
"Cha cướp đồ ăn của con gì ra thể thống gì nữa! Con mau ăn đi!" Đỗ phụ xua xua tay.
Chỉ là Đỗ Hàn Yên thật sự không muốn ăn, nàng ấy chỉ cảm thấy buồn nôn khi nhìn vào những đồ ăn bóng dầu trên đó.
"Hàn Nhi, sao không ăn vậy? Con còn chưa ăn mà đúng không?" Đỗ mẫu nghi hoặc hỏi.
"Không biết sao nữa, không có cảm giác muốn ăn." Đỗ Hàn Yên có chút khó khăn trả lời, nàng ấy phải cố nén cảm giác buồn nôn xuống.
"Có thể là phong hàn không?" Quý Liên Tích lập tức đặt lòng bàn tay lên trán Đỗ Hàn Yên: "Cũng không có sốt mà."
Đỗ mẫu nhíu mày nhìn Đỗ Hàn Yên, lo lắng nữ nhi của mình ở trong cung sinh bệnh không ai chăm sóc.
Bà vốn đang dán mắt vào mặt Đỗ Hàn Yên, sau đó đưa mắt xuống, chuyển sang bụng của nàng ấy, giờ phút này mới bỗng nhiên cảm thấy gì đó!
"Hàn Nhi! Con lại đây." Đỗ mẫu ăn được một nửa thì kéo Đỗ Hàn Yên vào trong, bỏ lại một đống người phía sau đang khó hiểu.