Phó Chi cùng Lục Cảnh Thanh đi lấy thuốc về, mới vừa đẩy cửa phòng ra, liền nghe thấy Bạch Dao hét lên với Hứa Vi: "Cô không biết mẹ có lượng đường cao trong máu và huyết áp cao sao? Bà ấy vừa từ phòng cấp cứu ra, cô lại đưa kẹo cho bà ấy! Rốt cuộc thì cô lo lắng cái gì?"
Vừa nói, bà ta vừa giật lấy bình sứ trong tay Hứa Vi.
Bước chân Phó Chi dừng lại, ánh mắt dừng ở trên người Bạch Dao, ánh mắt chợt trầm xuống, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp không có nửa phần ý cười.
Có một loại hương vị không dễ chọc trong đó.
Bạch Dao chú ý tới, bắt gặp ánh mắt của cô, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, nghẹn cổ kêu: "Nhìn cái gì mà nhìn! Thật là ngu xuẩn, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!"
"Chị dâu!"
Quả nhiên, mắt thấy con trai thứ hai và con dâu cả không hòa thuận với nhau, còn muốn gây chuyện, Lục lão phu nhân đem viên kẹo nuốt nuốt: "Đủ rồi! Đây là bệnh viện, không biết xấu hổ sao, không có vấn đề gì nữa thì đi hết ra ngoài, đừng đứng ở trước mặt ta giả bộ hiếu thuận!"
Lão thái phu nhân tức giận cũng không phải chuyện đùa, hiện tại cổ phần của công ty đều nằm trong tay bà cụ, nếu làm lão phu nhân không vui.....
Bạch Dao nghĩ đến, lập tức liền ngậm miệng.
Lục Cảnh Thanh đem nước thuốc đưa đến tay lão phu nhân: "Bác sĩ nói, thân thể mẹ không tốt, không nên tức giận, con đã liên hệ bác sĩ bên Bắc Kinh cho mẹ rồi, tháng sau liền có thể sắp xếp phẫu thuật."
Lục lão phu nhân uống thuốc, cũng không biết có phải ảo giác hay không, ngực cũng không đau lắm, còn thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.
Thế là nghiêm mặt với con trai: "Vợ và con gái của con nên làm ta bớt tức giận, ta bị bệnh gì cũng đều khỏi! Còn có, nếu đã đưa Phó Chi đến trường học, thì phải dạy cho con bé cách làm người đi chứ, còn dám chống đối lại bác sĩ? Nếu lại xảy ra chuyện này một lần nữa thì trực tiếp cho nghỉ học về nông thôn làm ruộng đi, đừng ở lại làm Lục gia mất mặt!"
Sắc mặt Lục Cảnh Thanh trầm xuống.
Phó Chi liếc nhìn lọ thuốc bị Bạch Dao đặt trên quầy, cũng không nói cái gì nữa.
Lão phu nhân bệnh nặng, con cháu Lục gia đều đến vây quanh ở phía trước cửa sổ trông chừng bà cụ một đêm.
Trong phòng bệnh im ắng, mãi đến khi chủ nhiệm Lý mang theo đàn thực tập sinh tiến vào đo huyết áp cho lão phu nhân, không nhịn được hắng giọng một cái, sắc mặt biến đổi, bầu không khí trở nên nghiêm trọng.
Bạch Dao trong lòng run sợ nhìn sang: "Làm sao vậy, chủ nhiệm Lý? Bệnh tình của mẹ tôi trở nên nghiêm trọng sao?"
Chủ nhiệm Lý cầm ống nghe, nhìn chỉ số huyết áp của bà cụ, giọng điệu có chút khó hiểu nói: "Không phải nghiêm trọng, chỉ là các chỉ số thân thể của lão phu nhân gần như trở lại bình thường."
"Đó không phải chuyện tốt sao? Đủ chứng minh đơn thuốc của ông không có vấn đề gì."
Lục Sơ Uyển nhẹ nhàng thở ra, không giấu diếm nhìn về phía Phó Chi: "Vẫn là chủ nhiệm Lý có biện pháp, bệnh của bà nội về sau phải phiền ông quan tâm nhiều hơn rồi."
Chủ nhiệm Lý nhíu mày: "Tình trạng thân thể lão Phu nhân rất nghiêm trọng, thuốc tôi kê ra theo lý thì cũng không có tác dụng nhanh như vậy, hơn nữa từ kết quả kiểm tra mà nói, nếu là lão phu nhân có thể duy trì trạng thái này, khỏi hẳn đều không phải vấn đề...."
"Vừa rồi các người có cho lão phu nhân uống thuốc khác không?"
Giọng điệu của hắn khá do dự, nhưng câu cuối cùng lại làm Hứa Vi nhớ ra.
Hứa Vi kích động đến mức muốn giơ tay trả lời: "Là kẹo...thuốc bắc! Chi Chi mang thuốc cho bà nội!"
Cô duỗi tay chỉ vào bình sứ cạnh Bạch Dao.
Bạch Dao biến sắc: "Cái gì mà thuốc bắc? Em dâu! Em kêu Phó Chi đưa cho mẹ ăn cái gì?"
Phó Chi liếc nhìn bà ta, thấy lại sắp náo nhiệt, chủ nhiệm Lý đem viên thuốc từ bình sứ bóp nát, kiểm tra qua một lần: "Chỉ là thực phẩm chức năng bình thường, mọi người không cần lo lắng, loại này thuốc này sẽ không làm tổn hại thân thể, đương nhiên, Lục lão phu nhân ăn vào cũng không có tác dụng gì."