3
Ngoài cửa sổ có một vầng trăng sáng, trong cửa sổ có hai cô hồn.
Ta và Hạ quý phi hai mặt nhìn nhau, chuyện này quá mức kỳ lạ, thật sự không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Ngươi nói xem, hai chúng ta đây là c.hết đi sống lại, hay là hồi quang phản chiếu?”
Hạ Hồng Diệp bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi nhìn xem, hai cái bóng này của chúng ta, cũng không giống đồ giả.”
Vậy thì đúng là thật rồi.
Ta hỏi Hạ Hồng Diệp: “Ngươi định làm gì tiếp theo?”
“Kiếp trước phụ thân và ca ca ta phạm tội, vậy kiếp này bảo nhà ta sớm chuẩn bị để phòng ngừa chuyện chưa xảy ra.”
Nàng kinh ngạc nhìn ta một cái: “Phụ thân ngươi có thể đồng ý sao?”
Ta nhướng mày cười: “Vậy thì phải xem bản lĩnh của ta.”
Nàng nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “Kiếp trước không phải Lý Viễn đã dùng mạng của cả nhà ta để mở đường cho đường muội ta sao, tỷ muội với nhau, kiếp này sao ta có thể nhẫn tâm để nàng ta chờ lâu như vậy được.”
“Ta định để đường muội ta tiến cung hầu hạ bệ hạ trước thời hạn.”
Ta và nàng nhìn nhau cười: “Phu thê với nhau, cô nương mà bệ hạ thích, bổn cung cũng không phải không dung thứ được, cần gì phải giấu giếm.”
Những nước cờ này chúng ta đấu trong hậu cung đến mức dầu sôi lửa bỏng, Hạ Miên Miên dựa vào cái gì mà ngư ông đắc lợi?
“Đường muội của ngươi chẳng qua chỉ là cành nhỏ đốt cuối, không có gì đáng sợ.”
“Bệ hạ của chúng ta mới là mấu chốt.”
Hạ Hồng Diệp lạnh lùng nhếch môi: “Chúng ta chỉ là quân cờ trong tay bệ hạ.”
“Nữ quan thiếp thân của ta sợ ta không c.hết hẳn, lại còn đè ta xuống rót thêm nửa chén rượu.”
Ta sửng sốt, những phi tử trong hậu cung như chúng ta, nữ quan thiếp thân đều là người của mình mới đúng, với sự cẩn thận của Hạ Hồng Diệp, tuyệt đối không có khả năng để một người không an toàn ở bên cạnh.
“Ý ngươi là ——”
“Nàng ta vốn là người mà bệ hạ chỉ điểm cho ta.”
Lý Viễn, ngươi thật sự không phải là người.
“Ngươi và ta đều c.hết, người trong lòng bệ hạ còn không phải sẽ đi một đường bằng phẳng sao?”
“Đây là lấy mạng của hai chúng ta để mở đường cho người khác.”
Hạ Hồng Diệp gõ từng ngón tay được sơn đỏ tươi xuống mặt bàn: “Đúng là một nữ tử xinh đẹp và một hoàng đế thâm tình, làm ta cảm động muốn khóc.”
Ta cầm lấy khăn tay dụi khóe mắt: “Còn không phải như vậy sao?”
“Nếu ta đã có kỳ ngộ như vậy, kiếp này ta sẽ không để cho Lý Viễn và đường muội ta được sống yên ổn, lúc ta hành sự, ngươi cũng đừng gây khó dễ cho ta.”
Ta:?
Lời này của ngươi, ta không thể nào nhận được.
“Ai rảnh gây khó dễ với ngươi! Nếu không phải ngươi năm lần bảy lượt tìm ta gây phiền phức, ta sẽ để ý tới ngươi sao?”
Đôi mắt đẹp của Hạ Hồng Diệp mở to, không phân biệt tôn ti đưa tay chỉ vào mũi ta: “Năm ta vừa mới tiến cung, té ngã lúc khiêu vũ, có phải do ngươi sai người làm hay không?”
“Nói hươu nói vượn!”
Cái nồi này, ta không đội!
“Các ngươi ai được sủng thì ta vẫn là hoàng hậu, ta quan tâm ngươi khua tay múa chân chắc?”
Nàng nghi hoặc nhìn ta: “Năm Kiến An thứ ba, hài tử của ta không còn, cũng không phải là do ngươi làm sao?”
“Chuyện này có liên quan gì đến ta, lúc ngươi mang thai, ngay cả cửa cung của ngươi ta cũng không dám bước qua!”
Nàng mù mịt tựa vào ghế, một lúc lâu sau mới nói: “Nhưng ta vẫn cho rằng đều là do ngươi làm.”
“Đúng rồi, những thứ này đều do Hải Đường đi điều tra, ý của Hải Đường, không phải chính là ý của bệ hạ sao?”
Hải Đường chính là cung nữ bên người Hạ Hồng Diệp.
Nàng vừa nói như vậy ta cũng ngộ ra.
Lý Viễn, không nói đến một đống chuyện xấu trong quá khứ của ngươi ở tiền triều, ngươi còn muốn tự mình quấy nhiễu, khiến cho hậu cung không được an bình, làm hoàng đế quả thật không giống người bình thường.
Tuy rằng ta và Hạ Hồng Diệp đấu đá nhau lâu đến như vậy, trong lòng cũng nghĩ là vì để cho Lý Viễn an tâm, nhưng ai có thể ngờ, cho dù không có mâu thuẫn, Lý Viễn hắn cũng sẽ tự tạo ra mâu thuẫn cho chúng ta.
Nếu không phải là không đúng thời điểm, ta cũng muốn khen hắn một câu bội phục.
(Còn tiếp)