Triệu Chi Lan lại sống trong cái lồng son thân thuộc của mình. Một cái lồng không có cách nào thoát ra và sau sự việc ngày hôm đó, nó càng được gia cố một cách vững chắc hơn bao giờ hết khi mà không một ai có thể xâm phạm. Cậu biết chiếc cánh của mình lẫn nữa bị bẻ gãy rồi.
Vệ sĩ được thay toàn bộ bằng đội lính tinh nhuệ. Người hầu không được phép tiếp xúc với cậu. Từ việc ăn uống, sinh hoạt đều diễn ra trong im lặng. Người duy nhất mà Triệu Chi Lan nói chuyện được cũng chỉ là Nguỵ Lãnh Vân.
Cạch….
Khi Triệu Chi Lan bừng tỉnh từ trong giấc mơ tự do của mình tỉnh lại thì vừa đúng lúc Nguỵ Lãnh Vân xử lý xong Tiếu Kỳ Anh đi về.
Hắn ta nhìn cậu bằng đôi mắt dịu dàng một cách giả tạo làm cậu buồn nôn cực độ. Nhưng trong lúc này, thân thể mệt mỏi của cậu hoàn toàn không thể phản kháng nên đành nhắm mắt chống đối. Không nhìn thấy thì tim không đau vậy.
“Mày đoán Tiếu Kỳ Anh nói gì với tao?”
Nguỵ Lãnh Vân ngồi lên giường, vuốt nhẹ mái tóc của người bên dưới. Không khí trong phòng dần trở nên nồng nặc mùi pheromones hoa anh túc.
Nồng nàn, quyến rũ và hoang dại nhưng cũng khiến người ta bí bách. Triệu Chi Lan không ngửi được, nếu ngửi thấy có khi cậu đã phát điên tại chỗ rồi.
“Cô ấy rất yêu mày. Mày đừng tổn thương cô ấy. Dù sao, cô ấy cũng là vì giúp tao.”
Triệu Chi Lan dùng giọng khàn khàn đáp lại. Cậu hiểu trái tim của Tiếu Kỳ Anh nên không muốn cô gái nhỏ bé ấy đau khổ. Chỉ yêu một người thôi đã khiến trái tim thở không nổi rồi, huống hồ Tiếu Kỳ Anh lại trao trọn thanh xuân tươi đẹp nhất của mình cho một kẻ tàn bạo như Nguỵ Lãnh Vân. Ngục tù mà cậu đang ở đây có lẽ là ước vọng của Tiếu Kỳ Anh. Cậu vui vì cô ấy sắp thoát được rồi, bằng cách này hay cách khác.
“Mày với cô ta đều đóng vai người tốt. Chỉ có tao là đóng vai kẻ xấu thôi nhỉ?”
Nguỵ Lãnh Vân vò lọn tóc đáng yêu trên đầu. Hắn nhếch mép cười, lại gần thì thầm trên vai cậu.
“Để tao nói cho mày biết chuyện này nhé. Đừng bất ngờ.”
“Cái thuốc mà mày uống để tạo dấu hiệu mang thai giả đó thật ra tác dụng chính của nó làm phát triển khoang sinh sản của mày, tác dụng phụ mới là gây ra dấu hiệu mang thai giả.”
“Ngay từ đầu tao đã biết tất cả kế hoạch cô ta đưa ra. Và mày đoán xem, thuốc đó do ai đưa cho cô ta. Ai là người sắp xếp nữ giúp việc đó vào đây.”
Chát…
Tiếng cái tát vang lên làm ngưng bặt mọi âm thanh lại.
Nước mắt Triệu Chi Lan chảy dài xuống má. Tai cậu ù cả đi, trái tim cảm tưởng như ngừng đập khi nghe những lời ác độc đó.
Hoá ra sau tất cả, chỉ là một cái bẫy. Nguỵ Lãnh Vân vẽ một chiếc lồng khác cho cậu chạy qua chạy lại chứ thật ra không có cái tự do hoàn toàn. Cậu diễn một vở kịch mà thính giả chính là Nguỵ Lãnh Vân.
Cậu ấy thế mà ngu ngốc ăn thứ thuốc kia như đúng rồi chỉ để nuôi mộng tưởng ngâm mình lần nữa trong ánh mặt trời sáng rực rỡ.
Cậu đã chịu đựng những nỗi đau cực độ từ tinh thần đến thể xác chỉ để cầu cạnh thứ tự do bị tước đoạt một cách vô lý.
Để rồi nhận ra tất cả chỉ là cái bẫy. Tất cả chỉ là một trò hề không hơn không kém.
Triệu Chi Lan không ngăn được tiếng nấc nghẹn ngào, không ngăn được biểu cảm vụn vỡ trên gương mặt đáng thương. Phổi cậu như bị một bàn tay vô hình bóp lấy khiến cậu không thở được.
Cậu cuộn mình cong lại chỉ để mong giảm bớt nỗi đau, tiếng khóc rấm rứt oan ức vang lên từng đợt đốt cháy mọi tâm can. Nước mắt không tự chủ rơi xuống ướt đẫm chiếc gối.
“Mày đừng khóc… đừng khóc… tao chỉ… tao chỉ… muốn giữ mày lại thôi.”
“Ahhhhh….. hức…. Hức….”
Nguỵ Lãnh Vân ôm chặt Triệu Chi Lan vào lòng hôn nhẹ lên đôi mắt đang ướt sũng kia. Hắn không hối hận, hắn chỉ đau lòng nhưng không biết cách nào. Hắn thực sự không biết làm sao ngăn cản con quỷ của mình, hắn không biết cách yêu. Hắn chỉ có thể làm theo bản năng mách bảo, cuối cùng lại tổn thương.
Triệu Chi Lan không chút cảm kích trước những hành động an ủi lấy lòng của Nguỵ Lãnh Vân. Cơ thể cậu mềm nhũn nằm trên giường, đôi mắt khép lại vì mệt mỏi. Dù cái ôm của người kia có ấm áp đến đâu cậu cũng thấy thật là lạnh lẽo.
Cuối cùng, Triệu Chi Lan đã ngủ thiếp đi trong những giọt nước mắt. Có lẽ vì thế nên cậu đã bỏ lỡ giây phút đau lòng trong ánh mắt Nguỵ Lãnh Vân.
Nguỵ Lãnh Vân hôn nhẹ lên ngón tay gầy guộc của cậu, sau đó lặng lẽ đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út của cậu.
Hắn vốn định cầu hôn cậu thật hoành tráng, nhưng có lẽ đời này hai người sẽ không bao giờ có được cơ hội đó. Vậy chi bằng nhân lúc Triệu Chi Lan ngủ đeo lên cho cậu.
Chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh, tựa như tình yêu của họ vậy.
Đắt giá, sắc lạnh và chỉ có màu trắng sáng không ấm áp.
...****************...
Tiếu Kỳ Anh đang ngồi trong phòng khách của nhà tổ chờ đợi phán quyết của mình. Cho đến giờ phút này, cuối cùng cô cũng phát hiện ra bản thân đã bị lừa rồi. Tất cả những gì mà cô làm đều bị Nguỵ Lãnh Vân dẫn dắt ra, cô như một kẻ ngu ngốc làm theo mà không biết rằng con đường trước mắt đã đào sẵn bẫy cho cô.
“Kí vào đơn ly hôn đi. Tôi cho cô tự do.”
Tiếu Kỳ Anh rơi nước mắt.
Tự do?!
Nguỵ Lãnh Vân chưa bao giờ giam cầm tự do của cô cả. Là cô tự giam mình trong cánh cửa ngục tù của trái tim mình. Biết là sẽ đau đớn nhưng tuyệt đối không bước ra.
Bởi chỉ cần bước ra, cô không thể gặp được anh nữa.
“Em không kí. Anh…”
“Chuyện cô dùng thuốc cấm lên người của tôi vẫn còn đó. Tiếu Kỳ Anh, cô muốn đi tù đúng không?”
Tiếu Kỳ Anh bật cười. Tới đây thì cô đã hiểu rồi.
Xâu chuỗi tất cả, Nguỵ Lãnh Vân chỉ muốn cho cô một cái tội không lớn không nhỏ để dễ bề đàm phán chuyện ly hôn.
Anh ta không tiếc bao công sức lập ra một cái bẫy để Tiếu Kỳ Anh đưa thóp cho anh ta nắm.
Tiếu gia coi trọng danh dự, sẽ không để đứa con gái cành vàng lá ngọc của mình đi tù. Cho nên chắc chắn ba mẹ cô sẽ gây sức ép cho cô ly hôn.
Đơn ly hôn này cô không muốn kí cũng phải kí.
“Em ly hôn rồi anh sẽ làm thế nào nữa? Rước Triệu Chi Lan ngang nhiên vào nhà làm chính thất sao?”
“Đó là việc của tôi. Cô đừng xen vào.”
Tiếu Kỳ Anh run rẩy kí tên lên đơn ly hôn. Quả thực điều kiện rất mê người. Tài sản mà anh chia cho cô đủ cô ăn sung mặc sướng đến cuối đời.
Nhưng Tiếu Kỳ Anh biết từ nay về sau sẽ không bao giờ có thể gặp lại Nguỵ Lãnh Vân, không thể đứng bên anh như một người vợ nữa rồi.
Nguỵ Lãnh Vân thấy đơn đã kí xong cũng không nói nhiều lời. Hắn nhanh chóng đưa đơn cho luật sư rồi bỏ đi, để mặc cho mẹ mình phía sau có khuyên ngăn thế nào đi chăng nữa.
Tiếu Kỳ Anh cuối cùng cũng không ngăn cảm bản thân phát tiết nữa. Cô khóc như mưa, cùng với những tiếng mắng chửi Nguỵ Lãnh Vân không dứt. Nhịn năm năm cuối cùng cũng xả ra được rồi.
Cô biết anh không tình nguyện, nhưng không ngờ anh lại dùng cách tồi tệ này đối xử với cả người anh yêu và người yêu anh.
Giữa Tiếu Kỳ Anh và Triệu Chi Lan, quả thực có duyên phận đặc biệt.
Người cần thì không có. Người có thì không cần.