Thiệu Từ Tâm cũng không muốn phản ứng Ôn Úc, quan hệ giữa các nàng đã không có lời gì để nói, nhưng hiện tại nếu đụng phải, cũng không có biện pháp.
"Có việc sao?" Thiệu Từ Tâm trấn định hỏi.
Nàng đứng dưới ánh nắng, tóc dài đen như mực theo gió nhẹ bay, ngũ quan xinh đẹp giống như đánh thêm một tầng kim phấn, chợt nhìn thấy, oánh oánh sáng lên, mỹ đến làm người không dời mắt được.
Ôn Úc đi lên ban công, nhìn dáng vẻ tươi tắn của nàng, trong lòng không khỏi nổi lên rung động.
Thật đúng là mắt mù, đời trước như thế nào không phát hiện nàng ấy tốt như vậy chứ?
May mắn còn có cơ hội, các nàng đều còn sống.
"Thực xin lỗi."
Ôn Úc rốt cuộc nói ra ba chữ này.
Lời này trực tiếp doạ sợ Thiệu Từ Tâm.
Thực xin lỗi?
Ôn Úc người này cư nhiên sẽ hướng nàng xin lỗi??
Đời trước ngoại tình cũng chưa cùng nàng nói xin lỗi, đời này chia tay liền biết xin lỗi???
Người này trong đầu chứa cái gì á!
Thiệu Từ Tâm không có trả lời.
Trong lòng Ôn Úc biết chính mình sai, tư thái phóng thật sự thấp.
Ở trước mặt Ôn Úc, Thiệu Từ Tâm là người rất ngoan ngoãn, đối với cô luôn luôn hữu cầu tất ứng, hiện tại không nói lời nào nhất định là bị cô chọc giận đến không nói nên lời.
Vì thế cô ta áy náy nói: "Là tôi không tốt, là tôi trước kia mắt mù mới không phát hiện em tốt, thực xin lỗi Từ Tâm......"
Thiệu Từ Tâm nhướng mày.
Ôn Úc ngước mắt, dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng: "Cho nên...... Cho tôi một cơ hội nữa, được không?"
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, lập tức lui nhanh về sau một bước.
Ôn Úc: "?"
"Cô em vợ." Thiệu Từ Tâm đầy mặt nghiêm túc, như gặp phải đại địch: "Tôi đây không có hứng thú với văn chương của thím!"
Ôn Úc: "......"
Sao nàng lại giống diễn viên hài đến vậy???
Thiệu Từ Tâm hiện tại không chỉ có nghiêm túc, nội tâm còn vô ngữ cùng chấn động.
Ôn Úc, cái phát biểu "Tra cô là giúp cô thực hiện ước mơ" kinh thiên địa, quỷ thần khiếp của vị tiểu thư tra nữ này, hiện giờ lại đang cùng nàng xin lỗi?
Không chỉ có như thế, còn muốn nàng cho chị ta một cơ hội nữa??
Đây thật đúng là khiến nàng mở mang tầm mắt.
Thế giới vô biên, quả nhiên việc lạ gì cũng có á!
Nhưng mà không được.
Chẳng sợ hiện tại các nàng là chị dâu em vợ cũng không được.
Là Ôn Úc, thì càng không được!
Ôn Úc giờ phút này nhìn ánh mắt của nàng, toát ra một tia mê mang, bởi vì cô ta đối với nàng như vậy mà nói là thật sự rất mê mang.
Ở trong ấn tượng của cô ta, Thiệu Từ Tâm vẫn luôn ngoan ngoãn khả ái, nói chuyện êm tai lại ngọt, cùng hai chữ "ngu ngốc" này không hề dính dáng.
Nhưng Thiệu Từ Tâm hiện tại lại...... Giống như diễn viên hài.
Bắt đầu hồi tưởng vấn đề khẩu vị mới vừa rồi trên bàn cơm, trong lòng Ôn Úc đối với hiểu biết về Thiệu Từ Tâm đột nhiên bắt đầu dao động.
Cô tựa hồ, cũng không có như trong tưởng tượng hiểu biết nàng như vậy....
Thiệu Từ Tâm lười đến quản trong lòng cô ta suy nghĩ cái gì, nhìn thời gian, nhấc chân chuẩn bị đi ra ban công, cùng vợ chồng Ôn Hành Vân cáo từ.
Nào biết nàng vừa động, Ôn Úc cũng đi theo, còn mở miệng kêu nàng: "Từ Tâm."
Nay đã khác xưa, Thiệu Từ Tâm nàng hiện tại cũng sẽ không vì một hai tiếng thâm tình "Từ Tâm" này mà mờ mắt.
"Aizz, không cần kêu tôi như vậy, cô hiện tại hẳn là nên kêu chị dâu, không cần xưng hô rối loạn."
Ôn Úc sau khi nghe xong, nhất thời nhíu mày, hỏi một câu: "Vì cái gì ngay cả em cũng như vậy? Em căn bản là không thích Ôn Chi Hàn."
Thiệu Từ Tâm hỏi lại: "Cô dựa vào cái gì nói tôi không thích chị ấy?"
Ôn Úc: "Em mới vừa cùng tôi chia tay không lâu, ở đâu ra thời gian thích nàng?"
Thiệu Từ Tâm hơi hơi mỉm cười: "Đương nhiên là nhất kiến chung tình á."
Ôn Úc dừng lại.
Thiệu Từ Tâm hơi hơi mỉm cười, trở tay liền móc ra hình tượng nhân vật thâm tình của mình, diễn đến Ôn Úc sửng sốt sửng sốt.
"Cô không hiểu, bắt đầu từ giây đầu tiên tôi gặp lại chị gái của cô, trái tim tôi liền không hề chịu khống chế, chỉ biết vì chị ấy mà đập nhanh, vì chị ấy mà nhảy nhót."
"?"
"Tôi quá thích chị ấy, thích đến mức muốn cùng chị ấy lập tức kết hôn, để chị ấy vĩnh vĩnh viễn viễn thuộc về tôi. Đáng mừng chính là, chị ấy vừa vặn độc thân, cũng vừa vặn thích tôi."
"??"
"Ừm Ôn Chi Hàn, là người vợ mà định mệnh đã sắp đặt cho tôi ~"
"......"
Ôn Úc im lặng vô ngữ mà nhìn nàng.
Thiệu Từ Tâm theo đuổi cô ta bao lâu, dĩ vãng thâm tình chân thành, cư nhiên dễ dàng là thay đổi yêu khác như thế sao?
Nàng thật sự dễ dàng mà buông cô ta như vậy, nửa điểm lưu luyến đều không có?
Vì cái gì sẽ biến thành như vậy?
Vì cái gì trọng sinh một đời, cái gì cũng đều thay đổi?
Ông trời đối với cô ta khảo nghiệm nhất định phải thiết kế đến nhấp nhô như thế sao?
Nếu cô ta tới lại sớm một chút, vào thời điểm trước khi các nàng chia tay, liền sẽ không phát sinh những việc này đi?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta mạc danh sinh ra một tia oán khí.
Vì cái gì không thể sớm hơn một chút?
Vì cái gì?
Nhưng ngay tại một khắc này, cô ta nhớ tới một sự kiện cực kỳ mấu chốt.
— đời trước, Thiệu Từ Tâm nhìn thấy Ôn Chi Hàn căn bản là không có tâm động!
Nếu nói tình cảm là chú định, một đời này Thiệu Từ Tâm như thế nào sẽ yêu, mà đời trước lại đối Ôn Chi Hàn như vậy?
Quan trọng nhất chính là, ánh mắt Thiệu Từ Tâm nhìn Ôn Chi Hàn, căn bản không có thâm tình, còn không có như trước kia thâm tình nhìn cô ta đâu!
Ôn Úc đầu óc hỗn loạn mà đứng ở tại chỗ, cố sức phân tích hết thảy, cuối cùng kiên định mà đưa ra một cái kết luận: Ôn Chi Hàn cùng Thiệu Từ Tâm là giả.
Nghĩ vậy, cả người cô ta đều bình tĩnh rất nhiều.
"Từ Tâm, em không cần ở trước mặt tôi làm bộ thích Ôn Chi Hàn."
"Em đừng quên, chúng ta đã bên nhau, tôi biết dáng vẻ của em khi thích một người, tôi không ngốc, tôi có thể nhìn ra được."
Thiệu Từ Tâm nghe đến vui vẻ.
Đúng, Ôn Úc không ngốc, ngốc chính là Thiệu Từ Tâm nàng.
Nếu không, làm sao mà lâu như vậy mới phát hiện vợ mình cùng bạn gái cũ dây dưa không dứt, như thế nào đem một trái tim chân thành giao phó cho một tên căn bã như Ôn Úc?
"Ôn Úc à." Thiệu Từ Tâm không chút hoang mang, chậm rì rì mà khoanh tay trước ngực, "Tôi có thích Chi Hàn hay không, cùng cô có quan hệ gì?
"Chính cô nghĩ rằng những lý lẽ đó của cô thật sự rất hay ho sao? Cô có mặt mũi gì mà ở chỗ này đối với chuyện của người khác khoa tay múa chân?"
"Hơn nữa, chia tay đồng nghĩa với thanh toán xong, đạo lý đơn giản như vậy cô cũng không hiểu được sao?"
Nói xong, nàng không muốn lại phản ứng cái người hoang đường này, lập tức từ bên người cô ta đi qua.
Khi đi ngang qua, bị người bắt lấy tay.
"Từ Tâm," Ôn Úc ánh mắt tha thiết mà nhìn nàng: "Tôi thật sự biết sai rồi......"
"Liên quan gì tôi." Thiệu Từ Tâm một phen ném ra tay cô ta, đáy mắt lạnh nhạt: "Tôi nhắc lại một lần nữa, vợ của tôi là Ôn Chi Hàn, không phải cô Ôn Úc."
Ôn Úc bị lời này của nàng kích thích rồi, tức khắc vừa khổ sở lại không cam lòng, theo bản năng buột miệng thốt ra: "Nếu không phải tôi đến chậm, người cùng em kết hôn nên là tôi!"
Giọng nói phát ra.
Thiệu Từ Tâm ngừng bước chân chuẩn bị rời đi, dứt khoát xoay người nhìn về phía cô ta.
Muôn vàn suy nghĩ vào giờ phút này không thể khống chế mà phát tán, mãi đến đáp án nào đó vụt qua trong đầu.
Không khí chợt trở nên vô cùng ngưng trọng.
"Cô có ý gì?"
Đừng nói chị ta cũng … là trọng sinh nha?