_Mẹ gọi con...
Nhược Nhược lùi dần ra phía ban công, vô tình nhìn xuống mặt đất, đó là độ cao chết người, cô run lên tự dưng sợ hãi kinh hồn, trong đầu hiện lên hình bóng anh, giá như anh ở đây lúc này
_Mẹ...
_Cô không biết vô liên sĩ hả, tôi không chấp nhận cô vậy mà cô vẫn cố ở lại đây chia cắt mẹ con tôi cô đúng là ác độc
Mẹ anh xấng tới, dồn cô vào lan can tra hỏi
_Con không có, mẹ hiểu lầm con rồi, mẹ đợi đi Phàm lên ngay bây giờ, Phàm sẽ nói cho mẹ hiểu mà, chúng con yêu nhau...
Nhược Nhược nắm chặt tay mẹ anh như nài nỉ bà tin cô, nhưng không có sự cảm thông nào ở đây
_Cô còn không mau cuốn gối ra khỏi nhà tôi...cặn bã, hồ ly tinh
Mẹ anh tát cô, bà chỉ lên đầu cô mắng nhiếc rồi véo cô mấy cái, cô chịu đựng không kêu la
_Con không có...mẹ ơi
_Tôi không thích cô, sao cứ để tôi nổi cáu vậy? Dù cô không làm sai tôi vẫn rất ghét cô, cô nghĩ cô trong sáng cao thượng đáng yêu hả? Vậy làm ơn...vì bà già này mà trở nên xấu xa một lần trong mắt con trai tôi đi, đồ chết tiệt
Ôn đại phu nhân nắm tóc cô, bà nó điều ngang ngược, thừa cơ hội không có ai ở đây cứ ra sức mà đánh cô thỏa thích, cô như là khắc tinh của bà ta
_Đừng đối xử với con như vậy
_Cô không xấu xa trước mặt Phàm được à? Vậy để tôi giúp
_Không mẹ ơi, con yêu Phàm, con muốn bên Phàm, dù có chuyện gì xảy ra con cũng không đi đâu hết, suốt đời này con cũng không bao giờ rời xa Phàm
Cô nói hết tâm tư trong lòng, cô yêu anh nhiếu lắm, yêu thương trong cô không còn ngần ngại như trước nghĩ đến anh cô bình yên lạ thường, dù ngày mai ngoài kia sóng gió cô vẫn mản nguyện và vẹn nguyên hạnh phúc hôm nay
_Vậy thì để xem tôi tống cô ra khỏi đây bằng cách nào?
Mẹ anh nhìn cô với tất cả căm phẫn, bà bóp cổ cô, muốn giết cô chết cho khuất mắt
_Chết đi
_Hụ...hụ...đừng...
_Ha ha...
Mẹ anh cười lớn, người như bị quỷ dữ điều khiển, hai cánh tay cứ siết chặt
_Không...
Cô thét lên đẩy mẹ anh ra, bà mất đà ngã ra sau, hai chân loạn choạng đầu đập xuống đất trúng cục gạch gần đó
_Cô...cô giết tôi?
_Mẹ...mẹ ơi...
Cô hoảng sợ ngồi xuống đỡ mẹ anh dậy, người cô vấy máu giọng nói run rẫy hoảng sợ, khắp người cô dính máu, mẹ anh thoi thóp như sắp chết
_Mẹ...
Ôn Thiếu Phàm xuất hiện gọi lớn, anh lao đến ôm mẹ, bà đã ngất từ lúc nào, anh nhìn cô ánh mắt trộn lẫn giữa tức giận xót thương và cay đắng, cô cũng thẩn thờ, nỗi đau cứ thế kéo đến, cô nhói lòng đến mất cảm giác, biết nói sao cho anh hiểu, còn anh nếu hiểu được có thể ở bên cô như trước không, đó là mẹ anh người anh yêu thương nhất, một lời của cô không thể nói hết, cô búng xuôi nhìn yêu thương như hạt cát càng nắm chặt càng tụôt khỏi lòng bàn tay, cô sợ...sợ cái gọi là xếp vào quá khứ, một ký ức đầy nước mắt
Anh đưa mẹ vào bệnh viện sau đó lấy hết kiên nhẫn còn sót lại ra nói chuyện với cô
_Tại sao?
Ôn Thiếu Phàm gặng từng tiếng, nghe trong giọng nói cô biết cô hết cơ hội giải thích rồi, anh mệt mỏi ánh mắt chán nản mấy hôm nay khung cảnh u ám này cứ lập lại suốt, tình yêu dành cho cô, rồi tình thương dành cho đứa con nhỏ, giờ đến tình thân anh thật sự chán nản, đến ngay cả khi nhìn cô cũng không còn cảm giác muốn cưng chiều cô nữa, mỗi người một góc khuất, có chấp vá thế nào cũng không thể lành lại
_Em xin lỗi
_Không giải thích được? Vậy đi đi.. tôi không muốn thấy mặt em, ly hôn đi...
Anh quay lưng về phía cô, không để cô thấy ánh mắt u khuất lạnh lẽo, hai từ ly hôn anh nói nghe nhẹ lắm nhưng làm lòng nhau nặng trĩu, anh quyết đoán quá, còn cô đã chết lặng từ lúc nào, anh muốn chia đôi tình cảm, ừ cô nghe theo mà, anh vội vàng, càng ngày càng xa cái nơi bình yên hai người xây dựng ban đầu
_Em...em sẽ ở lại chăm sóc mẹ
Mẹ anh hôn mê sâu, từ ngày hôm đó ngoài lạnh nhạt, anh chẳng cho cô được gì nữa