"Kinh huynh, thật không dám giấu, trong nhà tại hạ có việc gấp không tiện ở lâu."
Sáng sớm hôm sau, Cố Nhạ Nhan liền đến tìm Kinh Nhược Ly trực tiếp cáo từ.
Kinh Nhược Ly hơi sững sờ, nói: "Sao? Khi nào khởi hành? Vậy Cố huynh có cần ta hỗ trợ gì không?"
Kinh Nhược Ly nghe nói Cố Nhạ Nhan đến để cáo biệt, không nghĩ rằng nàng lại trực tiếp nói thẳng như thế, chắc hẳn thật sự có việc gấp.
Cố Nhạ Nhan hơi phất tay áo, nói: "Lập tức khởi hành, không cần hỗ trợ, lần này chẳng qua là trong nhà tại hạ có việc gấp mà thôi. Gia phụ gửi thư đến thúc giục, cũng không thể ở lại lâu. Vừa rồi ta đến phòng Vinh huynh, thấy Vinh huynh thương thế chưa lành vẫn còn đang nghỉ ngơi, ta cũng không tiện quấy rầy. Cho nên tới đây, muốn phiền Kinh huynh thay ta nói lời từ biệt với Vinh huynh."
Vừa rồi Cố Nhạ Nhan đi đến phòng Vinh Cẩn Du để nói lời từ biệt, không ngờ thấy nàng ấy vẫn chưa tỉnh, cũng không tiện quấy rầy, sau đó lại trực tiếp chạy vội đến chỗ Kinh Nhược Ly.
Kinh Nhược Ly tự biết không thể giữ nàng ở lại được, liền muốn thay Vinh Cẩn Du hỏi khi nào gặp lại. Kinh Nhược Ly gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy, ta cũng không tiện giữ lại huynh, chỉ là không biết hôm nay chúng ta từ biệt đến khi nào mới có thể gặp lại?"
Cố Nhạ Nhan thấy Kinh Nhược Ly hỏi như thế, nhân tiện nói: "Ta còn có một câu: 'Tháng chín ước hẹn chớ quên, chúng ta tại Trường An tương kiến*'. Lời này nhờ Kinh huynh thay ta chuyển tới Vinh huynh."
*Tương kiến: gặp nhau.
Một câu này của Cố Nhạ Nhan chẳng những thông báo cho biết thời gian, địa điểm gặp lại mà còn nhắc nhở Vinh Cẩn Du cả sự việc kia cũng phó thác cho Kinh Nhược Ly. Cố Nhạ Nhan thấy Kinh Nhược Ly tựa như có chuyện muốn nói nhưng lại ngập ngừng, liền đoán được lý do tại sao.
Nàng lại nói tiếp: "Bí mật chính là bí mật, một khi đã nói ra thì tất nhiên không còn là bí mật nữa. Cũng không phải chuyện gì hay để đi tìm hiểu cả, chúng ta đã là bằng hữu, có một số chuyện nên tự hiểu trong lòng không cần nói ra."
Cố Nhạ Nhan nói xong lời này, tựa như có thâm ý liếc nhìn Kinh Nhược Ly.
Kinh Nhược Ly nhìn Cố Nhạ Nhan một chút, gật đầu cười nói: "Đúng vậy, có một số việc chúng ta nên tự hiểu trong lòng không cần nói ra. Nếu không lâu sau chúng ta có thể gặp lại, vậy ta cũng sẽ không tiễn Cố huynh nữa, chúc huynh thuận buồm xuôi gió."
Kinh Nhược Ly lại một lần nữa cảm thấy nữ nhân này là người thông minh cùng nhiều thủ đoạn, nếu Cố Nhạ Nhan không muốn nhắc lại bí mật giữa nàng và Vinh Cẩn Du, vậy bây giờ cũng không có gì đáng lo ngại.
Hừ, quả nhiên không phải người thường. Mặc kệ các ngươi là con cháu thế gia hay là nhiều đời kinh thương, người này ta tất nhiên đã nhận định rồi. Cố Nhạ Nhan trong lòng tính kế, lại vừa chắp tay, nói: "Nhận lời chúc tốt lành của Kinh huynh, chúng ta sau này gặp lại, cáo từ."
Cố Nhạ Nhan trước nay đều thưởng thức người thông minh, vừa hay Vinh Ngọc và Kinh Việt đều là những người như vậy. Hơn nữa, về lý thì bản thân cùng hai người bọn họ bây giờ là bằng hữu. Nhược điểm lớn nhất của bọn họ hiện tại đều nằm trên tay mình, nếu muốn bọn làm việc cho mình thì chẳng có gì khó khăn. Chẳng qua là nàng muốn khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện, trung thành với mình trước sau như một nhưng việc này cũng phải mất không ít thời gian và công sức.
Kinh Nhược Ly nhìn theo đám người Cố Nhạ Nhan đang dần đi xa, liền trở về phòng chờ Vinh Cẩn Du tỉnh lại sau đó thông báo cho nàng ấy biết chuyện này.
- -------------------
Đợi đến buổi chiều, chờ Vinh Cẩn Du ăn cơm xong lại đi Mặc Vân Hiên, Kinh Nhược Ly mới bắt đầu nói cho nàng ấy biết chuyện này.
Kinh Nhược Ly một bên uống trà, một bên không chút nào để ý, nói: "Vinh Ngọc, Cố Nhạ Nhan đi rồi."
Nhưng ánh mắt lại dư quang liếc nhìn, trước sau vẫn không rời khỏi mặt Vinh Cẩn Du.
Vinh Cẩn Du vẻ mặt vẫn thản nhiên, phảng phất như người rời đi không chút nào liên quan với mình, hỏi: "À, đi khi nào?"
Nhưng chỉ có bản thân nàng biết trong nội tâm bản thân có bao nhiêu rối rắm cùng thắc mắc.
Kinh Nhược Ly thưởng thức chén trà, nói: "Sáng sớm hôm nay, nói là trong nhà có việc gấp nên đến nói lời từ biệt. Khi nàng tới tìm ngươi nói lời cáo biệt, ngươi vẫn còn đang ngủ cho nên không có đánh thức nhưng cũng có một câu muốn nhờ ta chuyển lời lại với ngươi."
Hừ, hừ, tiểu quỷ ngươi còn bày đặt giả vờ, ngươi lừa được người khác nhưng có thể lừa được bản thân mình sao? Lừa được ta sao? Kinh Nhược Ly đã có người trong lòng, làm sao có thể không biết Vinh Cẩn Du lúc này vẻ ngoài nhìn bình thản nhưng thực chất trong lòng đã sớm mây mù nổi gió.
Vinh Cẩn Du sửng sốt, tựa như hoài nghi, hỏi: "Sao? Nàng nói gì vậy?" Đừng nói là...
Kinh Nhược Ly vẫn thong dong như cũ, nói: "Tháng chín ước hẹn chớ quên, chúng ta tại Trường An tương kiến."
Vinh Cẩn Du lại hỏi: "À, không còn gì khác?"
Quả nhiên, nàng ấy vẫn còn nhớ kỹ chuyện tháng chín thi Hương, mình nên làm gì đây? Nên đi hay là không?
Lúc này, trong lòng Vinh Cẩn Du đang bắt đầu rối rắm. Nếu đi, chuẩn bị không tốt thì cuộc sống hiện tại của mình sẽ bị hủy hoại. Nếu không đi, lại giống như chuyện đã đáp ứng rồi nhưng không làm được, như vậy có chút không hay. Nàng trong khoảng thời gian ngắn do dự không quyết định được.
Kinh Nhược Ly giống như trêu tức, hỏi: "Không còn. Vậy ngươi có đi không? Hay là không đi?"
Kinh Nhược Ly lúc này đã hoàn toàn ôm thái độ xem cuộc vui, suy nghĩ trong lòng Vinh Cẩn Du sao nàng lại không biết được, người này và mình giống nhau, không thích triều chính cùng âm mưu. Chạy trốn đến Giang Nam cũng là vì muối thoát khỏi chốn thị phi này, nếu bây giờ trở về, lại vừa đúng vào tháng chín, chẳng phải là thời gian diễn ra thi Hương sao. Cố Nhạ Nhan này hẹn ước tháng chín, nghĩ cũng biết đây chính là do Vinh Cẩn Du đầu óc vô cùng không bình thường đã từng đáp ứng.
Vinh Cẩn Du khẽ lắc đầu, nói: "Không biết, ta nghĩ ta nên điều chỉnh lại suy nghĩ cùng tâm của mình."
Vinh Cẩn Du thoáng nghĩ về cảm tình của mình đối với Cố Nhạ Nhan, liền cảm thấy tâm loạn như ma, hỗn loạn vô cùng.
Kinh Nhược Ly đột nhiên nghiêm túc, nói: "Vậy ngươi nên tỉ mỉ suy nghĩ chi rõ, đây chính là chuyện hệ trọng liên quan đến đại sự cả đời."
Vinh Cẩn Du thấy Kinh Nhược Ly thập phần nghiêm túc, cũng trịnh trọng nói: "Được, ta biết, ngươi cứ yên tâm."
Vinh Cẩn Du nhìn thoáng qua, thấy Kinh Nhược Ly từ thái độ bất cần đời chuyển sang vô cùng nghiêm túc, liền cảm thấy chính mình nên suy nghĩ thật kỹ. Đây là chuyện sẽ quyết định toàn bộ cuộc sống sau này, còn về phần tình cảm đối với Cố Nhạ Nhan, Vinh Cẩn Du cũng có chút không biết nên làm thế nào.
Hôm nay Hoa Nhu từ khi nghe Kinh Việt nói Cố Nhạ Nhan đã rời đi, thật ra cảm thấy có chút vui mừng. Nàng tự biết Vinh Ngọc thích Cố Nhạ Nhan, thậm chí đến mức liều mạng. Nhưng trong lòng nàng vẫn nguyện ý nghĩ rằng Vinh Ngọc chỉ là nhất thời bị Cố Nhạ Nhan mê hoặc tâm trí, cho nên mới có thể rung động như thế. Hiện tại Cố Nhạ Nhan đi rồi, Vinh Ngọc hẳn là sẽ từ từ quên đi Cố Nhạ Nhan, đến lúc đó chính mình lại bày tỏ tâm ý, như vậy cơ hội thành công có lẽ sẽ rất lớn.
Hoa Nhu không khỏi nghĩ về những chuyện sẽ xảy ra sau này, trong lòng lập tức trở nên vui mừng, cả người đều trở nên có sức sống giống như trước kia.
Nhưng suy nghĩ của Vinh Cẩn Du và Hoa Nhu lại không giống nhau...
"Chẳng lẽ gương mặt này của ta sẽ phải trải qua quãng thời gian dài tịch mịch sao? Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng." Vinh Cẩn Du cực lực phủ nhận đáp án cho rằng bản thân sẽ phải trải qua thời gian dài tịch mịch mới có thể được yêu này.
"Ai u, đây đây nhất định là bởi vì ngày đó ánh Mặt Trời quá mức chói mắt mới khiến cho gương mặt khi ấy nháy mắt trở nên quá mức duy mỹ, mới khiến cho ta cảm thấy Cố Nhạ Nhan xinh đẹp không gì sánh bằng. Tốt đẹp như thế, thử hỏi có người nào mà không thích? Suy cho cùng đều là do ánh trăng gây họa, à nhầm, không phải, đều là do ánh Mặt Trời gây họa, đúng vậy, không có việc gì sao giờ Ngọ [từ 11 giờ - 13 giờ] lại chói mắt như thế? Chắc hẳn lúc ấy ta nhất định là bị cảm nắng đi? Bằng không sao đầu óc lại nóng lên, luân hãm vào cơ chứ?"
Ngươi đúng là một tên Vinh Tiểu Bạch, ngươi nói xem, tháng sáu Mặt Trời không chói mắt nhưng vào giờ Ngọ lại chói mắt? A? Giờ Ngọ? Ngươi cho rằng ngươi đang ở Nam Cực, Bắc Cực hay là Bắc Hải đảo Nhật Bản*? Châu Á, thậm chí là toàn bộ đại lục, có nơi nào có cây vào tháng sáu Mặt Trời không chói mắt? Có cây? Có cây?
*Bắc Hải đảo Nhật Bản: Đảo Hokkaido của Nhật Bản.
Vinh Cẩn Du lúc này đang vô cùng hỗn loạn, nàng cực lực đi tìm lý do để loại bỏ vị trí của Cố Nhạ Nhan trong lòng mình, nàng muốn phủ nhận cảm giác ngày đó của mình đối với Cố Nhạ Nhan nhưng lại luôn luôn không thể lừa gạt bản thân mình.
Trong lúc Vinh Cẩn Du đang mông lung, hốt hoảng lại bắt gặp một nữ tử đang đi dạo giữa cánh đồng hoa, trước sau vẫn không thể nhìn thấy mặt, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đang lay động.
Cố gắng nhìn kỹ thêm, chỉ thấy nàng ấy mặc một bộ lục bích sa y, dáng người nhẹ nhàng yểu điệu, vai nhỏ eo thon, tóc dài như tơ rũ xuống bên hông, trên tóc chỉ đơn giản cài một cây trâm nghiêng nghiêng lắc lư, lại càng tôn lên dáng người yểu điệu.
Thật đúng với câu thơ:
'Bảo kế tùng tùng vãn tựu,
Duyên hoa đạm đạm trang thành.
Hồng yên thuý vụ trạo khinh doanh,
Phi nhứ du ty vô định.'*
*Dịch nghĩa:
'Búi tóc bồng bồng mới kết thành,
Phấn hồng nhàn nhạt vừa trang điểm.
Mái chèo êm đềm rẽ khói hồng sương biếc,
Bông liễu bay tơ phiêu dạt vô định không biết về đâu.'
Trích trong Tây giang nguyệt - Giai nhân (Tư Mã Quang).
- ---------------
Bỗng nhiên nàng xoay người, quay đầu lại mỉm cười. Sóng mắt lưu chuyển, thâm thuý u lượng, tựa như một con suối xanh trong, sạch sẽ. Chỉ một nụ cười cũng đủ làm rung động lòng người, mặt như phù dung, mi như liễu, môi đạm phấn khẽ nâng lên, lĩnh như tù tề*, làn da trắng trẻo, đẹp không tì vết, là một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành.
*Lĩnh như tù tề: Lĩnh là cổ. Tù tề là ấu trùng của con thiên ngưu (天牛: một loài bọ cánh cứng), thân dài, màu trắng. Ai muốn xem có thể search từ khóa "天牛的幼虫", nhưng đừng xem khi đang ăn cơm.
"Nhạ Nhan?" Mới vừa rồi trong chớp mắt khi nàng kia quay mặt lại, gương mặt chiếu vào trong mắt Vinh Cẩn Du không phải Cố Nhạ Nhan, thì còn là ai?
Vinh Cẩn Du tựa như vô cùng vui mừng sung sướng, kinh hỉ vạn phần, không khỏi thở nhẹ thành tiếng. Lại nói, chỉ thấy nàng vẫn như trước cười mà không nói, dịu dàng nên thơ, men say như mộng.
Lúc ngắm nhìn, ánh mắt sáng rực, tình thâm ý thiết lại không thiếu nhu tình như nước, một vẻ phong tình vạn chủng, tình yêu vô hạn. Phiên nhược kinh hồng*, tĩnh nhược xử nữ! Khẽ nhíu mày ngoái đầu nhìn lại, tuý mộng gian hoa.
*Kinh hồng: tư thái nhẹ nhàng phiêu dật, ung dung giai mỹ.
"Nhạ Nhan, nàng, nàng không phải đã đi rồi sao? Sao lại quay về?"
"Thế nào? Chẳng lẽ Vinh Ngọc ngươi không hy vọng ta quay về sao?"
Tiếng nói gợi cảm mị hoặc, ôn nhu chậm rãi, nhẹ nhàng thản nhiên, loáng thoáng như có như không. Tâm giống như bị mèo cào, tan vào lòng Vinh Cẩn Du, trong nhất thời trái tim khó nhịn được.
"Cố Nhạ Nhan, nàng nên biết, khi nàng cười lên mới là đẹp nhất." Mắt thấy độ cong khoé môi đang nâng lên ngày càng lớn, trong nháy mắt có thể quyến rũ câu hồn người.
Ngay lúc Vinh Cẩn Du đang ngày càng hưng phấn, phấn khởi vô cùng, tại thời điểm mấu chốt, một trận gió nhẹ thoáng qua kéo Vinh Cẩn Du từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Nàng dùng sức lắc đầu, muốn khiến cho mình thanh tỉnh lại. Nhưng sau khi thanh tỉnh liền thấy đám người Kinh Nhược Ly ngồi ở một góc đình, mờ mịt nhìn nàng, tựa như có chút khó hiểu.
Nhưng khi Kinh Nhược Ly nói cho Vinh Cẩn Du biết, lúc ở trong mộng nàng cười rất ngọt, thời điểm gọi ba chữ 'Cố Nhạ Nhan' lại còn vô cùng dịu dàng. Trong nháy mắt nàng đã hiểu được, tại sao người trong mộng kia là Cố Nhạ Nhan.
Đột nhiên trong lúc đó nàng đã hiểu được, cho nên quyết định sẽ không trốn tránh. Mặc kệ tương lai sắp tới sẽ gặp phải chuyện gì, nàng cũng không muốn lại trốn tránh nữa. Nếu nàng có thể vì Cố Nhạ Nhan mà không màng tính mạng, vậy những chuyện xảy ra sau này cũng không là gì cả.
Cố Nhạ Nhan, ta yêu nàng, ta thật sự khẳng định, ta thật sự xác định rằng ta yêu nàng. Ta muốn đối với nàng một đời phụ trách, một đời hứa hẹn. Vẻ mặt mỉm cười của nàng như vẽ lên một bức tranh phong cảnh, ta nghĩ rằng, đấy chính là tình yêu.
Vinh Cẩn Du cúi đầu si ngốc, tự hỏi: "Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư, lại khổ vì tương tư. Đây, chính là tương tư sao?" Nàng trong lòng lúc này đang vô cùng mê loạn, có lẽ đây là tình yêu. Đúng vậy, đây chính là tình yêu, tình yêu thiên trường nhật cửu, giống như tình yêu được chậm rãi bồi dưỡng lên từ lâu ngày, một tình yêu rất đẹp.
Nếu cuộc đời là một ván cờ, ta nguyện là tốt* [lính], hành động tuy chậm nhưng ta nguyện từng bước lùi về sau để nhìn nàng. Từ trước đến nay Vinh Cẩn Du cũng rất thưởng thức những lời này, nàng bây giờ cam tâm tình nguyện giống như trước, dứt khoát kiên quyết nguyện vì Cố Nhạ Nhan đi một nước cờ này.
*Câu này trong QT là: Nhân sinh vì kì, ta nguyện vì tốt.
Nàng thiếu khuyết một phần yên bình, ta thiếu khuyết một phần ôn nhu. Như vậy, ta có thể đến bổ khuyết phần yên bình của nàng, nàng có thể cho ta phần ôn nhu còn thiếu hay không? Lúc này nàng mới hiểu được, trên đời này câu thần chú ngắn nhất chính là tên một người. Với Vinh Cẩn Du mà nói đó là ba chữ Cố Nhạ Nhan, chỉ ba chữ mà lại làm cho người ta hồn oanh mộng nhiễu*, liên tục kéo dài, giống như tơ quấn quanh thân, càng giãy dụa thì lại càng trói chặt, cuối cùng sẽ khiến cho người ta cảm thấy không thể thở được.
*Hồn oanh mộng nhiễu: việc khiến cho người ta ngày đêm không yên.
Nếu yêu chỉ là gặp thoáng qua, thì nàng, có thể khiến cho ta yêu một cách oanh oanh liệt liệt, cảm nhận sự ấp ám nhu tình độc nhất vô nhị hay không? 'Cố Nhạ Nhan' ba chữ này đã được ta khắc vào nơi mềm mại sâu nhất trong lòng, lòng ta cảm tâm tình nguyện không thay đổi đem trái tim cực nóng của mình giao phó cho nàng, mà nàng, liệu sẽ quý trọng?
Có một loại yêu, biết rõ là dày vò nhưng lại không thể né tránh. Có một loại yêu, biết rõ không có con đường phía trước nhưng trái tim đã sớm không thể quay về.
Những lời này, chính là khắc họa chân thật nhất về Vinh Cẩn Du bây giờ.
Có người từng nói: 'Vui quá hoá buồn sau tất nhiên giảm thọ'.
Vinh Cẩn Du nhớ đến ước hẹn vào tháng chín, lại bất giác có chút chờ mong...
- -------------------------------
Nhưng khi nghe được Vinh Cẩn Du trong mộng gọi tên Cố Nhạ Nhan, khiến Hoa Nhu trở nên bi thương vạn phần.
Nghe thấy, xác định là Vinh Cẩn Du gọi Cố Nhạ Nhan, gọi ba chữ này vô cùng rõ ràng, rành mạch. Nàng đành là cười, nhưng thực chất là tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng. Nhưng lại không thể làm gì khác hơn, nàng cũng không thể lấy bất kỳ thân phận hay lập trường gì để nói. Nàng cũng không thể ngăn cản, lại càng không thể thay đổi một chút gì cả, ví dụ như chuyện Vinh Ngọc yêu Cố Nhạ Nhan.
Bây giờ trái tim của Hoa Nhu đang thật sự vô cùng bi thương, tình cảm sinh sôi nảy nở trong lòng lúc đó cũng chỉ là cùngVinh Cẩn Du dây dưa, không thể nói ra lời yêu mới chính là bi ai lớn nhất.
Chuyện tàn nhẫn nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi, khiến cho người ta hy vọng, lại khiến cho người ta tuyệt vọng. Trái tim Hoa Nhu vừa mới vui sướng, bây giờ lại giống như tuyệt vọng rơi xuống vực thẳm.