Thiệu Từ Tâm không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm Ôn Úc.
Nếu như theo phát triển của đời trước, người cùng nàng kết hôn đích thật hẳn là chị ta mà không phải Ôn Chi Hàn.
Cho nên lời này của chị ta cũng là ý này sao?
Chẳng lẽ chị ta thật sự cũng trọng sinh?!
Ôn Úc sau khi nói ra câu kia liền ý thức được không ổn.
Bản thân mình là trọng sinh, nhưng Thiệu Từ Tâm lại không phải, hơn nữa chuyện này chung quy không phải việc nhỏ, nếu nói cho Thiệu Từ Tâm cũng chưa chắc tin tưởng.
Huống chi, đời trước phát sinh những sự tình đó..... Cô ta điên rồi mới có thể thẳng thắn nói ra cho Thiệu Từ Tâm, điên rồi mới có thể đem ấn tượng trong lòng Thiệu Từ Tâm sai càng thêm sai!
Cô ta bắt đầu tìm cớ lừa gạt lấp liếm, cái khó ló cái khôn nói: "Ý của tôi là...... Là nói nếu tôi có thể sớm một chút biết sai, em liền sẽ không cùng Ôn Chi Hàn kết hôn!"
Thiệu Từ Tâm nhăn mày lại.
— thiệt hay giả, chị ta thật sự có ý này? Sao mình cảm giác có điểm quái quái nhỉ?
Cái cớ này thực tốt, Ôn Úc tức khắc cảm giác chính mình được cứu rồi, liền theo cái cớ này tiếp tục vì chính mình vãn hồi: "Từ Tâm, nếu tôi có thể sớm một chút biết sai, chúng ta liền sẽ không chia tay, em cũng sẽ không gả cho người mình không thích."
"Thực xin lỗi, Từ Tâm, là tôi tỉnh ngộ quá muộn."
Đúng vậy, quá muộn.
Nếu có thể trọng sinh sớm một chút, là có thể ở nơi chiến thắng mà điều khiển hết mọi việc trong lòng bàn tay, mà không phải kết quả hiện tại, càng không cần bị ép buộc kêu Thiệu Từ Tâm là "chị dâu"!
Ông trời cho cơ hội, tốt nhưng lại không tốt lắm.
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, lạnh lùng mà khẽ động khóe miệng.
Cùng người mình không thích kết hôn thì lại làm sao?
Đời trước nàng cùng người mình thích kết hôn, đổi lại kết quả là cái gì?
Nàng cùng Ôn Chi Hàn là không có tình cảm, nhưng Ôn Chi Hàn ít nhất thiện lương ôn nhu, tinh tế tỉ mỉ, đối với nàng cũng rất tốt.
Ngu ngốc cũng biết nên chọn như thế nào.
"Cô tỉnh ngộ sớm hay muộn đâu có liên quan tới tôi? Tôi thế nhưng cảm thấy rất may mắn cùng cô chia tay đấy, bằng không tôi như thế nào có cơ hội cùng Chi Hàn ở bên nhau?
"Tuy rằng cô chẳng ra gì, nhưng chị gái của cô là đặc biệt vô cùng xịn."
Thiệu Từ Tâm nói chuyện kẹp dao giấu kiếm, thập phần không khách khí.
"......"
Ôn Úc hôm nay cũng là mở mang tầm mắt.
Cô ta trước nay cũng không biết Thiệu Từ Tâm nóng giận, nguyên lai là cái dạng này.
Hùng hổ doạ người, khó có thể đến gần, giống như con nhím.
Nhưng cô ta lại có thể làm gì đây?
Là cô ta làm sai trước, là cô ta chân đạp hai thuyền, cô ta chỉ có thể dỗ nàng thật tốt.
"Từ Tâm, thực xin lỗi, tôi thật sự biết sai rồi, em đừng nóng giận được không?"
Thiệu Từ Tâm cảm thấy đầu óc người này bị úng nước: "Tức giận hay không thì thế nào? Tôi đã kết hôn, là người đã có gia đình, là vợ của chị cô, muốn cơ hội cùng tôi, Ôn Úc cô bị điên hay là điên rồi?"
Đối với việc Thiệu Từ Tâm cùng người khác kết hôn này, Ôn Úc như cũ vẫn không thể tiếp thu.
Cô ta luôn hy vọng, tình yêu thuộc về chính mình đều phải ở bên người mình, đều thuộc về mình.
Cô ta không nghĩ tới có rồi còn mất đi, cũng không nghĩ tới người yêu mình nhất trên thế giới này là Thiệu Từ Tâm chứ không phải Điền Gia Hà, càng không nghĩ tới Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn sẽ có một ngày kết hôn với nhau.
Không nên như vậy.
Cũng không thể như vậy.
Người Thiệu Từ Tâm thích rõ ràng là Ôn Úc tôi.
Cô ta giống đứa con nít ấu trĩ không hiểu chuyện, không thể khuyên chính mình, bướng bỉnh mà muốn mang lại hạnh phúc cho Thiệu Từ Tâm.
Cô ta tin tưởng vận mệnh đều có an bài, nếu cô ta không thể mang lại hạnh phúc cho Thiệu Từ Tâm, ông trời lại vì sao phải khiến cho cô ta trọng sinh chứ?
Cô ta cũng không tin Thiệu Từ Tâm đối với Ôn Chi Hàn là nhất kiến chung tình, tình nguyện tin các nàng chỉ là giao dịch thương nghiệp mà thôi.
Còn nữa, Thiệu Từ Tâm đời trước đã ăn khổ vì kết hôn cùng người không thích mình, làm một người đã từng thương tổn nàng, cô ta áy náy cũng như không đành lòng để nàng lại giẫm lên vết xe đổ.
"Từ Tâm," Ôn Úc nói, "Kết hôn cùng người mà em không thích chỉ đổi lấy kết quả không hạnh phúc, tôi thích em, tôi muốn bồi thường em, chúng ta quay lại được không?
"Chỉ cần em nguyện ý, tôi còn có thể chờ em ly hôn."
Thiệu Từ Tâm nhìn cô ta với dáng vẻ "Cứu người trong biển khổ" liền cảm thấy buồn cười.
"Tôi thấy là Ôn Úc cô thật sự điên rồi."
"Cô dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ tự chọc hai mắt mình một lần nữa cùng cô ở bên nhau, lại dựa vào cái gì cảm thấy tôi không thích Chi Hàn?
"Mà cho dù, ngay cả khi tôi tìm người không có tình cảm để kết hôn, thì liên quan gì đến cô?"
"Đương nhiên liên quan đến tôi!"
Bị chọc trúng chỗ đau đời trước, gương mặt xinh đẹp của Ôn Úc đột nhiên tràn ngập vô thố cùng nôn nóng.
Cô ta nóng lòng hướng Thiệu Từ Tâm chứng minh chính mình muốn sửa sai, chỉ là Thiệu Từ Tâm không muốn nhìn.
Mà cô ta lại không thể thẳng thắn mà nói ra chuyện mình trọng sinh, hiện tại nếu nói cho Thiệu Từ Tâm, nàng khẳng định sẽ tức giận mà cảm thấy cô ta đang nói dối gạt người.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta chỉ có thâm tình chân thành mà nói một câu: "Hôn nhân không có cơ sở tình cảm sẽ không hạnh phúc, mà hiện tại tôi so bất luận kẻ nào đều hy vọng em được hạnh phúc, em có thể hiểu không? Từ Tâm."
Thiệu Từ Tâm đương nhiên hiểu, hiểu đến không thể nào hiểu hơn
Cho nên nàng hiện tại rất hạnh phúc.
Không dính đến tình yêu, cái rắm gì cũng sẽ không thể lại tổn thương nàng.
Nhưng nàng thật sự không thích nghe thấy Ôn Úc đối với nàng nói hai chữ "hiểu không" này.
Ôn Chi Hàn nói lời này, nàng cảm thấy ôn nhu, cảm thấy hợp lý.
Ôn Úc nói lời này, nàng cũng chỉ biết nhớ tới hiện trường ngoại tình của đời trước, cô ta đúng lý hợp tình, mà nắm tay người khác ân ái trước mặt nàng!
Vừa nhớ tới việc này, cả người nàng chỗ nào cũng không thoải mái, giống có cây kim ở trong lòng đâm đâm chọt chọt, không nhổ liền không thoải mái.
Mà biện pháp nhổ, chính là đem cây kim này trả lại cho Ôn Úc.
Nếu cô ta không tin nàng cùng Ôn Chi Hàn "Tình đầu ý hợp", vậy nàng sẽ khiến cho cô ta tin, diễn thì phải diễn cho trót!
Thiệu Từ Tâm khoanh tay trước ngực, đè nén tức giận trong lòng, cười tủm tỉm đánh trả nói: "Cô em vợ, cô khỏi lo lắng, tôi rất hạnh phúc, sau khi gặp được Chi Hàn, tôi cảm thấy tồi so với bất luận kẻ nào đều phải hạnh phúc hơn ấy chứ."
"Mặc kệ cô có tin hay không, chúng tôi là hai người yêu nhau chân chính, là tình đầu ý hợp, tôi thích chị ấy thích đến mức một hồi không thấy, liền sẽ phá lệ nhớ chị ấy."
Ôn Úc: "......"
Sao cô ta cảm thấy mức độ tin cậy của lời nói này sao lại thấp như vậy?
Thiệu Từ Tâm mới mặc kệ Ôn Úc biểu tình như thế nào, trở tay liền móc ra hình tượng nhân vật "Yêu Ôn Chi Hàn, yêu đến thở không nổi", tận chức tận trách diễn hết màn.
Nàng che lại ngực, rũ mắt nhíu mày, một bộ dáng khó thở.
Ôn Úc bị biến cố đột ngột này dọa tới rồi, vội vàng hỏi: "Em làm sao vậy, không có việc gì chứ??"
Thiệu Từ Tâm linh xảo mà tránh đi cái tay cô ta đưa qua, nhìn như không thấy, mở miệng nói: "Có việc."
"Không thấy Ôn Chi Hàn, tôi sắp chết rồi."
Ôn Úc: "......?"
Từ từ......
Thiệu Từ Tâm hoàn toàn không cho cô ta cơ hội phản ứng, diễn đến càng nhập tâm: "Cô sẽ không hiểu, tôi yêu chị ấy, chị ấy chính là dưỡng khí của tôi, không có chị ấy, tôi lập tức không thở nổi."
Ôn Úc xen mồm một câu, chờ mong hỏi: "Trước kia em cũng cảm thấy tôi là dưỡng khí?"
Thiệu Từ Tâm một giây đứng đắn: "An tĩnh chút đi cô gái, là một luồng khí thải không được tự tiện nâng giá chính mình."
Ôn Úc: "......"
Con nhím có lẽ cũng không có đâm người như nàng.
Thiệu Từ Tâm quay người đi, giơ tay đỡ tường, vẻ mặt buồn rầu: "Đáng chết, sao chị ấy lại gọi điện thoại lâu như vậy? Tiểu Điềm Điềm của chị bởi vì không nhìn thấy chị mà sắp thở không nổi rồi nè!"
"Không cùng cô nhiều lời, tôi muốn đi tìm chị ấy tiến hành cung cấp oxy."
Thanh âm chất chứa tình cảm phong phú, tứ chi không một động tác thừa, phảng phất đây là sân khấu kịch.
Ôn Úc làm một người xem duy nhất, xem đến vạn phần vô ngữ.
Cô ta trước kia như thế nào không phát hiện nàng cũng ngầm diễn xuất như vậy?
"Từ Tâm."
Một thanh âm quen thuộc khác đột ngột vang lên.
Thiệu Từ Tâm lập tức thu liễm biểu tình, cùng Ôn Úc đồng thời hướng cửa ban công nhìn lại.
Chỉ thấy Ôn Chi Hàn khóe môi mang ý cười mà đi lên ban công, hiển nhiên cũng nghe thấy được những lời nói buồn nôn đến cực điểm ấy của Thiệu Từ Tâm.
"Tiểu Điềm Điềm của chị thiếu oxy sao?" Ôn Chi Hàn phối hợp mà cười hỏi một câu như vậy.
Rất kỳ quái, lời này dùng giọng điệu ôn ôn nhu nhu nói ra, nghe tới tựa như đang dỗ con nít, vừa dễ nghe lại không biệt nữu.
Thiệu Từ Tâm làm một người da mặt dày, đương nhiên sẽ không vì lời nói mình từng nói qua mà cảm thấy thẹn.
Hiện tại đương sự cũng tới, vậy thì sao nàng có thể sẽ bỏ qua cái cơ hội trình diễn show ân ái này!
Vì thế nàng ngay lập tức dính lên!
Ôn Chi Hàn đột nhiên bị ôm, eo gắt gao bị ôm, thân mình lung lay một chút, ngược lại cũng không phản kháng, mặc nàng tùy tâm sở dục.
Thiệu Từ Tâm dùng cả người cùng Bồ Tát dán dán, cố gắng chọc tức tra nữ, nói chuyện thanh âm càng nũng nịu ngọt ngọt: "Đúng vậy nha, Tiểu Điềm Điềm của chị thiếu oxy, người ta cần chị ôm ấp hôn hít mới có thể khoẻ được"
À, buồn cười ghê, cái loại lời kịch làm nũng này, Thiệu Từ Tâm nàng còn không phải hạ bút thành văn ư?
Hôm nay nàng chính là tiểu bảo bối, tiểu cục cưng của Ôn Chi Hàn, Thiên Vương lão tử có tới cũng không thay đổi được!
Ôn Úc hôm nay tin thì tin, không tin cũng phải tin!
Ôn Úc lại không ăn cái chiêu này, cô ta không tin Ôn Chi Hàn sẽ hôn Thiệu Từ Tâm, ở trong mắt cô ta, hai người này bất quá gặp dịp thì chơi.
Hành vi của Thiệu Từ Tâm ngược lại làm cô ta càng thêm kiên định, nàng là đang lợi dụng Ôn Chi Hàn trả thù, kích thích suy nghĩ của cô ta.
Sau đó cô ta liền thấy Ôn Chi Hàn rũ mắt hôn Thiệu Từ Tâm một chút.
Ở trên gò má.
Một động tác rất ôn nhu.
Ôn Úc ngây ngẩn cả người.
Sự tình phát triển đột ngột quá.
Cô ta cảm giác mặt mình giống như bị người đánh một cái tát, rất đau.
Thiệu Từ Tâm cũng ngây ngẩn cả người.
Đây là một cái hôn thực mềm nhẹ cũng thực ngắn ngủi, như chuồn chuồn lướt nước, chỉ lướt qua giây lát.
Nhưng nàng căn bản không nghĩ tới Ôn Chi Hàn thật sự sẽ hôn nàng, đó chỉ là nàng kiêu ngạo thuận miệng rải một câu, đơn thuần mà nghĩ ôm một chút, sờ sờ đầu cũng có thể!
Bồ Tát ngài ngược lại cũng không cần phối hợp đến cẩn thận như thế!!
Ở đây ba người, hai người ngơ ngẩn, một người thong dong.
Tiếp theo Ôn Úc tầm mắt thực mau tụ tập trên người Thiệu Từ Tâm, chân mày một nhíu, mục hàm đánh giá, cặp mắt kia phảng phất đang hỏi: Em sững sờ cái gì?
Đúng vậy, nàng sững sờ cái gì, nàng không phải Tiểu Điềm Điềm của Ôn Chi Hàn sao?
Tiểu Điềm Điềm như thế nào được hôn lại phản ứng như thế chứ!
Đại não bay nhanh xử lý tầng tin tức này, Thiệu Từ Tâm lập tức làm ra phản ứng, quay đầu nhìn về phía Ôn Chi Hàn, căng da đầu, nghiêm trang, mạnh mẽ nói: "Trời ạ, thấy ghét quá à, ngày thường chị đều hôn môi người ta, hôm nay như thế nào liền sửa lại hôn má? Hại người ta phản ứng không kịp."
Ôn Chi Hàn nhìn Ôn Úc liếc mắt một cái, quay đầu ở Thiệu Từ Tâm bên tai thấp giọng nói: "Ngượng ngùng."
Nói nhỏ như gió khe khẽ, hơi thở ấm áp thổi đến tai Thiệu Từ Tâm, mạc danh có chút phát ngứa.
Nàng tầm mắt lơ đãng đảo qua đôi tai Ôn Chi Hàn.
— tốt lắm, nhìn ra được ngượng ngùng.
Thiệu Từ Tâm tiếp theo liếc mắt nhìn Ôn Úc, phát hiện đối phương còn đang khiếp sợ, trong lòng một trận sảng khoái.
Thu phục, hôm nay diễn tới đây là được rồi, nên tan họp về nhà, nếu không, diễn tiếp lại muốn xảy ra chuyện!
Nàng lập tức ôm cánh tay Ôn Chi Hàn, lôi kéo cô cùng nhau rời đi.
Trò hay tan cuộc, náo nhiệt thối lui, Ôn Úc đứng tại chỗ hỗn loạn.
Cô ta như thế nào cảm giác, Thiệu Từ Tâm vừa mới không phải bởi vì không quen nên không phản ứng kịp, mà thật sự là không phản ứng kịp chính mình bị hôn......
...
Thiệu Từ Tâm cùng vợ chồng Ôn Hành Vân từ biệt, lên xe về nhà.
Ngồi ở ghế sau, hồi tưởng chuyện vừa rồi, Ôn Chi Hàn tự tiện thêm diễn, thế nhưng có thể đánh trả Ôn Úc, làm nàng càng thêm ấn tượng khắc sâu.
Nàng thật sự không nghĩ tới Ôn Chi Hàn sẽ phối hợp đến mức này, không nghĩ tới Ôn Chi Hàn cư nhiên còn sẽ cho mình thêm phân cảnh thân mật!
Lấy di động ra.
Đầu ngón tay ở trên màn hình điên cuồng gõ.
Kết quả, gõ lại xóa, xóa lại gõ, không có một câu nào thành công gửi đi.
Nàng cảm thấy không ổn.
Bất luận là nói "Chị tự tiện thêm phân cảnh thân mật quấy rầy tiết tấu của em", hay là hỏi "Chị như thế nào lại hôn em" cũng không được.
Những lời này nghe tới rất giống chỉ trích, mà Ôn Chi Hàn rõ ràng chỉ là đơn thuần phối hợp lời kịch của nàng nói trước đó mà thôi.
Hơn nữa, chỉ là hôn má mà thôi, lại không có gì......
Dục vọng gõ chữ nháy mắt tiêu tán, nàng chậm rãi buông di động.
Kết quả giây tiếp theo nàng liền thu được Ôn Chi Hàn chủ động gửi tới tin nhắn.
[ Ôn tổng ]: Xin lỗi, vừa mới hôn em
[ Ôn tổng ]: Em sẽ không để ý đi?
Thiệu Từ Tâm nhìn tin nhắn, cảm giác vị Bồ Tát này thật là thiện lương, trong lòng thập phần cảm khái.
Lời kịch rõ ràng là nàng nói ra trước, kết quả cô chỉ là phối hợp diễn lại đang xin lỗi, này tính là chuyện gì?
Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, nàng tựa hồ cũng không ngại bị cô hôn.
Bồ Tát ngây thơ, tứ chi tiếp xúc mặt liền đỏ, hôn cái má cũng sẽ lỗ tai hồng, phản ứng đáng yêu như vậy, nàng không ngại xem thêm vài lần.
Hơn nữa, ai sẽ cự tuyệt bị chị gái xinh đẹp hôn hôn chứ!
[ Thiệu Từ Tâm ]: Không ngại
[ Thiệu Từ Tâm ]: Ôn tổng của chúng ta muốn hôn như thế nào đều được
[ Ôn tổng ]: Thật sự?
[ Ôn tổng ]: Nhưng chị vừa mới thấy em ngây ngẩn cả người, giống như thực ngoài ý muốn
[ Thiệu Từ Tâm ]:......
[ Thiệu Từ Tâm ]: Thật không dám giấu giếm, đó là bởi vì em không nghĩ tới chị thật sự sẽ hôn em, em còn tưởng rằng chị sẽ tượng trưng mà ôm em một cái, sau đó thì hết rồi …
[ ngơ.JPG]
Hiện nay xem ra, để Ôn Úc cảm thấy ngoài dự đoán, thân làm chị gái cũng không nhường một tấc nào ha....
[ Ôn tổng ]: vậy lúc sau em tính toán làm sao bây giờ?
[ Thiệu Từ Tâm ]: Cái gì?
[ Ôn tổng ]: em vừa mới bổ sung lời kịch
Thiệu Từ Tâm lúc này mới nhớ tới chính mình tùy cơ ứng biến thay đổi cái thứ gì.
Cái này thì hay rồi, về sau nàng cùng Ôn Chi Hàn ở trước mặt Ôn Úc, phàm là có tràng "Hôn diễn" kia đã có thể thật sự trở thành hôn diễn.
Nàng hậu tri hậu giác mà nghĩ: má ơi, sự tình là như thế nào phát triển đến mức này?
Ôn Chi Hàn hôn má thì không có gì, nhưng nàng tưởng tượng không nổi cùng Ôn Chi Hàn hôn môi là như nào.
Nàng thật ra không ngại bị Ôn Chi Hàn hôn, rốt cuộc chỉ là diễn kịch mà thôi, lại không mang theo bất luận cái tình cảm gì, nhưng là dáng vẻ Ôn Chi Hàn ngây thơ thế kia, thật sự hôn môi được sao?
Không thể hiểu được, nàng nhớ tới hai tai của Ôn Chi Hàn mới vừa rồi đỏ lên.
Nhiễm một tầng ngượng ngùng nhàn nhạt, giống hoa mới nở, không rực rỡ, nhưng như cũ kiều diễm động lòng người.
Ôn tổng da mặt mỏng...... Kỳ thật còn rất có ý tứ.
Nàng đột nhiên có chút mong đợi.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Em không sao hết á, hôn ở đâu, hôn như thế nào đều có thể
[ Thiệu Từ Tâm ]: Nhưng thật ra Ôn tổng của chúng ta..... Chị không ngại hy sinh nhan sắc à?
[ Thiệu Từ Tâm ]: 【 bé mèo thăm dò.JPG】
Gửi đi tin nhắn.
Thiệu Từ Tâm nâng gương mặt rất có hứng thú mà chờ Ôn Chi Hàn trả lời.
Chị ấy sẽ nói cái gì đây?
Da mặt mỏng như vậy có thể đồng ý hay không đây?
Thực mau, Ôn Chi Hàn trả lời, nội dung chỉ hai chữ: [ không ngại ]
Thiệu Từ Tâm nhướng mày, thần sắc vui vẻ, gửi riêng một cái voice chat: "Cảm ơn học tỷ ~"
[ không cần cảm tạ ]
Trả lời xong, Ôn Chi Hàn thu hồi di động.
Vợ chồng Ôn Hành Vân ở hậu viện xem hoa cỏ.
Ôn Úc đi xuống lầu, khi nghe thấy thanh âm Thiệu Từ Tâm cũng nhìn thấy Ôn Chi Hàn.
Cô ta dừng lại bước chân từ trên cao nhìn xuống, đứng ở góc độ này, ẩn ẩn có thể thấy một tia ý cười treo ở trên môi Ôn Chi Hàn.
Ý cười kia thoạt nhìn tựa như một con hồ ly giảo hoạt.
Ôn Chi Hàn xoay người, tầm mắt ngoài ý muốn cùng ánh mắt Ôn Úc va chạm.
Trong phút chốc, xung quanh không khí lâm vào thật sâu yên lặng.
Không tiếng động giằng co.
Một lát sau, Ôn Chi Hàn cầm lấy áo khoác tây trang trên sô pha, đánh vỡ cục diện bế tắc này.
"Đừng dây dưa em ấy."
"Tôi sẽ không mặc kệ mà ngồi xem đâu."
Ôn Úc nháy mắt hồi tưởng đời trước, chuyện bị cô đánh một cái tát.
Từ khi đó, cô ta có câu nói muốn nói cho cô —
"Chị dựa vào cái gì?"
Đó là vợ của tôi, chị dựa vào cái gì vì Thiệu Từ Tâm mà đánh tôi?
Dựa vào cái gì?
Ôn Chi Hàn nghe vậy, dừng lại bước chân ngoái đầu nhìn lại, mãn hàm nhìn kỹ mà đánh giá cô ta, rồi sau đó khẽ cười một tiếng.
"Dựa vào việc em ấy là vợ của tôi."
Ôn Chi Hàn cũng không quay đầu lại mà đi rồi.
Ôn Úc đứng ở thang lầu, như ở trong mộng mới tỉnh.
— bây giờ không phải đời trước.
...
Về đến nhà, Thiệu Từ Tâm cởi áo khoác, buông túi xách, đặt mông ngồi vào sô pha.
Sau đó nhìn chằm chằm một chỗ bất động, xuất thần thật lâu.
Nàng suy nghĩ chuyện của Ôn Úc.
Vừa mới ở trên đường trở về, nàng lại cẩn thận nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy lời nói của Ôn Úc không đơn giản như vậy.
Trừ bỏ câu "Tới muộn" kia, Ôn Úc không có lại phát ngôn bất luận câu nào gõ vang chuông cảnh báo của nàng.
Chính là quá kỳ quái, Ôn Úc nói tuy rằng không có rõ ràng, nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy giữa những hàng chữ kia, tựa hồ đều mang hàm nghĩa chỉ điều khác, ý chỉ đó đúng là chuyện đời trước.
Không biết có phải duyên cớ bởi vì chính mình cũng là trọng sinh hay không, cho nên nàng đối bất luận người nào có khả năng đã từng trải qua vận mệnh như nàng, đều tồn tại một phần mẫn cảm.
Thiệu Từ Tâm động động, hướng lưng ghế dựa, xoa huyệt thái dương.
Cho nên Ôn Úc cũng có khả năng trọng sinh sao?
Bởi vì biết kết cục đời trước của nàng, bởi vì áy náy, cho nên muốn giúp nàng thay đổi vận mệnh, để nàng không phải trải qua đoạn hôn nhân không có tình cảm?
Sẽ là như thế này sao?
Thiệu Từ Tâm ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt mà nhìn trần nhà.
Nàng không biết đáp án.
Nhưng nàng cảm thấy như vậy thực ngu xuẩn.
Chuyện Ôn Úc sẽ áy náy cũng quá buồn cười.
Ngoại tình cũng làm, tra cũng tra, nàng cũng xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi, sau đó Ôn Úc liền biết hối hận?
Vậy cái hối hận này cũng quá trễ, quá buồn cười, cái giá phải trả cũng quá lớn, nàng không thích, thậm chí phiền chán.
Nàng hy vọng Ôn Úc không phải trọng sinh, hy vọng Ôn Úc một đời này hối hận là bởi vì bị đá.
Chính là chuyện vội vàng cạy góc tường của chị mình này làm người ta khinh thường.
Bên dưới lớp da ngăn nắp mỹ lệ này, quả nhiên vĩnh viễn cất giấu một tâm tình lúc nào cũng làm theo ý mình mà không suy nghĩ.
— Ôn Chi Hàn như thế nào không đánh chị ta chứ!
Thiệu Từ Tâm đột nhiên thực oán giận mà nghĩ.
Ôn Úc nếu mà là em gái nàng, nói không thông, giảng không nghe, gan bướng hồ đồ, còn luôn làm người ta tức giận, vậy nàng khẳng định đã sớm động thủ, nhưng vị Bồ Tát tốt tính như Ôn Chi Hàn sẽ không động thủ.
Cho đến bây giờ, nàng như cũ cảm thấy, phúc khí lớn nhất của Ôn Úc chính là có ba vị người nhà tính tình thiện lương như thần tiên tái thế.
Lúc này, di động trong túi đột nhiên vang lên.
Lương Tuyết Phỉ gọi điện thoại tới, quan tâm tình huống nàng gặp ba mẹ vợ như thế nào.
Nàng đem điện thoại chuyển được, thuận tay đem chuyện của Ôn Úc vứt sau đầu.
Về việc Ôn Úc có phải trọng sinh hay không, chờ nàng về sau có cơ hội lại dò xét đi.
......
Gặp vợ chồng Ôn Hành Vân, sinh hoạt của Thiệu Từ Tâm lại trở về như cũ, nên công tác thì công tác, nên làm gì thì làm gì, không chút nào chịu ảnh hưởng.
Không có chuyện gì, nàng cùng Ôn Chi Hàn cũng sẽ không gặp mặt, càng sẽ không ở cùng một chỗ.
Đây là sinh hoạt của người độc thân đã kết hôn các nàng.
Ôn Úc lại không có như các nàng dương dương tự đắc.
Cô ta như cũ không bỏ xuống được sự tình ngày đó, không bỏ xuống được Thiệu Từ Tâm.
Khi thích một người, tình yêu không nơi nào có thể ẩn nấp, cũng sẽ ở việc nhỏ không đáng kể mà vô hạn phóng đại.
Chính là cô ta không cảm nhận được trên người Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn có bầu không khí tình ý miên man.
Chính là cô ta bị Thiệu Từ Tâm cự tuyệt.
Đời trước, người không tư cách là Ôn Chi Hàn.
Một đời này, người không tư cách biến thành cô ta.
Cảm xúc đê mê, đầu óc hỗn loạn, Ôn Úc lại hẹn Bạch Nhụy ra cửa uống cà phê.
Môi trường tươi đẹp, giai điệu du dương.
Trong tiệm cà phê dùng cây xanh ngăn cách ra từng chỗ không gian thích hợp để nói chuyện với nhau.
Bạch Nhụy ngồi ở sô pha, bưng ly cà phê ấm áp trước mặt, bình tĩnh uống một ngụm, tiện đà nhìn về phía người đối diện rũ mắt không nói.
Bạch Nhụy cảm giác, từ lần trước uống say tỉnh lại, Ôn Úc tựa như thay đổi, vẫn luôn chấp nhất Điền Gia Hà bây giờ càng không thèm để bụng.
Cồn, thật là thứ thần kỳ.
"Làm sao vậy Ôn nhị tiểu thư của tớ?"
Bạch Nhụy mở miệng đánh vỡ phiến yên lặng này.
"Lão nhân gia ngài hôm nay thoạt nhìn tâm tình chẳng ra gì á."
Ôn Úc không có phủ nhận.
"Nói một chút đi, nếu đã kêu tớ đến, cũng đừng buồn ở trong lòng." Bạch Nhụy buông cà phê.
Cô ta cảm thấy chính mình thật tốt.
Ôn Úc đời trước khẳng định là cứu vớt hệ Ngân Hà mới có thể đổi lấy người bạn nghĩa khí như Bạch Nhuỵ.
Ôn Úc hiện tại xác thật yêu cầu một người tới khai đạo giảng giải.
Nhưng cô ta lại không thể đem chuyện mình đã trải qua nói ra, như vậy cũng quá dọa người, làm không tốt Bạch Nhụy còn sẽ cảm thấy cô ta đang chơi nàng.
Vì thế cô ta trầm mặc mà nhìn tay chính mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa kính.
Suy tư một lát sau, cô ta chậm rãi mở miệng nói: "Bạch Nhụy, nếu có một ngày, cậu tỉnh lại phát hiện thế giới đột nhiên thay đổi, cậu sẽ tiếp thu hiện trạng không?"
"?"
Bạch Nhụy chần chờ mà nhìn cô ta: "Cậu sẽ không thật sự uống say đến ngu đi? Như vậy còn ở nơi này nói bậy bạ cái gì, còn không chạy nhanh đi bệnh viện nhìn xem?"
Ôn Úc bị chọc cười, trên mặt rốt cuộc thêm nhiều vài phần ý cười: "Tớ không bệnh, tớ cũng chỉ là đang nói một chuyện cảm khái mà thôi."
"Tớ gần nhất bỗng nhiên phát hiện bên người tồn tại rất nhiều việc mà tớ không biết, tựa như thay đổi một cái thế giới, cái này làm cho tớ không biết nên làm cái gì bây giờ."
Nữ nhân ngoan ngoãn Thiệu Từ Tâm nguyên lai cũng không phải nữ nhân ngoan ngoãn, nàng cũng có tính tình, nàng không thích ăn cay, nói chuyện cũng không phải vẫn luôn dễ nghe động lòng người như vậy.
Là cô ta trước kia đem tình yêu của nàng xem như một việc hiển nhiên, xem nhẹ nàng vì chính mình thay đổi, kia đã từng là một người yêu cô ta, yêu đến nguyện ý trở thành hình mẫu lý tưởng của cô ta.
Cô ta lại không biết quý trọng nàng, còn tổn thương trái tim nàng, khiến nàng thu hồi tình yêu dành cho cô ta.
Nhưng Thiệu Từ Tâm thật sự một chút cũng không thích mình sao?
Nói không chừng.
Trọng sinh thời cơ quá muộn, cô ta ngay cả Thiệu Từ Tâm vì cái gì đột nhiên muốn cùng mình chia tay cũng không biết.
Mà lúc này ở kiếp trước, Thiệu Từ Tâm còn nhiệt tình mà yêu cô ta như vậy.....
Ôn Úc hai tay giao nắm, cau mày: "Bạch Nhụy, cậu cảm thấy tớ là nên vừa lòng với tình huống hiện tại, hay là thay đổi tình hình này?"
Bạch Nhụy giơ giơ lên mi: "Tớ cảm thấy...... Cậu giống như đột nhiên có điểm triết học?"
"......"
Ôn Úc: "Này không phải trọng điểm."
Bạch Nhụy sờ sờ lỗ tai chính mình, nghĩ vấn đề của cô ta.
Nàng kỳ thật không biết loại chuyện này có cái gì để buồn rầu.
"Thích hiện trạng liền vừa lòng với hiện trạng, không thích, không thể tiếp thu vậy nỗ lực đi thay đổi hiện trạng, nghĩ muốn cái gì, nghĩ tới cái dạng sinh hoạt gì, đều nên dựa vào chính mình tranh thủ, chẳng lẽ không phải đạo lý này sao?"
Ôn Úc ánh mắt hơi loé, lời này cùng ý tưởng của cô ta không mưu mà hợp, thành lời hay êm tai.
Cô ta lại nói: "Vậy nếu đã biết kết cục của người nào đó, mà kết cục ấy thật không tốt, cậu cũng sẽ đi nỗ lực thay đổi sao?"
Bạch Nhụy: "Có bao nhiêu không tốt?"
Ôn Úc: "Ừm.... Đã chết?"
Bạch Nhụy ngẩn người: "Vậy có thể giúp vẫn là giúp một chút, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa không phải sao."
Ôn Úc trong lòng rộng mở thông suốt.
Đúng, chính là đạo lý này!
Thiệu Từ Tâm đời trước bởi vì hôn nhân không có tình cảm bị tổn thương, đời này không thể lại hướng hố lửa nhảy.
Cô ta biết kết cục, càng hiểu được nên như thế nào quý trọng Thiệu Từ Tâm, cũng nên để cô ta tới bồi thường Thiệu Từ Tâm cả đời này!
Đến nỗi Ôn Chi Hàn...... Ôn Chi Hàn không được.
Ôn Chi Hàn sẽ không thích Thiệu Từ Tâm, sẽ không cho Thiệu Từ Tâm một cuộc hôm nhân hạnh phúc được.
Quan trọng nhất chính là, Ôn Chi Hàn tựa hồ đang tính kế Thiệu Từ Tâm.
Nhớ tới ngày đó ý cười treo ở trên môi Ôn Chi Hàn, Ôn Úc càng thêm kiên định cái ý tưởng này.
Ôn Chi Hàn, một con cáo già âm hiểm, Thiệu Từ Tâm bị bề ngoài của Ôn Chi Hàn lừa gạt, căn bản đấu không lại!
Cô ta không thể để Thiệu Từ Tâm, tiểu bạch thỏ này bị Ôn Chi Hàn lừa đến không còn một mảnh!
Từ giờ trở đi chính là cô ta cùng Ôn Chi Hàn đánh cờ.
Cô ta muốn cướp nước cờ của Ôn Chi Hàn, cảm hóa Thiệu Từ Tâm, tòa núi băng hiện tại chỉ đối với cô ta lạnh nhạt, để Thiệu Từ Tâm một lần nữa trở lại bên người cô ta, sớm ngày rời đi Ôn Chi Hàn!
"Tớ đã biết, tớ hiểu rồi."
Ôn Úc lại hăng hái lên, trước mắt vui sướng.
"Cảm ơn cậu Bạch Nhụy, đợi lát nữa tớ mời cậu ăn cơm."
Bạch Nhụy: "?"
Ôn Úc biết cái gì, lại hiểu cái gì?
Tớ không rõ ah!
......
Tháng sau, Thiệu Từ Tâm phải rời Phụng thành, bay đi một thành thị khác tiến tổ đóng phim.
Một bộ điện ảnh đề tài cổ trang, đại đạo diễn Long Tuệ, tiếng tăm lừng lẫy, tự mình đạo diễn, không ít người đều muốn diễn bộ phim này.
Thiệu Từ Tâm vinh hạnh đảm nhiệm nữ chủ, mà nữ số 2 còn lại là Chu Hồng.
Sau các loại hoạt động cạnh nhau, hai người các nàng rốt cuộc ở cùng một cái đoàn phim đụng phải.
Dung Nhã cùng Lâm Mộc Mộc đều không khỏi cảm khái đoạn nghiệt duyên này.
Thiệu Từ Tâm vẫn là dáng vẻ không sao cả kia.
Dù sao Chu Hồng cũng sẽ không ăn nàng, hơn nữa nói không chừng nàng còn có thể ở trên người Chu Hồng lại học được cái hình thức yêu đương mới thì sao.
Trước đó, nàng ở Phụng thành còn có không ít hoạt động muốn chạy, thời gian làm việc an bài chỉ nhiều không ít.
Đến nỗi Ôn Úc, người này trước mắt quấy rầy không đến nàng.
Hơn nữa Ôn Úc một ngày kia, nàng liền block tin nhắn đối phương, thế giới vẫn luôn vô cùng tươi mát.
Chỉ là nàng không nghĩ tới chính mình sẽ bị một người khác theo dõi.
Đó là một nam nhân, tên Lâm Hàn, trước đó không lâu mới vừa cùng nàng cùng tham gia gameshow.
Bọn họ ở cái chương trình kia là lần đầu gặp mặt, kết quả Lâm Hàn đối nàng nhất kiến chung tình.
Bởi vì nàng không công bố mình yêu đương, cũng không đối ngoại giới công bố xu hướng tính dục của bản thân, trong giới không có người biết nàng thích nam hay là nữ, cho nên Lâm Hàn lớn mật thử, thi thoảng nhờ người tặng hoa cho nàng.
Nàng không phải chưa từng cự tuyệt, thậm chí trắng trợn biểu đạt xu hướng tính dục của mình.
Lâm Hàn lại nói hiện tại rất nhiều người song tính, để nàng cùng hắn thử xem, có lẽ cũng sẽ cảm thấy hắn không tồi.
Sau đó nàng lại nói chính mình có bạn gái.
Cái này thì hay hơn, bởi vì Lâm Hàn bắt đầu chuyện qua bát quái thân phận đối phương.
Làm một cái tay già đời yêu đương, Lâm Hàn am hiểu sâu các loại lý do cự tuyệt: "ăn không nói có" này trùng hợp chính là một trong số đó.
Hắn chính là cảm thấy Thiệu Từ Tâm đang tìm cớ, đồng thời lại da mặt dày mà cho rằng nước chảy đá mòn.
Đáng tiếc Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn đã kết hôn, cũng đã từng quy định rõ ràng trong hợp đồng, mặc kệ sinh hoạt tình cảm của đối phương, cho nên Ôn Chi Hàn không nghĩa vụ ra mặt giúp nàng chắn mấy cái vận đào hoa này.
Còn nữa, Ôn Chi Hàn ở đâu ra thời gian rảnh rỗi chứ?
Nàng bận, Ôn Chi Hàn cũng sẽ bận.
Tinh tế tính toán một chút, số lần Ôn Chi Hàn giúp nàng cũng đủ nhiều.
Đã cứu Thiệu gia, còn phải phối hợp nàng đối phó Ôn Úc, sau đó ở các loại chi tiết nhỏ khi ở chung với nhau lại mấy lần giúp nàng giải vây, có thể nói tận tình tận nghĩa.
Nếu lại thêm một cái hỗ trợ chắn đào hoa, nàng cũng ngại.
Cho đến bây giờ, nàng đều nhớ rõ Ôn Chi Hàn nói câu kia "Em có thể xem chị như Bồ Tát, nhưng không thể lợi dụng chị, lợi dụng đến quá mức rõ ràng".
Cũng là vì những lời này, khiến nàng quyết định cùng Ôn Chi Hàn lại khách khí chút, bảo trì khoảng cách, không cần bởi vì đối phương ôn nhu tốt tính liền được nước làm tới.
Làm người phải chừa một đường lui, ngày sau mới có mặt mũi gặp nhau.
Hôm nay Lâm Hàn lại tặng hoa tới, cùng với việc tiếp tục bát quái thân phận bạn gái của nàng.
Thiệu Từ Tâm đem hoa trả về, vẫn như trước mà tặng kèm một câu cự tuyệt, cùng với nói hắn đừng xen vào việc người khác.
Hôm nay cùng với hoa của Lâm Hàn, còn có một người khác.
— Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn nói tan tầm đi ngang qua, biết nàng ở chỗ này, cho nên thuận tiện tới mời nàng đi ăn cơm chiều.
Thiệu Từ Tâm không có cự tuyệt.
Ngồi trên xe, Thiệu Từ Tâm nghe thấy Ôn Chi Hàn mở miệng hỏi: "Ôn Úc gần nhất có đi làm phiền em hay không?"
Thiệu Từ Tâm lắc đầu: "Em block rồi, không thấy tin nhắn của chị ta."
Ôn Chi Hàn ôn thanh trấn an: "Vất vả em, nếu nó cho em thêm phiền toái, nhớ rõ nói cho chị."
Thiệu Từ Tâm gật gật đầu, quay đầu nhìn nhìn phía trước.
Đèn rực rỡ mới lên, nước chảy du long, cảnh tượng một mảnh phồn hoa, vui sướng hướng vinh.
Nhìn nhìn, Thiệu Từ Tâm đột nhiên nảy lên lòng hiếu kỳ: "Ôn Chi Hàn, có em gái như vậy, chị chưa từng có thời điểm tức giận đến mức muốn động thủ sao?"
Ôn Chi Hàn thấp giọng cười khẽ, không có tiếp những lời này.
Thiệu Từ Tâm không khỏi cảm khái: "Tính tình của chị thật sự rất tốt nha."
Ôn Chi Hàn mở miệng, khiêm tốn nói: "Còn tạm."
Thiệu Từ Tâm: "......"
Chị gái à, này không thể kêu "Còn tạm", này thật là cái tính cách thần tiên gì vậy.....
Ngắn ngủi nói chuyện xong Ôn Úc, hai người cân nhắc địa phương ăn cơm.
Khi nói chuyện muốn nhìn đối phương, Thiệu Từ Tâm liền không ít lần quay đầu nhìn Ôn Chi Hàn đang lái xe.
Nàng tự nhiên chú ý tới nhẫn cưới trên tay đối phương.
"Chị mang nhẫn."
Ôn Chi Hàn nhìn thoáng qua ngón áp út: "Ừm."
"Chắn đào hoa rất tiện." Cô nói như thế.
Thiệu Từ Tâm hỏi: "Vậy người khác có hỏi chị tiểu thư Thiệu gia đến tột cùng là ai không?"
Ôn Chi Hàn nói: "Có."
Thiệu Từ Tâm: "Chị trả lời như thế nào?"
Ôn Chi Hàn: "Không nói."
Thiệu Từ Tâm không công khai, cô cũng không nói, về việc này cô vẫn luôn rất tôn trọng lựa chọn của Thiệu Từ Tâm.
Liên hôn thương nghiệp, ánh mắt người khác cơ bản đều tụ tập ở việc kinh doanh của hai nhà, đối với liên hôn sẽ không để ý quá nhiều việc không cần thiết.
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, linh cơ vừa động, cười nói: "Ôn Chi Hàn, lần sau chị nói đi."
Xe ở đèn xanh đèn đỏ giao lộ dừng lại chờ đợi.
Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn về người trên ghế điều khiển phụ.
Ngoài xe, ánh sáng màu cam dừng ở trên mặt Thiệu Từ Tâm, dọc theo hình dáng của nàng mà tăng thêm một tầng ôn nhu.
"Nếu chị cảm thấy cần thiết, có thể trực tiếp nói cho bọn họ em là ai, cũng có thể tận tình lấy em ra để chắn đào hoa."
"Học tỷ, chị cũng lợi dụng lợi dụng em đi."
Nói xong, Thiệu Từ Tâm cong lên đôi mắt thu thủy doanh doanh, lúm đồng tiền như hoa.
Đây vẫn là Ôn Chi Hàn lần đầu tiên thấy nàng chủ động như vậy.
"Từ Tâm, em có phải hay không có việc muốn chị hỗ trợ?"
Thiệu Từ Tâm: "Oa, học tỷ thật thông minh."
Nói đến đây rồi, lại che che giấu giấu liền không thú vị, vì thế nàng đem chuyện người theo đuổi nói cho Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn nghe xong liền hiểu rõ.
Cho nhau lợi dụng, cho nhau đương tấm mộc, cùng với hoàn toàn công khai.
Cô ôn nhu cười: "Có thể, đều tùy em, chị không ngại."
Thiệu Từ Tâm tươi cười càng thêm xán lạn, rồi sau đó nhớ tới chuyện gì, nhắc nhở nói: "Bất quá, em cần chị phải chuẩn bị tâm lý, rốt cuộc em cũng là nhân vật công chúng, nếu là công bố chuyện kết hôn, về sau phỏng vấn gì gì đó, khó tránh khỏi sẽ bị bọn họ hỏi đến chị, hy vọng chị sẽ không ngại phiền."
"Ừm, chị hiểu rồi."
"Được, cảm ơn học tỷ ~ về sau chị có cái gì cần em hỗ trợ, cứ việc tới tìm em, em tuyệt không thoái thác!"
Ôn Chi Hàn ôn ôn nhu nhu mà cười: "Được, chờ chị có yêu cầu sẽ tìm em."
......
Một tuần mới, không khí mới.
Lương Tuyết Phỉ biết Thiệu Từ Tâm tháng này phải tiến tổ đóng phim, hơn nữa, gần nhất bị chuyện công ty chọc giận đến sọ não đều đau, vì thế hẹn Thiệu Từ Tâm cuối tuần nhàn rỗi ra cửa mà uống một trận sảng khoái.
Các nàng đi vào một Club cao cấp tư nhân.
Thiệu Từ Tâm là hội viên nơi này, biết trong khoảng thời gian này nhập về một đống rượu ngon, hơn nữa phụ cận cũng đủ an tĩnh, tính tư mật làm rất tốt, không sợ bị quấy rầy, cho nên chọn địa điểm ở chỗ này.
Các nàng còn chọn rất nhiều nướng BBQ.
Lương Tuyết Phỉ ở trong phòng thống thống khoái khoái mà đem sếp cùng công ty từ đầu đến chân đều mắng một trận.
"Làm xong tháng này, lão nương liền không làm nữa, phá công ty luôn, ai thích ngốc thì ngốc ở đó đi!
"Mẹ nó, cái gì cũng không hài lòng, hơn nửa đêm kêu người ta lên sửa, bébi đã hai tuần không có ngủ ngon một giấc á huhuhuhu...."
"Được được được, không làm không làm, chúng ta đổi công ty khác, nếu không được nữa thì tớ nuôi cậu."
Thiệu Từ Tâm đồng tình mà vỗ vỗ lưng Lương Tuyết Phỉ, trấn an cậu ấy.
Mọi ngành mọi nghề đều không dễ dàng, có các loại khó xử khác nhau.
Lương Tuyết Phỉ cảm động mà nắm lấy tay nàng: "Cảm tạ cậu, người chị em, cảm tạ cậu thành phú bà, rượu đêm nay là thật sự rất ngon, nướng BBQ cũng ăn ngon!
"Đáng tiếc nhất chính là cậu đang quản lý cân nặng không thể ăn, aizz, thảm thảm, tớ đây liền giúp cậu ăn nhiều thêm mấy xiên đi."
"Muốn hoá giải phiền muộn, chỉ có ăn nướng BBQ, BBQ nướng, vĩnh viễn thần thông quản đại!"
Thiệu Từ Tâm cười cười mà nhìn Lương Tuyết Phỉ đang tự mình điều chỉnh tâm tình tốt hơn.
Lương Tuyết Phỉ, một đống nướng BBQ cùng mấy bình rượu là có thể vui vẻ trở lại, cậu ấy chính là thần kỳ như vậy.
Nếu không phải thân phận nàng không tiện, nàng cũng muốn mang Lương Tuyết Phỉ trực tiếp đi tiệm đồ nướng ăn, muốn ăn cái gì thì chọn cái đó, nóng hổi lại thống khoái.
Đúng lúc này, người phục vụ gõ cửa phòng.
Thiệu Từ Tâm đứng dậy mở cửa, chỉ thấy đối phương truyền đạt một tờ giấy: "Đây là khách nhân phòng bên cạnh cho ngài, cô ấy nói mời ngài nhất định phải mở ra xem, nhìn liền biết cô ấy là ai."
Thiệu Từ Tâm nâng mi, mở ra tờ giấy.
— Ôn Úc.
Trên tờ giấy, Ôn Úc hẹn nàng qua phòng bên cạnh gặp mặt, hy vọng có thể bình tĩnh hoà nhã cùng nàng tâm sự.
"......"
Thiệu Từ Tâm khép lại tờ giấy.
Hay cho một trận khí thải này á, đúng là âm hồn bất tán.
Không nghĩ tới, ở nơi này cũng có thể gặp được cô ta.
Người phục vụ đi rồi.
Thiệu Từ Tâm khép cửa lại.
Lương Tuyết Phỉ hỏi phát sinh chuyện gì.
Thiệu Từ Tâm thuận miệng đáp một câu: "Cô em vợ của tớ ở phòng bên cạnh, chị ta muốn cùng tớ tâm sự."
Lương Tuyết Phỉ cầm xiên nướng BBQ chấn kinh nói: "Này cũng có thể dùng được? Đừng đi, tớ không thích cô ta!"
"Cậu đều đã trở thành chị dâu của cô ta, cô ta còn hối hận" Phỉ Phỉ chỉ chỉ huyệt thái dương của mình: "Nơi này có bệnh bệnh."
Thiệu Từ Tâm vốn dĩ cũng tính toán không đi, nhưng trong nháy mắt này, nàng bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc trước vẫn luôn tò mò.
— Ôn Úc đến tột cùng có phải trọng sinh hay không?
Nàng rất muốn biết trên thế giới này có phải hay không chỉ có nàng một người là trọng sinh, cũng muốn biết nếu Ôn Úc thật là trọng sinh, lại vì chuyện gì có thể làm tra nữ này hồi tâm chuyển ý.
Vừa lúc, Ôn Úc người này tửu lượng không bằng nàng.
Đều nói uống say thì nói thật, nàng có lẽ có thể chờ Ôn Úc say, thử cô ta một chút.
Chỉ là Ôn Úc như thế nào sẽ biết nàng ở chỗ này?
Ôn Úc sẽ không điên cuồng mà theo dõi nàng chứ?!
Nếu thật là như vậy, nàng không chỉ đi gặp cô ta, còn sẽ mang theo chú cảnh sát đi cùng!
Suy tư một lát, Thiệu Từ Tâm ngồi xuống, cầm lấy di động, mở WeChat Ôn Úc, phát hiện đối phương ở thời điểm nàng cùng Lương Tuyết Phỉ tiến vào liền gửi cho nàng một tin nhắn:. [ Tôi nhìn thấy em, em cùng bạn tới uống rượu sao? ]
Tiếp theo lại gửi một cái: [ Từ Tâm, tôi muốn cùng em tâm sự, có thể chứ? Em chừng nào thì mới có thể trả lời tôi? ]
Nàng híp híp mắt, để Lương Tuyết Phỉ tiếp tục ăn, không cần lo lắng nàng, sau đó gọn gàng dứt khoát đánh chữ hỏi Ôn Úc: [ cô như thế nào biết tôi ở chỗ này? Cô theo dõi tôi? ]
Ôn Úc trả lời trong tức khắc.
[ tra nữ ]: Đương nhiên không phải, em đừng hiểu lầm
[ tra nữ ]: Tôi cũng cùng bạn lại đây chơi, vừa khéo nhìn thấy em
[ tra nữ ]: Từ Tâm em rốt cuộc cũng trả lời tôi
[ Thiệu Từ Tâm ]: Gọi chị dâu
Trên màn hình một mảnh trầm mặc.
Một lát sau Ôn Úc đã gửi tin tức mới lại đây, quả nhiên lại bỏ qua những lời này vừa nãy nàng nói.
[ tra nữ ]: Chúng ta gặp mặt chút đi, chỉ hai người chúng ta, bình tĩnh hoà nhã mà tán gẫu một chút
[ tra nữ ]: Tôi có rất nhiều lời muốn hỏi em, muốn cùng em nói
Thiệu Từ Tâm nâng mi.
Khéo ghê, nàng cũng có rất nhiều lời muốn hỏi cô ta, chỉ sợ cô ta sẽ không nói đâu.
Phòng bên cạnh.
Ôn Úc đợi vài giây, thực mau liền chờ tới tin nhắn mới, một cái trả lời đáng giá người chờ mong: [ có thể á ]
Ôn Úc nhất thời vui mừng ra mặt.
Tiếp theo lại thu được một cái tin nhắn.
[ Từ Tâm ]: Gọi chị dâu
Ôn Úc tươi cười nháy mắt đọng lại.
Cái này thật nhục nhã.
[ Từ Tâm ]: Gọi tôi thì tôi lập tức qua ngay
Ôn Úc: "......"
...
Thiệu Từ Tâm đem tiếng gọi 'chị dâu' lịch sử của Ôn Úc chụp màn hình lại, tâm tình vô cùng sung sướng.
Không chỉ có như thế, nàng còn vô cùng cao hứng mà chia sẻ cho Ôn Chi Hàn xem.
Ôn Chi Hàn không có trả lời, chắc là đang bận.
Thiệu Từ Tâm đứng dậy, cùng Lương Tuyết Phỉ nói vài câu sau liền đi phòng bên cạnh.
Nghĩ mục đích một chuyến này của chính mình, nàng vừa đi vừa vén lên tay áo, hùng hổ vô cùng.
Hôm nay nàng thế nào cũng phải từ trong miệng Ôn Úc dò ra chuyện gì đó không thể nói.
— Ôn Úc, hôm nay cô đã định là phải say rồi!
Giây tiếp theo, Ôn Úc liền thấy Thiệu Từ Tâm hấp tấp mở ra cửa phòng, cười giống như một đại ma vương.
"Cô em vợ, chị dâu tới cùng cô uống rượu."
Ôn Úc: "???"
Nàng sao lại khiếp người như vậy???