Nhà tổ Nguỵ gia.
Nguỵ Chú đang ngồi trên xe lăn vuốt ve tấm hình của bạn đời mình. Ông mỉm cười thật tươi khi đã dẫn dắt thành công một con ác quỷ đi theo bản ngã của nó.
Nguỵ Lãnh Vân - đứa con trai của người em mà ông hận nhất - người đã cướp người ông yêu nhất ra khỏi tay ông. Và bây giờ ông thấy cực kì vui sướng khi đứa cháu này ngày càng giống ông.
Nguỵ Lãnh Vân đẩy cửa đi vào, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là nụ cười có chút ớn lạnh của Nguỵ Chú. Thái độ của ông ta cực kì bình thản như đã đoán trước được hắn sẽ đến đây vậy.
Nguỵ Lãnh Vân ngồi trên cái ghế quen thuộc, bắt đầu cuộc nói chuyện với ông bác của mình. Thật kì lạ, từ nhỏ Nguỵ Lãnh Vân không hề thân thiết với ba mình nhưng lại cực kì thân với ông bác này. Cho dù ai cũng cảnh cáo hắn không được tiếp xúc quá gần với ông ta.
Nhưng lúc đó, Nguỵ Lãnh Vân cảm thấy cực kì gần gũi với Nguỵ Chú. Và sau này hắn mới biết cảm giác đó có nghĩa là gì. Chính vì bọn họ là đồng loại, cho nên có thể tìm thấy được sự đồng điệu ở nhau.
Nguỵ Chú là một kẻ điên - nhưng do người ta bức ép mới điên. Còn Nguỵ Lãnh Vân - hắn từ khi sinh ra vận mệnh đã định sẵn cuộc đời hắn gắn liền với quỷ rồi. Một Alpha cấp S có thể thao túng bất cứ ai kể cả khi không dùng pheromones. Một con người đáng sợ.
Và Nguỵ Chú vô cùng tự hào khi đào tạo được một người máu lạnh giống mình.
“Ông đắc ý nhỉ?”
“Ha ha ha…. Cháu từng mạnh miệng nói rằng sẽ không bao giờ dùng thuốc với cậu ta nữa. Nhưng Nguỵ Lãnh Vân cháu nhìn xem. Để giữ cậu ta lại, cháu đã bất chấp thủ đoạn đến mức nào. Cả cháu và ông đều giống nhau, Triệu Chi Lan sau này sẽ có kết cục giống người yêu ta vậy…. Ha ha ha ha…”
Tiếng cười sằng sặc tràn ngập cảm giác chết chóc trong căn nhà Tổ càng khiến người khác cảm thấy u ám lạnh sống lưng.
Nguỵ Lãnh Vân không phản ứng. Hắn biết ông bác của mình nói đúng.
Hắn không cách nào ngăn con quỷ trong mình hành hạ và phá hoại Triệu Chi Lan. Dẫu hắn đã trăm ngàn lần tự thề với lòng mình rằng tuyệt đối sẽ không ép cậu nữa, không cho cậu dùng thuốc nữa.
Nhưng Triệu Chi Lan đối với hắn cứ như cơn nghiện không dứt, cậu một mực phản kháng, hắn một mực dùng cách thâm hiểm ác độc hơn.
Nguỵ Lãnh Vân không muốn tổn thương cậu. Bất quá, cậu không ngoan ngoãn nghe lời. Cho nên cái xiềng xích trên chân cậu càng ngày càng chặt. Chặt đến mức Triệu Chi Lan không thở nổi và hắn cũng càng đau lòng.
Đây là kết cục mà Nguỵ Chú muốn thấy. Ông ta muốn Nguỵ Lãnh Vân tự tay hành hạ đánh mất người mình yêu như cách ông ta đã từng. Ông ta thấy thoả mãn với điều đó.
“Sẽ không nữa.”
“Lần trước con đã nói như thế rồi. Và kết quả là con đi tìm ta lấy thuốc. Nguỵ Lãnh Vân, con là kẻ nói dối. Con sắp giết chết Triệu Chi Lan rồi.”
Nguỵ Lãnh Vân không thể phủ nhận. Đúng vậy, Triệu Chi Lan cũng nói là hắn sắp ép chết cậu rồi.
...****************...
Triệu Chi Lan mơ màng tỉnh dậy bởi có gì đó chiếu vào làm cậu hơi đau mắt. Lúc cậu mở mắt ra thì cực kì ngạc nhiên. Ánh nắng từ bên ngoài rọi vào cửa kính cậu chói mắt nhưng lại cực kì hạnh phúc.
Bên ngoài là một vườn hoa cực kì lớn với đủ thứ hoa hoa cỏ cỏ màu sắc xinh đẹp.
Triệu Chi Lan không nhớ được đã bao lâu rồi mới có thể nhìn thấy được khung cảnh yên bình thế này. Tự do bên ngoài cách cậu chỉ một tấm kính.
Cậu không biết vì sao Nguỵ Lãnh Vân lại cho người kéo rèm ra - tấm rèm vốn dĩ được đóng kín từ ngày này qua tháng nọ.
Cậu cũng không biết bao giờ thì tấm rèm đó được đóng lại. Nhưng được lúc nào hay lúc đó, Triệu Chi Lan vội vàng tiến tới thật gần. Cậu áp mặt thật sát vào cửa kính, tham lam hít thở bầu không khí ngoài kia thông qua những lỗ nhỏ trên tấm kính.
Khi hương cỏ non bay vào ngập tràn buồng phổi, cậu mới biết được bản thân vẫn còn sống. Những tháng ngày qua đã dần bào mòn đi cảm xúc chai sạn của cậu. Cậu thậm chí còn quên mất mùi hương hoa hồng sẽ có hương vị như thế nào. Cậu quên đi cảm giác trong lành nơi sương mai sáng sớm.
Một vòng tay săn chắc luồn qua eo kéo Triệu Chi Lan lại gần. Lồng ngực ở trần cực kì nóng bỏng dán chặt vào tấm lưng của cậu gây ra cảm giác áp bức.
Nguỵ Lãnh Vân tham lam vùi mặt vào hõm cổ người kia hít lấy hít để hương thơm ngát. Hắn luyến tiếc phá vỡ khung cảnh xinh đẹp này nên chỉ ôm như thế thôi.
“Tao sẽ cho người mở rèm cửa nếu mày thích.”
Triệu Chi Lan không tin rằng anh ta thay lòng đổi dạ, hối lỗi về những chuyện đã xảy ra. Cậu hiểu người bạn này của mình.
Hắn ta đang tìm cách khác, tìm cách thao túng tâm lý và con tim của cậu.
Nhưng Triệu Chi Lan mệt mỏi muốn chết, cậu không thể theo hầu trò chơi này mãi được. Cậu kiệt sức rồi.
“Tao sẽ thả tự do cho mày…. Nếu mày ngoan ngoãn sinh một đứa con cho tao. Được chứ?”
Triệu Chi Lan trừng mắt nhìn Nguỵ Lãnh Vân. Cậu muốn vùng ra nhưng hắn ôm cậu quá chặt. Cho dù cố giãy thế nào cũng không được.
“Mày điên à. Tao không thích. Tại sao mày lại như thế. Tao chỉ là một Beta bình thường. Mày có biết không hả?”
Alpha thường sẽ kết hợp với các Omega gen trội để cho ra những đứa con kiệt xuất. Đó đã là quy luật của thế giới này.
Triệu Chi Lan không cách nào hiểu được tại sao Nguỵ Lãnh Vân lại cứ muốn cậu sinh con cho hắn. Cậu không có gen ưu tú, xác suất mang thai lại thấp.
Nguỵ Lãnh Vân muốn giam cậu cả đời. Cậu biết.
“Nếu mày có con, mày rời bỏ được nó không?”
Nguỵ Lãnh Vân thì thầm vào tai Triệu Chi Lan. Thân thể cậu cứng đơ như khúc gỗ.
Tất nhiên cậu không thể bỏ lại con của mình rồi. Hơn ai hết, Triệu Chi Lan là kẻ thèm khát hạnh phúc gia đình. Đứa con do cậu sinh ra cậu sẽ yêu thương nó hết mực để bù đắp cho quá khứ tổn thương đầy sẹo của cậu.
Cậu ghét cảm giác mà Nguỵ Lãnh Vân đem lại. Hắn quá hiểu cậu. Hắn biết cách nào tốt nhất để giam cầm cậu cả đời.
Chỉ cần cậu sinh cho hắn một đứa con, cậu sẽ vĩnh viễn không thể rời đi nữa.
“ĐỒ ÁC ĐỘC. MÀY CÓ MUỐN ĐỨA BÉ ĐÂU. MÀY ĐỪNG LÀM KHỔ NÓ.”
Triệu Chi Lan không muốn đứa con mình sinh ra chỉ vì mục đích công cụ níu giữ người khác. Thế thì đứa trẻ ấy còn có thể có hạnh phúc nữa không.
Triệu Chi Lan bất giác nhớ về người mẹ quá cố của mình. Năm ấy, bà là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác. Bà nhất quyết sinh cậu ra để níu kéo người đàn ông không thuộc về mình. Chỉ tiếc cậu là Beta nên không mấy tác dụng.
Mẹ cậu hận cậu. Người đàn ông đó càng hận cậu. Nguỵ Lãnh Vân cũng từng ghét bỏ cậu chỉ vì cậu là Beta.
Triệu Chi Lan không hiểu vì sao. Cậu luôn cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người nhưng dường như đối với họ. Nhiêu đó là chưa đủ.
Cậu không muốn đứa con của mình sinh ra rơi vào bước đường giống như mình. Cậu thà rằng đời này không bao giờ có con.
Nếu đứa trẻ sinh ra khuyết thiếu tình thương, cậu sẽ cảm thấy có lỗi với nó lắm.
Cậu cầu khẩn trong lòng mình sẽ không bao giờ có thai, vĩnh viễn cũng không.
Nhưng nhân sinh của cậu chưa bao giờ được như ý, trời không chiều lòng người.