Xã hội ngày nay, người không nên đắc tội nhất đó chính là bác sĩ, dù sao cũng không ai có thể đảm bảo bản thân cả đời này không mắc bệnh được.
Lý Phú Niên ở thành phố A chủ nhiệm khoa tim hàng đầu của bệnh viện số 3, tính mạng của lão phu nhân còn đang nằm trong tay hắn, hắn không thể thì còn ai có thể?
Bạch Dao chính là rất am hiểu việc này, sau khi nghe thấy mấy lời nói vô nghĩa của Phó Chi, tức giận muốn lao lên vả miệng cô.
Chỉ là bà ta mới vừa giật giật cánh tay, ánh mắt lạnh băng của Lục Cảnh Thanh liền liếc qua.
"Chị dâu, nơi này là bệnh viện, trước khi nói hay làm cái gì, hãy nhớ kỹ thân phận của mình là người của Lục gia."
Giọng điệu người đàn ông lãnh đạm từ tốn, lại mang theo sự uy hiếp làm cho người ta không rét mà run.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cho đến khi Bạch Dao hoảng sợ cúi đầu, lúc này mới quay sang nói với Phó Chi: "Con cùng ba đi lấy thuốc."
Phó Chi 'vâng' một tiếng.
Lục Cảnh Thanh cầm lấy đơn thuốc, sau đó mang theo con gái rời đi.
Ngoài phòng bệnh chớp mắt yên tĩnh.
Một lát sau, chủ nhiệm Lý lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: "Bà Bạch, bà Hứa, hai người có thể vào phòng bệnh xem lão phu nhân một chút, lát nữa tôi sẽ quay lại kiểm tra bà ấy."
Bạch Dao cười gật đầu, chờ chủ nhiệm Lý mang theo một đám bác sĩ rời đi, đối mặt với nhan sắc tinh xảo của Hứa Vi, chợt lóe qua một tia chán ghét.
Bà ta lạnh giọng nói: "Tôi lúc nãy chỉ nói với Phó Chi vài câu. Em hai liền mang con bé rời đi là có ý gì? Tôi là trưởng bối, cũng không thể dạy dỗ lại một tiểu bối không đứng đắn đúng không?"
Hứa Vi nắm lấy tay Lục Dư Thâm, cũng không mấy vui vẻ: "Chi Chi chỉ là quan tâm bà nội của con bé, con bé hiếu thuận thì có gì sai sao?"
Cô ấy tính tình rất tốt, nhưng nói đến con gái, vẫn là có chút nóng nảy: "Chị dâu, về phần Chi Chi em sẽ dạy dỗ con bé, chị đừng lần nào cũng thay chúng em lo lắng!"
Bạch Dao thấy sắc mặt Hứa Vi thật sự không tốt, bà ta tức giận nhưng không nói ra, chỉ ở trong lòng thầm mắng một nhà Lục Cảnh Thanh đều có tật xấu.
Trong phòng bệnh.
Lục lão phu nhân vẫn phải truyền nước, sắc mặt rất xấu, bất quá cũng may bà cụ đã tỉnh lại, cả người đều tỉnh táo.
Bạch Dao vừa mới đẩy cửa vào, hai hàng nước mắt liền lăn dài, một phen nhào qua cầm lấy tay Lục lão phu nhân: "Mẹ, thật tốt khi mẹ không sao cả, lúc nãy mẹ làm con với Uyển Uyển lo lắng muốn chết!"
Lục lão phu nhân vừa mới đi dạo một vòng quỷ môn quan, cả người bơ phờ.
Hứa Vi đột nhiên nhanh trí, đến một bên rót nước cho bà cụ.
Bạch Dao cũng đi theo khuôn mẫu người con dâu hiếu thảo, ở bên hầu hạ bà cụ.
Lão thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm, câu đầu tiên liền hỏi: "Nhị gia đâu?"
Bạch Dao làm sao có thể bỏ qua cơ hội bôi đen, liền thêm mắm thêm muối nói: "Phó Chi vừa mới chống đối với bác sĩ chủ trì của mẹ, em hai chỉ biết đau lòng cho con gái nên đã đem người mang đi."
Sắc mặt Lục lão phu nhân tối sầm, ngay cả Hứa Vi đưa nước ấm qua cũng không nhận.
Hứa Vi bất đắc dĩ nhìn lão phu nhân: "Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, Chi Chi với ba con bé đi lấy thuốc cho mẹ..."
"Bác sĩ nói mẹ truyền xong bình nước này sẽ bị khô miệng, mẹ uống miếng nước trước đi, con đút cho mẹ."
Lục lão phu nhân trong lòng tức giận, nhưng mấy năm nay quá yếu đi, thật sự là chịu không nổi sự khô khốc trong miệng, uống một hớp nước xong liền gây sự: "Chủ nhiệm Lý này kê đơn thuốc gì chứ, ta còn chưa bị bệnh tim tra tấn đến chết, ngược lại đã bị mớ thuốc ông ta kê cho đắng chết!"
Lục Sơ Uyển nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bà nội, thuốc đắng dã tật thì sẽ mau khỏi bệnh, bà đừng nóng giận, đừng tức giận mà hại đến thân thể."
Lục lão phu nhân nặng nề thở dài.
Hứa Vi dường như nhớ tới cái gì đó, hai mắt sáng ngời: "Mẹ, ở đây con có kẹo này, mẹ trước tiên ngậm một cái đi!"
Bạch Dao đang vội vàng cáo trạng, không chú ý một cái liền thấy Hứa Vi đã nhét một viên kẹo vào miệng bà cụ.