Cho đến khi xuân thần đến, hai nàng vẫn dùng phương thức "Không tiện lộ diện" để gặp mặt, mà Quý Liên Tích cũng thật sự trồng mấy cây non ở hậu viện, tuy cây chưa lớn nhưng cũng coi như có chút che đậy.
Hôm nay, Đỗ Hàn Yên chuẩn bị đến báo danh. Trong quá trình dạy học, Quý Liên Tích luôn có chút đăm chiêu nhìn Đỗ Hàn Yên, nhìn đến nàng ấy trở nên ngượng ngùng, hỏi thẳng Quý Liên Tích đang suy nghĩ cái gì.
"Ta nghĩ, ta nên cảm tạ muội đàng hoàng." Quý Liên Tích thu hồi mắt, thả cuốn sách xuống, giả vờ không có gì nói.
"Đều đã qua lâu như vậy, Liên Tích tỷ còn nghĩ về chuyện này sao?" Nàng ấy cười, nói: "Đó đều là do ta tự nguyện từ đáy lòng, không phải để trả ơn Liên Tích tỷ."
"Ta biết, nhưng muội vì ta làm nhiều như vậy, thậm chí còn bị thương, sao ta có thể quên được?" Nàng vô thức nhìn về đầu gối của Đỗ Hàn Yên, mặc dù đều bị y phục che ở dưới, nhưng đã qua lâu như thế nàng ấy nói đã khôi phục tốt rồi, Quý Liên Tích tạm thời tin tưởng nàng ấy. Nhưng chuyện này đã tạo nên nút thắt trong lòng nàng, luôn cảm thấy có lỗi với nàng ấy, muốn làm chút gì đó bồi thường cho nàng ấy.
Đỗ Hàn Yên suy nghĩ, nhìn cuốn sách trước mặt mình, vui vẻ nói: " Liên Tích tỷ không bắt ta viết chữ đã là báo đáp rồi!"
Quý Liên Tích nhíu mày: "Đây căn bản không tính vào."
"Được rồi, vậy Liên Tích tỷ, tỷ muốn báo đáp ta thế nào?" Nếu tỷ ấy vẫn để tâm đến chuyện này như vậy, vậy chẳng thà nghe nàng nói thử báo đáp thế nào.
Quý Liên Tích nhìn nàng ấy, trong lòng nghĩ ngợi các phương thức làm kích thích hứng thú Đỗ Hàn Yên.
Sau một lúc lâu, Quý Liên Tích cuối cùng lên tiếng: "Quả nhiên vẫn nên lấy thân báo đáp mới được."
"A?!" Quý Liên Tích nói ra lời kinh người, Đỗ Hàn Yên bị dọa sợ không nhẹ, nhất thời các loại quyến rũ chạy trong đầu, khuôn mặt đỏ bừng ngay tức khắc.
Nhưng Quý Liên Tích không có chú ý tới Đỗ Hàn Yên đầu muốn bốc khói, tự lẩm bẩm: "Để ta đưa muội về nhà đi."
Nghe nói, Đỗ Hàn Yên đang hoảng loạn phản ứng lại: "Quay về, nhà?"
"Ừ, về nhà họ Đỗ."
Đột nhiên ý thức đến Quý Liên Tích muốn lấy phương thức này để báo đáp mình, hai má đỏ hồng của Đỗ Hàn Yên nháy mắt trắng bệch, nàng ấy vội vàng nói: "Liên Tích tỷ nói gì vậy? Đừng nói chuyện cười với Hàn Yên." Không sợ lại bị phát hiện nữa sao? Nếu tái phạm thì không chỉ phạt quỳ đơn giản vậy thôi đâu. Hơn nữa lần này nếu có liên quan tới Quý Liên Tích, chắc chắn nàng ấy không có cách nào che cho nàng nữa, Đỗ Hàn Yên không muốn mạo hiểm như này nữa.
"Muội chỉ cần trả lời ta muội có muốn về nhà hay..."
"Không muốn!"
Câu trả lời nhanh chóng của Đỗ Hàn Yên khiến độ tin cậy càng thấp, Quý Liên Tích có chút đăm chiêu nhìn nàng ấy: "Hàn Yên, nói chuyện nhà muội với ta đi."
"...Vì sao?" Đỗ Hàn Yên khó hiểu. Nhưng ngay sau đó Quý Liên Tích liền quăng ánh mắt "Không có thương lượng." Đỗ Hàn Yên đành phải lầu bầu nói ra.
"Nhà ta là nhà lớn, tổng cộng có 9 người, có 7 đứa nhỏ bao gồm cả ta, ta lớn nhất, dưới có bốn nam ba nữ..." Đỗ Hàn Yên vừa nói vừa đếm ngón tay.
"Lệnh tôn và lệnh đường có nghiêm khắc không? Lệnh đệ và lệnh muội có ngoan ngoãn không? Nói tỉ mỉ chút." Quý Liên Tích có hứng thú hỏi.
Mặc dù không hiểu mục đích của nàng nhưng Đỗ Hàn Yên cũng ngoan ngoãn trả lời: "Mặc dù phụ mẫu ít học nhưng đối với con cái sẽ không cẩu thả, với Hàn Yên mà nói thì họ vừa nghiêm khắc vừa hiền từ..."
Nói đến bọn em út, Đỗ Hàn Yên sủng nịch cười khổ, giọng điệu lộ ra vừa yêu vừa hận với bọn chúng: "Đại đệ là Đỗ Lương, chỉ nhỏ hơn Hàn Yên một tuổi, tính tình buông thả, thân là trưởng tử nhưng không hề tự giác, làm phụ mẫu vô cùng khổ não. Nhị đệ là Thường Nham, tâm hồn tinh tế, biết quan tâm đến người khác làm mọi người bớt lo. Tiếp đến là đại muội Đỗ Mai, năm nay mới mười tuổi, thường thích đùa giỡn nhất, cũng là trái vui vẻ của mọi người. Sau đó là nhị muội Thừa Nghi, nhủ danh là Tiểu Nghi, nàng thích dính ta nhất, lúc xuất giá thì khóc nhiều lắm... Tam đệ Đỗ Tần mới vừa 6 tuổi, dính nhị ca Thường Nham của hắn chật cứng. Cuối cùng là Xuân Noãn năm nay hai tuổi, ta rời đi thì nàng vẫn còn đang bập bẹ học nói, không biết lớn hơn được bao nhiêu rồi..." Nghĩ tới người thân, hốc mắt Đỗ Hàn Yên không khỏi có chút ướt, sau đó đột nhiên nhớ tới Quý Liên Tích ở bên cạnh, vội vàng lấy mu bàn tay lau như hủy diệt chứng cứ, nhưng vẫn bị Quý Liên Tích thấy tất cả.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, Quý Liên Tích đã cảm thấy Đỗ Hàn Yên còn thành thục hơn so với người cùng trang lứa, chắc hẳn từ nhỏ phải phụ trách chăm sóc đệ muội đi, tục ngữ nói chị lớn như mẹ, quả nhiên không sai mà.
"Bởi vì Hàn Yên tin cậy như thế, cho nên người nhà mới tin muội như thế. Bây giờ muội không ở cạnh bọn họ, muội không muốn biết họ ra sao ư? Xuân Noãn... Tất cả mọi người nói trẻ nhỏ mau lớn, bây giờ có lẽ đã biết gọi tỷ, muội không muốn trở về ôm nàng một cái sao?"
Đỗ Hàn Yên cứng đờ, xem dáng vẻ này của nàng ấy, quả nhiên không muốn trở về là lừa người mà.
"Ngày mai xuất phát đi." Quý Liên Tích quyết định.
"Liên Tích tỷ, tỷ đây là lường gạt." Đỗ Hàn Yên không cam lòng, sao có thể lợi dụng sự quan tâm người nhà của nàng ấy mà đạt mục đích được.
Quý Liên Tích khẽ vỗ đầu nàng ấy, lấy thái độ người lớn nói: "Muội đừng lo, nói thế nào đi nữa ta cũng dựa vào năng lực của mình tồn tại ở đây bảy năm. Nếu muốn nghiêm túc làm gì đó, chỉ cần an bài kế sách cẩn thận, sẽ không có sai lầm gì cả.
Mặc dù Quý Liên Tích thề son sắc nhưng Đỗ Hàn Yên vẫn có chút bất an. Nàng ấy cũng không hy vọng nàng vì mình mà trả giá tương lai.
"Tỷ muốn làm gì?"
"Muội mặc ta đi, chỉ cần rạng sáng mai điểm mặt ở cửa lớn là được."
Mặc dù Đỗ Hàn Yên còn muốn biết thêm nhiều thông tin nữa, nhưng không biết là lười giải thích hay cố ý nói khó hiểu, Quý Liên Tích không nhiều lời, nói thẳng muốn nàng ấy ngoan ngoãn điểm mặt đúng giờ ngày mai.
Ngày hôm sau, vì trong lòng bất an, sâu trong dạ dày thỉnh thoảng có cảm giác buồn nôn, nhưng Đỗ Hàn Yên vẫn ngoan ngoãn đợi ở sau núi giả gần cửa.
Lần này nàng ấy làm theo lời Quý Liên Tích nói, không mang theo bất cứ thị nữ nào.
Sao vẫn còn chưa thấy người xuất hiện vậy! Đỗ Hàn Yên lo lắng thầm nghĩ.
"Hàn Yên..." Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, Đỗ Hàn Yên nhìn trái nhìn phải, nhưng nhìn kiểu gì cũng không thấy Quý Liên Tích. Đang cảm thấy nghi ngờ thì bả vai bị ai chọt vào.
Một lúc sau, chỉ thấy một nam tử đứng sau lưng mình, Đỗ Hàn Yên kinh ngạc, não đang muốn giải thích nguyên nhân mình ở đây, nhưng không nghĩ đến lại nhìn người nọ lâu một chút, phát hiện hắn chính là Quý Liên Tích giả dạng thành!
"Liên...!" Đỗ Hàn Yên bị sốc nhất thời không nói được.
"Thế nào, ngay cả muội cũng không nhận ra." Quý Liên Tích khó có khi đùa giỡn, nàng sờ bộ râu giả dưới mũi và cười đắc ý dào dạt.
Đỗ Hàn Yên đánh giá Quý Liên Tích từ trên xuống, nàng không chỉ mang râu giả, còn mặc cả bộ nam trang. Ngoài bộ râu trên cao bên ngoài thì trang phụ của nàng có thể nói là phong độ, khí chất hiên ngang, nàng ấy không khỏi động tâm, chỉ là: "Liên Tích tỷ, đây chính là cẩn thận an bài mà tỷ nói?"
Nàng nghe Đỗ Hàn Yên nói, nhưng lại nghe ra chút chế giễu. Nàng nhẹ nhàng chọt vào đầu nàng ấy như giáo huấn do cười nhạo mình, sau đó cười nói: "Đương nhiên chưa hết, ta còn bảo Nguyệt Nhi Tuyết Nhi ở đây ứng phó tình huống khẩn cấp, yên tâm đi, ta chuẩn bị kỹ càng rồi." Quý Liên Tích hếch cằm tự hào. Trong mắt Đỗ Hàn Yên lại có chút đẹp, hại nàng nhịn không được cười với suy nghĩ của mình.
"Được rồi, nhanh chóng thay cái này đi." Quý Liên Tích đột nhiên nhét y phục vào tay khiến nàng ấy trở tay không kịp.
"Ta, ta cũng phải thay?" Đỗ Hàn Yên sợ hãi nói.
"Đây không phải dĩ nhiên sao? Hai người lén đi ra ngoài, nào chỉ có một người ngụy trang, nhanh chút, thời gian rất quý."
Đỗ Hàn Yên ỡm ờ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đổi nam trang, dính râu giả, cảm giác lông dưới mũi rất không tự nhiên.
"Đây có thể quang minh chính đại ra khỏi cung rồi!" Quý Liên Tích cảm thấy vô cùng đắc ý với mưu kế này của mình.
Thật ra nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra manh mối, nhưng Đỗ Hàn Yên thấy Liên Tích tỷ hiếm khi biểu lộ dáng vẻ ngây thơ, cũng không muốn tạt gáo nước lạnh vào người nàng.
Rạng sáng mặt trời chưa lên, ánh đèn mờ mịt khó có thể nhìn rõ, thị vệ trực ca đêm canh gác cả đêm cũng mệt mỏi. Không biết có nằm trong tính toán của Quý Liên Tích hay không, tóm lại hai người không bị trở ngại, an toàn vượt qua.