2
Về chuyện ta đã c.hết rồi mà sống lại lần nữa, ta cũng không biết phải giải thích như thế nào, tóm lại là ta vừa mở mắt ra liền phát hiện ngay trước mắt mình chính là mặt của cẩu hoàng đế Lý Viễn.
Cũng may, các kỹ năng lăn lộn cơ bản trong hậu cung của ta đều lão luyện, cho dù ở trong tình cảnh này, cũng có thể duy trì nụ cười.
Lúc này, ta cũng không ý thức được là ta đã trùng sinh, cả đời này ta làm chuyện ác nhiều vô số kể, trước khi c.hết lại nhìn thấy Lý Viễn chính là báo ứng của ta.
Cho đến khi ta nhìn thấy Hạ Hồng Diệp đang ngồi bên dưới.
Với sự hiểu biết của ta về nàng, nàng cũng đang ở trong một trạng thái giống ta.
Ánh sáng lướt qua trong chớp mắt, chúng ta nhìn nhau, cùng nâng chén rượu.
“Bổn cung mời quý phi/ Thần thiếp kính hoàng hậu nương nương một chén.”
Hạ Hồng Diệp ưu nhã uống một ngụm rượu, nói: “Sinh thần hôm nay của thần thiếp, bệ hạ và nương nương có thể đích thân đến chúc mừng thần thiếp, thần thiếp thật sự vui mừng khôn xiết.”
Lý Viễn cười trêu ghẹo nói: “Hồng Diệp hôm nay ngược lại cực kỳ hiểu chuyện, đúng là thêm một tuổi thì có khác.”
“Bệ hạ cứ thích chê cười thần thiếp.”
Hạ Hồng Diệp đang nhắc nhở ta bây giờ đang là khoảng thời gian nào.
Năm Kiến An thứ ba, năm thứ bảy ta gả cho Lý Viễn, năm thứ hai Hạ Hồng Diệp tiến cung.
Ngày mười lăm tháng sáu, yến tiệc sinh thần của nàng.
Kiếp trước, ta mời nàng một chén rượu, không ăn gì mà rời đi.
Theo quy củ giang hồ, sinh thần của ai, hoàng đế chính là lễ vật của người đó, ta sợ mình ở đây lâu, người khác sẽ hoài nghi ta muốn nẫng tay trên của nàng.
Nhưng hôm nay, bổn cung không chỉ muốn nẫng tay trên, mà còn muốn cướp quý phi từ tay của hoàng đế.
Trước ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của mọi người, ta và Hạ Hồng Diệp vốn không thân lại lải nhải tình tỷ muội với nhau.
Hạ Hồng Diệp: “Được hoàng hậu nương nương chiếu cố nhiều năm, thần thiếp vô cùng cảm kích.”
Ta cười giả lả: “Hạ quý phi thật khách khí, đều là tỷ muội nhà mình.”
“Hoàng hậu nương nương~”
“Quý phi muội muội~”
Không phải nói, Hạ Hồng Diệp và ta thật sự là kỳ phùng địch thủ tương ngộ lương tài, lúc này nàng nói với hoàng đế, tối nay muốn cùng ngủ chung với hoàng hậu tỷ tỷ, thêm thắt tình tỷ muội.
“Thần thiếp và nương nương quả thật hận vì đã gặp nhau quá muộn.”
Vẻ mặt của Lý Viễn giống như đã ba mươi ngày không đi đại tiện, hắn một lời khó nói hết:
“Ái phi, sau này nàng và hoàng hậu còn có rất nhiều thời gian ——”
“Không!”
Ta ngắt lời Lý Viễn, cố gắng nhịn cơn nổi da gà khắp người, nắm lấy tay Hạ Hồng Diệp.
“Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu*, hôm nay thần thiếp sẽ cùng quý phi uống đến bình minh!”
*(酒逢知己千杯少): Trích trong “Xuân nhật Tây Hồ ký Tạ pháp ” của Âu Dương Tu (thời Bắc Tống). Đầy đủ là “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa”; nghĩa là uống rượu mà gặp tri kỷ hiểu mình thì ngàn chén cũng là còn ít, nói chuyện mà không hợp nhau thì nửa câu cũng là nhiều.
“Không sai, hôm nay thần thiếp sẽ liều mạng cùng quân tử!”
Lý Viễn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng bước chân phù phiếm rời đi.
Trong mắt hắn tràn đầy hoài nghi về nhân sinh, lúc này trong lòng hắn nhất định đang suy nghĩ, hoàng hậu của trẫm đã cho quý phi uống bùa mê thuốc lú từ khi nào rồi?
Hoàng đế vừa đi, những phi tần khác đang sững sờ tại chỗ cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại ta và cung nhân của Hạ Hồng Diệp.
Nghĩ đến lúc đó nữ quan của nàng hạ thủ, hai chúng ta không hẹn mà cùng lui lại vài bước.
Trước khi đi, nữ quan bên người ta còn giơ ngón tay cái với ta.