Đông Phương cùng Tuyệt Vu Song đều là những thành viên quan trọng trong Vinh Vương phủ. Mà lần này, tất cả đều đang ở thành Hàng Châu, đủ để thấy Vinh Vương phủ coi trọng chuyện này cỡ nào.
"Đại tỷ, từ lúc chúng ta vào thành Hàng Châu, liền nghe mọi người đang bàn luận về chuyện lão bản Tây Tử Các bị trọng thương, còn suýt chút nữa mất mạng, tỷ nói chuyện này là thật hay giả?"
Đông Phương Nguyệt Sắc vừa bước vào phòng, liền vội thông báo tin tức hôm nay mình vừa nghe được ở thành Hàng Châu.
Tuyệt Vu Song không cho là đúng, nói: "Một thương nhân bình thường đang êm đẹp sao lại có thể xảy ra chuyện được, chắc hẳn chỉ là lời đồn nhảm trên phố mà thôi, không thể hoàn toàn tin theo."
Đại tỷ Tuyệt Vu Song là người giỏi kiếm pháp, khi đánh từ xa, dùng một thanh huyền nhuyễn kiếm múa vô cùng cẩn thận cùng với 'Lý sương phá băng chưởng'*. Khi đánh gần, chỉ dùng một thanh chuỳ thủ luôn mang bên mình nhưng với tuyệt kỹ xoay người chỉ trong nháy mắt xuất thủ dễ dàng lấy mạng người, lại am hiểu phương pháp tra tấn. Nhưng nàng chỉ duy nhất không thích đùa giỡn, luôn ăn nói cẩn trọng, điểm này cũng xem như giống với Lãnh Hạo Dạ.
*Lý sương phá băng chưởng: đây là một trong những tuyệt học cao thâm của Toàn Chân Giáo, khi xuất chưởng như băng tuyết, hàn khí bao trùm trời đất, không nơi nào không tới được khiến cho người khác khó lòng phòng bị.
Đông Phương Nguyệt Sắc lại dè dặt cẩn thận, nói: "À, nhưng mọi người đều tận mắt tận mũi nói hắn đắc tội cái gì đồ bỏ công tử Hàng Châu tuần phủ, cho nên mới dẫn đến tai họa bất ngờ này."
Đông Phương Nguyệt Sắc thè lưỡi, cẩn thận giải thích nguyên nhân khiến mình có hứng thú với vấn đề này. Nàng sợ nhất chính là đại tỷ mặt lạnh cùng trái tim băng giá này, sợ mình không cẩn thận chọc tới nàng lại bị kí đầu.
Tuyệt Vu Song không quan tâm tới chuyện này, nói: "Những chuyện loạn thất bát tao thế này, không liên quan với chúng ta. Huống hồ đều chỉ là chút chuyện phân tranh ăn chơi trác táng nhàm chán, ở kinh thành còn thiếu sao? Loại chuyện vặt này, mỗi ngày đều xảy ra. Ta đã kêu Hoa Ảnh đi thăm dò hành tung của thiếu gia, một hồi muội ấy sẽ trở lại, chúng ta liền thương lượng về chuyện đi tìm thiếu gia, đây mới là chuyện đại sự cùng trọng yếu nhất."
Tuyệt Vu Song có chút vô lực. Trong năm người nữ tử các nàng, Đông Phương Nguyệt Sắc đứng hàng thứ hai, vũ khí là xà tiên [roi], sở trường là dịch dung, một cây tế nhuyễn xà tiên dài 6 thước 9 tấc [6,9m] cách mấy dặm cũng có thể đả thương người trong vô hình. Nhưng tính cách cùng tính tình lại xem như trẻ con nhất trong năm người các nàng. Trước giờ thích quậy phá lại còn thường xuyên cùng lão tứ Trạch Nhã kẻ xướng người họa đùa bỡn khi dễ người khác, là một người thông minh cổ quái, rất đáng yêu nhưng phần lớn thời điểm cũng thật sự rất đáng giận, chẳng hạn như thời điểm nàng trêu trọc chọc người khác. Bất quá, thời điểm nên nghiêm túc làm việc ngược lại khiến cho người ta an tâm không ít.
Tây Môn Trạch Nhã khẽ gật đầu, nói: "Vâng, không biết thiếu gia trở thành dáng vẻ gì nữa, nhiều năm không gặp bây giờ chắc hẳn sẽ rất anh tuấn tiêu sái."
Lúc này, lão tứ Tây Môn Trạch Nhã ngồi ở một bên chưa từng lên tiếng bây giờ mới chậm rãi nói chuyện. Vũ khí của nàng là Tàn Hồng kiếm, một chiêu phi hoa lưu chuyển, từ cự ly xa ném ra vũ khí đả thương kẻ địch trong vô hình, tinh thông thuật Kỳ Môn Độn Giáp. Vừa rồi nàng nghe thấy đại tỷ nói Hoa Ảnh đã đi thăm dò tin tức của thiếu gia, không khỏi nhớ tới dáng vẻ nhiều năm trước của thiếu gia khi mình mới vừa gặp.
Ở trong trí nhớ của nàng, khi đó tiểu Vinh Cẩn Du gầy yếu bệnh đau triền miên, thường xuyên ngồi một mình trong hoa viên phơi nắng, đối với mọi người đều lộ ra nụ cười ấm áp. Loại vẻ mặt này, loại thoải mái tươi cười không tâm cơ tính kế này đám người Trạch Nhã đã nhiều năm không thấy. Quen nhìn nụ cười tựa tiếu phi tiếu [cười như không cười], tiếu lý tàng đao [nụ cười ẩn đao], các nàng ngược lại càng thêm tưởng niệm thiếu gia khi đó ngây thơ không lo nghĩ.
Tuyệt Vu Song lại tiếp lời cảm khái, nói: "Đúng vậy, nhiều năm không gặp, khi chúng ta vào Vinh Vương phủ thiếu gia đã bệnh nặng, không bao lâu liền được Tử Dương Chân Nhân dẫn đi, đến bây giờ cũng chưa từng gặp lại, bất quá thiếu gia từ nhỏ tâm địa thuần lương, lại qua nhiều năm không màn thế sự, không biết sau này về kinh có quen được với cuộc sống đấu đá lẫn nhau này hay không."
Tuyệt Vu Song nghe Trạch Nhã nói xong, cũng nhớ lại thiếu gia lúc trước. Khi đó mọi người đều còn nhỏ tuổi, những năm gần đây dáng vẻ Vinh Cẩn Du trong mắt nàng cũng đã bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng điều duy nhất nàng có thể nhớ rõ đó là nụ cười điềm tĩnh an nhàn kia của Vinh Cẩn Du.
Nam Cung Mạt Vi cũng hoài niệm, nói: "Đúng vậy, đó là đương nhiên, ta tình nguyện thiếu gia có thể giống như trước sống một cuộc sống thật tốt, không bệnh đau, không phiền não, cứ mãi luôn hồn nhiên và vui tươi như vậy."
Lần này lên tiếng nói chuyện là lão tam Nam Cung Mạt Vi, nàng xưa nay tính tình bình tĩnh, tính cách cũng tốt nhất trong mấy người các nàng. Nhưng nếu ai dám trêu chọc nàng thì nhất định sẽ nếm phải trái đắng. Từ nhỏ nàng đã luyện tập phi châm, trong đai lưng và tay áo nơi nơi đều giấu đầy ngân châm, có thể cách xa mấy thước lấy mạng người, nàng lại am hiểu y thuật, ngân châm trong tay cũng là nhất cử lưỡng tiện, trong vô hình có thể giết người nhưng cũng có thể dùng để cứu người. Khi còn bé trừ bỏ thời gian học tập ra, chính là thường xuyên cùng Vinh Cẩn Du ở trong hoa viên tĩnh tọa ngắm hoa.
Tuyệt Vu Song vô lực lắc đầu, lại nói một cách kiên định: "Chỉ mong có thể như vậy, chúng ta cứ hết lòng phụ tá là được."
Tuyệt Vu Song thời dài, cuộc sống tương lai gian nan vạn hiểm, thiếu gia rời đi một thời gian dài bây giờ trở về sợ là sóng gió sẽ lại nổi lên. Công tử độc tôn của các Vương gia đều vẫn chưa hôn phối, Hoàng thượng này lại có mấy vị Công chúa còn chưa xuất giá, bây giờ kinh thành bốn phía nổi lên lời đồn đại, chỉ sợ Hoàng thượng vì bảo hộ Trường Nhạc Công chúa mà hy sinh một ít Vương công đại thần, đây cũng chính là chuyện mà Vương gia nhà mình lo lắng nhất.
Mọi người nghe Tuyệt Vu Song nói xong liền nghiêm túc gật đầu, sau đó Nguyệt Sắc liền cằn nhằn về Hoa Ảnh, nói: "Hoa Ảnh bây giờ như thế nào còn chưa trở về? Lần này sao lại chậm như vậy chứ."
"Ai nói ta chậm, hừ, tỷ nói vậy thì sao không tự mình đi đi."
Nguyệt Sắc còn chưa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nói ôn nhu từ ngoài cửa sổ bay vào còn pha thêm một chút tức giận, tiếp theo khi mọi người ngay cả một bóng người đều không thấy rõ, người vừa nói chuyện kia cũng đã đứng trước mặt, còn không quên trừng mắt nhìn Đông Phương Nguyệt Sắc vừa rồi nói chuyện.
Vừa rồi người từ ngoài cửa bay vào đó là Bắc Sơn Hoa Ảnh. Người này đứng hàng thứ năm, tinh thông nhiều thứ tiếng, thường sử dụng ám khí, sở trường là khinh công, người ngoài đặt cho ngoại hiệu là 'Đạp Tuyết Vô Ngân'*, tinh thông thuật thoát cốt**, ẩn náu thám thính những chuyện cơ mật trọng yếu đều do nàng đảm nhiệm. Mặc dù bị bắt không thể trốn thoát nhưng cũng có thể dễ dàng khiến cho kẻ địch mất cảnh giác và bỏ chạy, cho nên trọng trách thám thính tin tức Vinh Cẩn Du đương nhiên thuộc về nàng.
*Đạp Tuyết Vô Ngân (踏雪无痕), (tạm dịch: công phu đi trên tuyết không để lại dấu chân) là khinh công thượng thừa nổi tiếng trong giang hồ. Khi thi triển có thể di chuyển trong nháy mắt.
**Mình cũng không biết đây là thuật gì nữa, ai biết thì chỉ mình với.
"Mạt Vi, muội xem Hoa Ảnh, muội xem Hoa Ảnh kìa, nàng khi dễ người ta, nàng còn trừng người ta, muội nhất định phải làm chủ cho ta a."
Đông Phương Nguyệt Sắc hô to, một bên tránh né ánh mắt công kích của Bắc Sơn Hoa Ảnh, một bên nói với Nam Cung Mạt Vi đang ngồi một bên. Nàng ôm cánh tay Nam Cung Mạt Vi, một bên lắc lư, một bên dựa sát vào, cả người cơ hồ đều nằm lên trên.
"Đáng đời, ai kêu tỷ rảnh rỗi rồi nói xấu sau lưng nàng, sao không nói ngay từ thời điểm nàng ấy mới vừa đi đi?"
Nam Cung Mạt Vi trắng mắt liếc nhìn Đông Phương Nguyệt Sắc một cái, vẫn lạnh lùng như cũ thản nhiên nói ra câu này. Câu trước nghe như khiển trách Đông Phương Nguyệt Sắc nhưng câu sau lại trắng trợn bao che.
Bình thường thứ Nam Cung Mạt Vi không thể chống cự được đó chính là vẻ mặt vô tội lúc bị khi dễ của Đông Phương Nguyệt Sắc, hành vi vô sỉ luôn quấn quít lấy mình cầu an ủi. Nhưng lúc này lại vẫn lạnh lùng nghiêm mặt, không giống với vẻ mặt thương yêu luyến tiếc trước kia.
Đông Phương Nguyệt Sắc thấy không được Nam Cung Mạt Vi thương tiếc, vẻ mặt tổn thương đứng sang một bên.
Bắc Sơn Hoa Ảnh ngược lại trừng mắt nhìn lão tam, tỏ vẻ đối với thái độ bất công của nàng cực kỳ bất mãn nhưng lại không thể làm gì hơn, lão tam thoạt nhìn tính tình rất tốt nhưng nếu thật sự muốn so sánh thì độ phúc hắc không kém đại tỷ là bao, lời nói cũng ác độc không thua lão tứ. Nàng nếu muốn bao che khuyết điểm thì chỉ với một chiêu 'Phi Hoa Liễu Nhứ' ở trong phòng này sợ là cho dù mình dùng chiêu 'Đạp Tuyết Vô Ngân' cũng khó mà tránh khỏi, đến lúc đó bị ghim thành con nhím thì cũng không thể giãy giụa được.
Tuyệt Vu Song ngăn lại ánh mắt thù hận của Hoa Ảnh, hỏi: "Hoa Ảnh, đã điều tra được hành tung của thiếu gia chưa?"
Tuyệt Vu Song không nhìn đến vẻ mặt của mấy người các nàng, trực tiếp hỏi chuyện trọng yếu nhất. Mấy người các nàng nghe thấy Tuyệt Vu Song hỏi như thế, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc.
Hoa Ảnh thu hồi ánh mắt, nhìn Tuyệt Vu Song nói: "Đại tỷ, muội đã điều tra được, lão bản Vinh Ngọc của Tây Tử Các chính là thiếu gia chúng ta."
Hoa Ảnh nói rõ về tình báo mình vừa điều tra được với mọi người, không ngờ rằng lão bản Tây Tử Các vừa nói lúc nãy chính là thiếu gia nhà mình, mấy người còn lại đều kinh hô ra tiếng.
Nhóm người Tuyệt Vu Song lòng nóng như lửa đốt, trăm miệng một lời, hỏi: "Cái gì? Lão bản Tây Tử Các chính là thiếu gia chúng ta, vậy thì nguy rồi. Chúng ta vừa rồi mới nói về lão bản Tây Tử Các xảy ra chuyện suýt chút nữa mất mạng. Muội có biết tình huống hiện tại là như thế nào không?"
Bắc Sơn Hoa Ảnh phất tay, nói: "Đừng có gấp, chuyện vẫn còn tốt. Thiếu gia đã không sao rồi, muội đã nhìn thấy ngài ấy, không có việc gì vẫn thích tìm nơi có phong cảnh tốt ở hoa viên ngồi ngẩn người giống như trước."
Bắc Sơn Hoa Ảnh mấy người các nàng lòng như lửa đốt, nhanh chóng kể lại tình huống của thiếu gia lúc mình nhìn thấy, an ủi tâm tình lo lắng của các nàng. Kỳ thật nàng cũng phát hiện bên trong Tây Tử Các ẩn giấu không ít cao thủ cho nên không dám tiến lại quá gần, từ xa nhìn thoáng qua xác định không có việc gì liền quay về hồi báo tin tức.
Đông Phương Nguyệt Sắc tức giận, nói: "Rốt cuộc là người nào to gan lớn mật như thế, cư nhiên dám động thủ với thiếu gia chúng ta. Điều tra cho rõ, ta nhất định phải đích thân lấy mạng hắn."
Lúc này nàng hiện ra vẻ mặt âm ngoan lãnh tuyệt, đã hoàn toàn không còn mặt dày dây dưa, thích vui đùa quậy phá như bình thường nữa.
"Chuyện này tất nhiên phải tra rõ, bây giờ chúng ta trước tiên đến Tây Tử Các tìm thiếu gia."
"Vâng."
Tuyệt Vu Song ra lệnh, mọi người lập tức đứng dậy lần lượt đi đến Tây Tử Các.
- ----------------------------
Lúc này ở Mặc Vân Hiên, nội tâm của Vinh Cẩn Du đã không thể tự lừa dối mình được nữa cho nên chuyên tâm đánh đàn cầm, tiếng đàn trầm buồn hiu quạnh lại xen lẫn không ít thê lương, tình ý nhè nhẹ kéo dài. Phảng phất chỉ có huyền cầm mới có khả năng giải bày nỗi buồn tương tư ly biệt này, mới có thể sớm chiều làm bạn cùng mình.
Tiếng đàn ai oán triền miên nói lên bao nhiêu ly biệt, bao nhiêu tưởng niệm, lại nói lên bao nhiêu tình yêu cùng lưu luyến? Tiếng lòng ngân nga vang xa, nhè nhẹ quấn quanh.
Nếu nữ tử nghe được, nhất định sẽ rơi lệ và vô cùng thương tâm, Vinh Cẩn Du lại cố tình che giấu tình ý mãnh liệt của mình.
"Thiếu gia, bên ngoài có người tìm ngài."
Gã gia đinh vốn không muốn quấy rầy thiếu gia đánh đàn, chỉ là những người bên ngoài đều xinh đẹp như tiên, thanh âm mềm nhẹ kiểu mỵ cất lên liền khiến hắn ngoan ngoãn nghe theo, hắn một bên hâm mộ thiếu gia bên người lúc nào cũng đều có mỹ nữ làm bạn, một bên vội chạy vào thông truyền.
"Sao? Có nói là ai hay không?" Tay Vinh Cẩn Du vẫn không ngừng đánh đàn, chỉ hỏi lại một câu. Trong lòng cũng đang âm thầm suy đoán, ở chỗ này lại có người nào tìm mình.
Gã gia đinh kia tiếp lời, nói: "Là năm nữ tử, các nàng nói là người nhà của ngài."
Nghe thấy hai chữ 'người nhà', tiếng đàn đột nhiên dừng lại. Vinh Cẩn Du sững sờ ba giây, làm như không cảm nhận được ánh mắt của đám người Kinh Nhược Ly cùng Hoa đang ngồi bên cạnh, có quan tâm, có tò mò, nàng cùng Kinh Nhược Ly liếc nhìn lẫn nhau, sau đó phân phó, nói: "Dẫn các nàng vào đi."
Vinh Cẩn Du khẽ thở dài, việc gì đến rốt cuộc cũng sẽ đến. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện này hết thảy đều cứ thuận theo tự nhiên đi.