Cẩu hay không cẩu, cũng chỉ là một ý niệm.
Nếu Thiệu Từ Tâm đã lựa chọn tiến lên phía trước, thì không có gì để hối hận.
Cùng lắm thì ở trước mặt Ôn Chi Hàn ném tôn nghiêm một lần thôi, việc rất nhỏ!
Đặt lọ thủy tinh xuống, nàng xoay người trở lại ngồi bên cạnh Ôn Chi Hàn, chống cằm nhìn cô ăn.
"Ăn ngon không?" Nàng hỏi.
Ôn Chi Hàn không ghét đồ ngọt nhưng cũng không thường ăn, dẫn đến việc nàng không biết món điểm tâm ngọt nào sẽ được Ôn Chi Hàn ưu ái.
Hơn nữa, bởi vì hình tượng vợ vợ tình cảm là giả, vì thế cơ hội nàng cầu cứu sự giúp đỡ của ba mẹ cũng bị chặt đứt.
Nào có đôi vợ vợ nào lại không biết khẩu vị của đối phương?
Nàng ở trong lòng cầu nguyện.
Hy vọng hôm nay mình chọn món điểm tâm này phù hợp với khẩu vị của Ôn Chi Hàn.....
Ôn Chi Hàn ăn khối bánh kem nhỏ tiếp theo.
Kem tan trên đầu lưỡi, thơm ngọt không béo ngậy kết hợp với vị chua chua rất vừa miệng.
"Ăn rất ngon." Cô nói.
Thiệu Từ Tâm nhất thời giãn mày ra, tươi cười rạng rỡ: "Quá tốt rồi, chị thích là được, em còn sợ chị không thích đấy."
"Thử trà sữa nhà bọn họ xem?"
Ôn Chi Hàn nghe lời mà nếm một ngụm, đúng trọng tâm mà bình luận: "Ừm, có chút ngọt."
Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt: "Xem ra năm phần đường của nhà bọn họ cũng có chút ngọt, lần sau em gọi ba phần đường cho chị thử xem."
Ôn Chi Hàn bắt giữ đến từ ngữ mấu chốt "Lần sau".
Chỉ là cô không biết hai chữ "lần sau" này là chỉ "Lần sau đến Quang Lam", hay là chỉ "Lần sau mời cô uống trà sữa".
Cô hy vọng là vế trước, hy vọng Thiệu Từ Tâm có thể chủ động tới tìm cô và gặp cô nhiều hơn.
"Lần sau Từ Tâm sẽ đến nữa sao?" Cô mở miệng hỏi.
Thiệu Từ Tâm đáp đến chém đinh chặt sắt: "Đến chứ!"
Nàng muốn cùng Ôn Chi Hàn bồi dưỡng tình cảm, vậy thì đương nhiên muốn ở trước mắt Ôn Chi Hàn xoát cảm giác tồn tại nhiều hơn.
Chỉ cần có thời gian lập tức tranh thủ xoát, tận dụng mọi thứ mà xoát, cho nên thời gian trà chiều quý giá như này thì sao có thể lãng phí!
Nhưng nếu Ôn Chi Hàn không muốn, nàng cũng sẽ biết điều mà không chạy tới khiến cho người ta thấy phiền.
"Nếu là không thuận tiện, lần sau em sẽ không quấy rầy chị......"
Nàng vừa nói vừa quay đi, vẻ mặt tự hồ cất giấu vài phần đáng thương.
"Thuận tiện."
Ôn Chi Hàn nắm lấy tay nàng, đánh gãy động tác của nàng, để nàng nhìn chính mình.
"Khi nào Từ Tâm đến đều có thể, đến lúc đó nhớ rõ nói trước cho chị, chị đi xuống đón em."
Thiệu Từ Tâm không chút do dự đáp ứng: "Được ạ."
Nàng muốn chính là Ôn Chi Hàn xuống đón nàng.
Ôn Chi Hàn càng quan tâm cô bao nhiêu thì giữa hai người càng có cơ hội bấy nhiêu.
Nàng cũng tin tưởng Ôn Chi Hàn sẽ không hoang đường mà nói một câu: "Chị chỉ xem em như em gái."
Những chuyện xảy ra giữa các nàng đã sớm vượt qua tỷ muội tình thâm!
Tầm mắt không chút để ý mà dừng ở bánh kem nhỏ trên mặt bàn, Thiệu Từ Tâm chống cằm thất thần.
Nàng biết bản thân không có tinh thần tuân thủ thoả thuận hợp đồng như vậy là không đúng.
Nhưng nàng cũng không có biện pháp, tình cảm không có nguyên tắc, cũng không thể khống chế.
Đặc biệt là đối phương là Ôn Chi Hàn......
Đang nghĩ ngợi, một miếng bánh nhỏ đột nhiên đưa tới trước mặt nàng.
Nàng lập tức lấy lại tinh thần, nhìn nhìn bánh kem trước mắt, lại nhìn về phía Ôn Chi Hàn, mặt đầy khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Ôn Chi Hàn ánh mắt sáng ngời, thần sắc ôn nhu, vẫn duy trì động tác đút bánh kem, không nhúc nhích.
"Muốn ăn thì ăn một chút đi, chị cùng em tập thể dục."
Thiệu Từ Tâm ngay lập tức nhận ra rằng nàng đã bị hiểu lầm khi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem.
Đối mặt với dụ hoặc của mỹ thực, trong lòng nàng ngo ngoe rục rịch.
Muốn ăn, nhưng là sắp phải quay chương trình, Dung Nhã ân cần dạy bảo nàng cần phải khống chế cơn thèm của mình, nếu không sẽ phải tập thể dục với cường độ cao......
Nhưng nhìn bánh kem trước mắt, nàng thật sự muốn ăn một chút......
Haizz, người nào đó họ Thiệu nàng thật sự rất khó khăn.
Ôn Chi Hàn giơ tay, chờ Thiệu Từ Tâm mở miệng.
Sau một lát, rốt cuộc có kết quả.
Cô thấy Thiệu Từ Tâm mở miệng, hơi thò ra đầu lưỡi hồng nhuận, sau đó cẩn thận liếm một chút kem.
Cánh môi xinh đẹp lại lần nữa khép lại.
Qua hai giây, Thiệu Từ Tâm yên lặng cúi đầu, vừa hạnh phúc vừa kịch liệt đau đớn mà đánh giá một câu: "Ăn ngon thật......"
Nhìn ngon, ăn cũng ngon, bởi vì không thể ăn nhiều cho nên càng thèm.
Trên đời này sao lại có loại chuyện bi thương như vậy tồn tại chớ….
Ôn Chi Hàn bật cười nói: "Vậy ăn một chút nha?"
Thiệu Từ Tâm ngẩng đầu quật cường, nghiêm trang nói: "Thôi ạ, đủ rồi, no rồi."
Nàng nếm vị được rồi, bốn bỏ năm chính là đã ăn toàn bộ bánh kem!
Ôn Chi Hàn bất đắc dĩ cười sờ sờ đầu nàng.
Học muội của cô thật vất vả.
Chờ đến khi nàng không cần quản lý dáng người, cô nhất định sẽ dẫn nàng đi ăn một bữa thật ngon, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Thiệu Từ Tâm không thể ăn, Ôn Chi Hàn đành phải tự mình thưởng thức nó.
Cô thu hồi tay, thần sắc tự nhiên mà ăn miếng bánh kem chỉ bị liếm một chút kem.
Thiệu Từ Tâm thấy thế, muốn nói cái gì, lại cái gì cũng chưa nói.
Này giống như cũng không có gì không đúng, các nàng hôn cũng đã hôn rồi, làm cũng làm qua, chỉ là ăn một miếng bánh kem đã bị đối phương liếm qua thì cũng có gì kì lạ đâu.
Nàng bỗng nhiên có chút vui vẻ.
Ôn Chi Hàn không ngại ăn những thứ nàng chạm qua......
Điều này đủ để chứng minh quan hệ giữa các nàng so với người khác càng thêm gần gũi, nàng ở trong lòng của Ôn Chi Hàn cũng có một vị trí nhỏ đúng không?
Nghĩ như vậy, nàng vui vẻ mà dựa vào tay vịn sô pha, bắt đầu chơi di động, chia sẻ cho Lương Tuyết Phỉ niềm hạnh phúc giản đơn này.
Chờ khi nàng ngước mắt lên lần nữa, bánh kem nhỏ đã được xử lý một nửa.
Ánh mắt của nàng ngừng ở khoé môi Ôn Chi Hàn.
Nơi đó dính một chút kem, giống như bông hoa anh đào mỏng manh chứa một bông tuyết trắng.
Ánh mắt nàng chứa vài phần ý cười.
Hiếm khi thấy Ôn đại tổng tài ăn mà bị dính ở khóe môi, còn rất đáng yêu.
Nàng đứng dậy chuẩn bị rút răn giấy giúp Ôn Chi Hàn lau, giữ vững hình tượng.
Nhưng mà tay còn chưa có vươn lên đã ngừng lại.
Nàng nhìn cánh môi xinh đẹp của Ôn Chi Hàn.
Vệt kem trắng nhỏ này, dừng ở trong mắt nàng có chút mê người không thể hiểu.
Trong đầu tựa hồ có một thanh âm đang nói cho nàng "Cô không nên giúp chị ấy lau, hẳn là cô nên giúp chị ấy ăn luôn, hẳn là phải dùng hết mọi biện pháp đến gần chị ấy, gần gũi chị ấy"......
"Ôn Chi Hàn."
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Ôn Chi Hàn ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn về người bên cạnh.
Chỉ thấy Thiệu Từ Tâm nói một câu: "Khoé miệng chị dính chút kem."
Ngay sau đó nhẹ nhàng mà hôn lên.
Hương thơm xộc vào chóp mũi.
Độ ấm của cô dừng ở trên môi nàng
Nàng tặng cô một nụ hôn nhẹ nhàng, một nụ hôn làm nhân tâm ngứa ngáy, rất nhanh liền rời đi.
"Ồ, bây giờ thì sạch rồi." Thiệu Từ Tâm da mặt dày nói, "Đừng lãng phí."
Ôn Chi Hàn bỗng nhiên nhớ đến cái ngày mà các nàng đồng ý thoả thuận một tuần một lần kia.
Ngày đó, Thiệu Từ Tâm cũng là vì ba chữ "Đừng lãng phí" này, xách theo cơm hộp tới Quang Lam cùng cô ăn cơm, đó là lần đầu tiên Thiệu Từ Tâm tới Quang Lam.
Vào giờ phút này, bởi vì ba chữ đó, Thiệu Từ Tâm thậm chí còn chủ động hôn môi cô.....
Ôn Chi Hàn rũ mắt cười khẽ.
— cảm tạ dì Lục từ nhỏ dạy dỗ Từ Tâm không đuợc lãng phí đồ ăn.
Thiệu Từ Tâm thấy Ôn Chi Hàn không có tức giận, thậm chí còn đang cười, tức khắc cảm thấy an tâm.
Chỉ cần Ôn Chi Hàn không cảm thấy mạo phạm, nàng liền dám tiếp tục tiến lên phía trước!!
Hôn hôn trải dài đến mỗi một nơi sinh hoạt của các nàng, để Ôn Chi Hàn quen thuộc nàng, yêu thích gần gũi nàng, từ giờ phút này, hết thảy sẽ bắt đầu, người nào đó họ Thiệu nàng nhất định có thể!
Nhưng mà nàng không biết, Ôn Chi Hàn đã học được làm sao để dụ bắt nàng.
Làm thế nào để học muội đáng yêu chủ động hôn môi chính mình? Khóe miệng dính kem là đủ rồi.
Ôn Chi Hàn cũng không biết có thể dùng được nhiều lần hay không, nhưng cô muốn thử xem, áp dụng vào thực tiễn sẽ cho ra kết quả chính xác.
Vì thế cô bắt đầu thi triển kỹ thuật diễn của mình.
Kỹ thuật diễn không cao siêu lắm, nhưng dùng để dụ bắt một học muội đáng yêu thì đủ xài.
Để không lộ bí mật nhỏ của mình, cô cẩn thận kiểm soát tần suất, để tránh bởi vì quá thường xuyên mà bị nghi ngờ.
Kết quả cô giả vờ thật sự thành công.
Thiệu Từ Tâm hoàn toàn không biết gì cả, ngẫu nhiên thấy môi cô dính kem liền ôm một loại tinh thần xã thân "Vì nhân dân phục vụ, không thể lãng phí, để cho tôi tới" mà vui vẻ tiến lên hôn cô.
Bách phát bách trúng, lần nào cũng thành công.
Trong lòng Ôn Chi Hàn lộ ra vài phần vui mừng.
Đó là vì người mình yêu chủ động gần gũi mình mà vui mừng.
Cô cảm thấy Thiệu Từ Tâm hôm nay có một chút biến hóa, trở nên càng thêm gần gũi với cô.
Đến nỗi là vì nguyên nhân gì, cô không rõ ràng lắm, cũng không muốn tự mình đa tình rước lấy công dã tràng.
Hiện tại cũng không phải là lúc nên hỏi quá nhiều.
Chuyện nên lảm kế tiếp cũng phải dùng miệng.
Ăn xong bánh kem, dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, Ôn Chi Hàn uống miếng nước ấm, áp xuống vị ngọt trong miệng, tiếp theo đem khăn giấy trong tay ném vào thùng rác.
Cô đối mặt với Thiệu Từ Tâm, duỗi tay ôm eo, kéo người ôm đến gần chính mình.
Trong hợp đồng viết, các nàng có nghĩa vụ giải quyết nhu cầu của đối phương.
Hiện tại Thiệu Từ Tâm đem cô đốt đến một thân đầy hoả, cô làm "Người bị hại" cũng nên tìm một chút bồi thường.
Bỗng nhiên kéo gần khoảng cách, làm Thiệu Từ Tâm mở to mắt, cảm xúc nhất thời mênh mông không thôi.
— á à, muốn tới sao! Là văn phòng Play kích thích sao!
"Hôn một cái nha."
Nàng nghe thấy Ôn Chi Hàn nói như thế.
Ngọn lửa nhỏ kích động bị dập tắt trong tích tắc.
— ơ, hoá ra không phải à.
Ôn Chi Hàn thấy vẻ kích động trên mặt nàng lươt qua giây lát rồi mất tích, đột nhiên thấy nghi hoặc: "Từ Tâm, hình như em có chút thất vọng?"
Thiệu Từ Tâm thấy bị phát hiện, ra vẻ thẹn thùng mà cúi đầu: "À, người ta còn tưởng rằng chị muốn văn phòng Play đây......"
Ôn Chi Hàn: "......"
Thiệu Từ Tâm ngước mắt, vẻ mặt vô tội.
Ôn Chi Hàn: "Từ Tâm, nơi này là văn phòng, hơn nữa là ban ngày......"
Lỗ tai Thiệu Từ Tâm giống như có lưới lọc, luôn có thể chuẩn xác lưu lại từ ngữ trọng điểm.
Nàng nhướng mày kinh ngạc cảm thán, cười nói: "Ồ, vậy ý của chị là buổi tối là được?"
Ôn Chi Hàn: "......"
Thiệu Từ Tâm: "Ồ oaa, Ôn tổng, chừng mực của chị thật sự rất lớn nha."
Ôn Chi Hàn: "......"
Thiệu Từ Tâm: "Lỗ tai đỏ rồi nè, Ôn tổng chị thật sự rất đáng yêu á."
Nếu lại tiếp tục nghe, sợ là càng không được.
Ôn Chi Hàn quyết định giải quyết vấn đề bắt đầu từ căn nguyên, dùng môi lấp kín miệng nàng
Thế giới ngay lập tức ở nụ hôn triền miên này mà yên tĩnh.
Nhưng mà thời gian cánh môi chạm vào nhau còn không đến vài giây, thì bị tiếng đập cửa đánh gãy.
"Ôn tổng."
Thanh âm thư ký ở ngoài cửa vang lên, chờ Ôn Chi Hàn cho phép tiến vào.
Thiệu Từ Tâm lưu luyến không rời mà kết thúc nụ hôn ngắn ngủi này, trong lòng thở dài.
Nàng vẫn là thích văn phòng chỉ có một mình Ôn Chi Hàn.
Yên tĩnh, không ai quấy rầy, muốn làm gì thì làm đó.
"Em không quấy rầy chị làm việc," Thiệu Từ Tâm chịu đựng lưu luyến trong lòng mà đứng dậy, "Em về trước nha."
Ôn Chi Hàn tuy rằng không muốn để nàng đi, nhưng cũng không lấy cớ giữ người.
Hơn nữa cô còn có một buổi tiệc tối, tan tầm cũng không có biện pháp cùng nàng về nhà, đành phải lưu loát thả người: "Trên đường chú ý an toàn, về đến nhà gửi tin nhắn cho chị."
Thiệu Từ Tâm cầm lấy túi xách của mình, gật đầu ý bảo mình đã biết.
Nói xong, ngáp một cái.
"Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."
"Biết rồi, em đi đây, cúi chào."
"Ừm."
...
Buổi tối hơn 11h Ôn Chi Hàn mới về đến nhà.
Săp xếp lại những thứ lung tung rối loạn, đi tắm rửa xong trở về phòng nằm xuống là đã 12 giờ.
Thiệu Từ Tâm đã sớm nằm trên giường ngủ.
Sợ đánh thức Thiệu Từ Tâm, Ôn Chi Hàn thả nhẹ động tác, tay chân nhẹ nhàng mà nằm xuống.
Cô nhẹ nhàng xoay người, nương theo ánh trăng mông lung ngóng nhìn người bên cạnh.
Đêm dài đằng đẵng, cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện vào chiều hôm nay.
Nhớ tới miếng bánh kem, ly trà sữa, còn có sự chủ động một lần lại một lần của nàng.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng Thiệu Từ Tâm đối với cô không còn giống như trước, vì việc không giống nhau này mà cảm thấy vui mừng, lại nhịn không được tò mò sự khác biệt này điểm xuất phát đến tột cùng là cái gì.
Là thích sao?
Hay là nguyên nhân khác?
Muốn hỏi lại sợ hãi bị phủ nhận.
Cô im lặng không tiếng động mà nâng đầu ngón tay lên, vô cùng cẩn thận, vô cùng nâng niu mà chạm vào gương mặt an tĩnh của Thiệu Từ Tâm.
Từ Tâm, chị cũng có một thứ không thể chiếm được, đó chính là trái tim của em, là tình yêu của em.
Đến tột cùng thì chị phải làm thế nào mới có thể bước vào trái tim em?
Chẳng lẽ, ngay cả Ôn Úc chị cũng không sánh bằng sao?
Hay là ông trời cảm thấy chị đã có được quá nhiều hy vọng xa vời không nên có với em, cho nên không thể tiếp tục tham lam khẩn cầu một chút tình cảm của em sao?
Nhưng chị không thể.
Nhưng chị làm không được......
Ôn Chi Hàn khẽ vuốt ve khuôn mặt người trước mắt, ánh mắt ôn nhu tràn ngập tham luyến.
Bỗng nhiên, cô thấy Thiệu Từ Tâm nhẹ nhàng nhíu mày, tiếp theo liền bắt được tay cô.
Cô sửng sốt trong giây lát.
Thiệu Từ Tâm cảm thấy trên mặt ngứa, mơ mơ màng màng mà mở mắt ra.
Ánh mắt đầu tiên đó là Ôn Chi Hàn hoàn hảo không tổn hao gì.
Khóe môi khẽ nhếch, cười nói: "Chị trở về rồi....."
Ôn Chi Hàn ôn thanh đáp lời, không có tránh thoát tay nàng: "Chị đánh thức em sao?"
Thiệu Từ Tâm lắc lắc đầu: "Hôm nay em ngủ không sâu....."
Thân thể của nàng không tự giác chui vào lòng Ôn Chi Hàn, duỗi tay ôm eo cô: "Em đang đợi chị trở về."
Ôn Chi Hàn nghe vậy hơi giật mình, trong lòng rung động khiến cô vô pháp phủ nhận những lời này rất êm tai.
Cô mỉm cười ôm người trong lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ôn nhu hỏi: "Chờ chị làm cái gì?"
Thiệu Từ Tâm nhắm mắt lại, nửa ngủ nửa tỉnh mà trả lời: "Sợ chị xảy ra chuyện."
Ôn Chi Hàn: "Hm?"
Thiệu Từ Tâm hàm hồ mà nói: "Lái xe, say rượu lái xe, rất nguy hiểm......"
Ôn Chi Hàn cúi đầu nhìn về phía nàng.
Thiệu Từ Tâm bỗng nhiên thật sâu mà thở phào nhẹ nhõm, ôm cô đến càng chắt: "Bất quá, chị an toàn trở về thì không sao rồi, ngủ đi, ngủ ngon nha......"
Một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Thiệu Từ Tâm cảm thấy rất nhẹ nhàng, thản nhiên ngủ, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Ôn Chi Hàn ôm nàng, từng chút từng chút vỗ lưng nàng, không có chút buồn ngủ.
Không biết có phải cô ảo giác hay không, cô cứ cảm thấy Thiệu Từ Tâm phá lệ để ý chuyện lái xe an toàn, để ý hơn bất kì ai.
Cô suy nghĩ một hồi, lại nhìn người trong lòng bình yên đi vào giấc ngủ, cuối cùng không nghĩ nhiều nữa.
Chú ý an toàn là chuyện tốt, có lẽ là cô suy nghĩ nhiều.
Bất quá đêm nay có một chuyện đáng giá để cô vui vẻ.
— Thiệu Từ Tâm chủ động ôm cô ngủ.
Sự chủ động này đến tột cùng là bởi vì cái gì?
Có thể kéo dài bao lâu?
Giữa các nàng...... Có phải cũng có khả năng hay không?